TÌNH YÊU HỮU DANH VÔ THỰC


Lúc Giản Ngưng ra khỏi cửa, trời mưa nhỏ, không khí cũng trở nên ẩm ướt, không có gió, da mặt tiếp xúc với không khí, chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Giản Ngưng tuỳ tiện tìm vài món đồ mặc vào, cô đi qua tủ quần áo, tất cả vẫn là đồ của cô, ngay cả vị trí cũng chưa từng thay đổi.

Có điều bên cạnh đặt thêm một loạt đồ mới, không biết có phải cho cô không.

Giản Ngưng vẫn là chọn quần áo cũ, đại khái mặc ra ngoài.
Cô mặc thật dày, nhìn qua lớp lông xù liền cảm thấy rất ấm áp.

Cố Trường Dạ phía trước nhìn cô với thái độ không thể tiếp thu, còn người giúp việc biểu tình lại như trút được gánh nặng.
Cố Trường Dạ tự mình lái xe đưa cô ra ngoài, mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi trên cửa kính, thật lâu mới rắc đầy.

Giản Ngưng nhìn ra ngoài, xe đi được một quãng xa, mới lác đác thấy người qua lại.
Ngoài xe, một người phụ nữ vội vàng kêu con mình cẩn thận một chút, còn bé trai chỉ lo đuổi theo bong bóng không khí bị tuột khỏi tay.

Ánh mắt Giản Ngưng hoàn toàn bị cuốn theo bọn họ, thẳng đến khi không nhìn thấy gì.
“Vì sao không mang Tiểu Địch về?” Như vậy cô mới có thể mỗi ngày được nhìn thấy Tiểu Địch.

Không nhìn thấy, ngực trống trơn, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Cô đã có kinh nghiệm, nếu cô vĩnh viễn không thể cùng hắn đối chọi, vậy thì thuận theo hắn, chỉ có cách duy nhất này thôi.
Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm con đường trước mặt, cần gạt nước đong đưa tựa hồ làm hắn chướng mắt thêm, “Tại sao tôi phải giải thích cho em?”
Giản Ngưng vừa há mồm định nói, lại nhanh chóng bịt chặt.

Cô đem thân mình co thành một khối, nhắm mắt lại, chỉ muốn thật nhanh ngủ đi.
Cố Trường Dạ nắm chặt tay lái, lông mày nhíu sâu.
Vẫn là chỗ cũ, lần này Giản Ngưng không có giống lần trước khẩn trương như vậy, mà là ngoan ngoãn đứng chờ, chờ Cố Trường Dạ đem Tiểu Địch tới cho cô.


Rất nhanh, Tiểu Địch từ trên một chiếc xe nhảy xuống, chính là chạy thật nhanh đến chỗ Giản Ngưng, vươn tay ôm chặt lấy cô.
Tay Tiểu Địch rất ấm, chỉ vừa chạm nhẹ một cái, Giản Ngưng nhanh chóng rụt tay lại, xin lỗi nhìn Tiểu Địch.

Tay cô rất lạnh, không muốn lạnh lây sang thằng bé.

Cô không ngừng xoa xoa hai tay, hi vọng có thể nóng lên được một chút.

Cô sợ Tiểu Địch không hiểu mình đang làm cái gì, trong mắt thập phần áy náy, nghĩ phải giải thích một chút.

Lại phát hiện Tiểu Địch không có nhìn cô, mà nhìn Cố Trường Dạ trong xe, lại còn đối với hắn nở nụ cười.
Giản Ngưng chà xát tay một lúc, cái gì cũng không nghĩ nhiều, lập tức cầm tay Tiểu Địch, dắt đến một khu phố khác.
Tựa hồ cảm thấy cái gì không đúng lắm, Giản Ngưng ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Địch, mới phát hiện sắc mặt thằng bé rất không tốt, không khỏi cảm thấy lo lắng, “Tiểu Địch sao vậy, ốm sao?” Nói xong cô lập tức sờ trán Tiểu Địch.
Tiểu Địch nghe mẹ hỏi, ánh mắt loé lên, lập tức tránh ánh mắt cô, “Con đói bụng.”
Thanh âm Tiểu Địch giòn tan, lại có chút yếu ớt của một đứa trẻ.

Giản Ngưng nhịn không được vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng vuốt qua vành mắt đen, “Tiểu Địch hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tiểu Địch nghe mẹ hỏi như vậy, mày nhíu lại, lúc lâu sau mới nói, “Hôm qua con chơi game muộn một chút, mẹ không được mắng con đâu đấy.”
Giản Ngưng ôm Tiểu Địch vào trong lòng, mặt cũng áp vào mặt Tiểu Địch.

Mẹ thương con còn không kịp, mắng thế nào, không nỡ.
Thì ra Tiểu Địch không được tự nhiên là vì lí do này, Giản Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn không nhịn được nhéo nhéo mặt Tiểu Địch một chút, “Phải hứa với mẹ, lần sau không được chơi muộn như thế.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ cau lại, có chút không tình nguyện, sau vẫn là gật đầu.
Giản Ngưng nắm tay Tiểu Địch, muốn đưa thằng bé đi nếm thử mấy món ăn.

Ngày trước tại thị trấn nhỏ của cô, có mở một cửa hàng Humburger, gà rán hương vị cũng không chính thống lắm, nhưng bọn trẻ thích ăn rất nhiều.

Cô từng thấy Tiểu Địch nhìn chằm chằm vào cửa hàng, khi đó cô hỏi Tiểu Địch đang nghĩ gì, thằng bé đều lắc đầu.
Lúc này cửa hàng không đông người lắm, Giản Ngưng chọn mấy phần cánh gà nướng cùng bánh trứng, cộng thêm một suất ăn lớn cho trẻ em, xong mới đi tìm chỗ ngồi.

Tiểu Địch ăn này nọ, Giản Ngưng vẫn ngồi nhìn thằng bé.

Quần áo thằng bé hình như lại là đồ mới, Cố Trường Dạ đối với thằng bé thực sự tốt sao?
Tiểu Địch ăn ít, còn dư lại rất nhiều.

Giản Ngưng nhịn không được mở miệng, “Ăn nhiều vào con?” Nói xong lại sờ bụng Tiểu Địch, thấy cũng chưa căng lắm.
Tiểu Địch quật cường nhìn mẹ, “Ba ba nói thứ này không tốt.

Không được ăn nhiều.”
Ngực Giản Ngưng cứng lại, cô chỉ biết trước kia Tiểu Địch không được ăn, bây giờ cô phải bù lại cho nó, lại quên mất việc ăn đồ này có dinh dưỡng hay không.

Cũng không phải, điều cô khó chịu không phải điểm này.

Mà là người đàn ông kia đã có sức ảnh hượng lớn tới Tiểu Địch như vậy rồi sao?
Giản Ngưng trầm mặc một hồi lâu, “Là mẹ không đúng, về sau không mang Tiểu Địch đi ăn cái này nữa, Tiểu Địch muốn ăn gì, nói cho mẹ, mẹ dẫn con đi ăn.”
Tiểu Địch lúc này mới quay mặt lại nhìn Giản Ngưng, sắc mặt không khá lắm, do dự thật lâu mới mở miệng, “Ba ba sắp xếp đầu bếp làm đồ ăn, so với bên ngoài tốt hơn nhiều.”
“Nhưng Tiểu Địch chỉ có thể ăn cơm một mình, hai mẹ con mình bây giờ cùng ăn không tốt hơn sao.” Giản Ngưng nói xong, mới cảm thấy lời mình có bao nhiêu là hoảng hốt.
Tiểu Địch vẫn cố chấp mở miệng, “Đầu bếp làm đồ ăn rất ngon.”
Những lời này thực sự làm cho Giản Ngưng không khống chế được, đứng lên, “Chẳng lẽ mẹ kém người đầu bếp kia sao?”
Mắt Tiểu Địch trợn tròn nhìn Giản Ngưng, tựa hồ cũng tức giận, “Nhưng chỗ ba ba không chỉ có đồ ăn ngon, lại còn có rất nhiều đồ chơi.

Ba ba mời thầy giáo tốt về dạy con, rất nhiều bạn học chơi cùng con.

Hơn nữa còn có quần áo mới mặc, con chính là thích cái gì được cái đấy.”
Giản Ngưng biểu tình giống như bị đặt trong hầm băng, hơn nửa ngày cái gì cũng không nói ra lời, chỉ há to miệng thở.
Không bao lâu sau, Cố Trường Dạ đã tới, Tiểu Địch cũng không nhìn tới mẹ, trực tiếp nhào vào lòng Cố Trường Dạ.


Cố Trường Dạ ôm chặt Tiểu Địch, nhẹ nhàng nói bên tai, “Tiểu Địch ngoan, tạm biệt mẹ đi, lần sau gặp lại.”
Tiểu Địch lúc này mới quay đầu lại, có chút không cam lòng, “Tạm biệt mẹ.”
Giản Ngưng nhìn chằm chằm giây phút Tiểu Địch quay đầu đi rất nhanh, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói.

Thằng bé là con trai cô, là từ trong bụng cô mà chui ra, là toàn bộ cuộc sống của cô.

Thế nhưng cô lại quên mất, cô chưa chắc đã là toàn bộ cuộc sống của Tiểu Địch.
Đồ chơi, đồ ăn ngon, thầy giáo giỏi, bạn học… Tất cả, tất cả những thứ này đều quan trọng hơn cô.
Cố Trường Dạ vẫy tay, lập tức có người tiến lên, ôm lấy Tiểu Địch.

Tiểu Địch bị người khác ôm qua, hơi hoảng hốt.

Thấy Cố Trường Dạ gật đầu, lúc này mới an tâm để người nọ đưa đi.
Sau khi Tiểu Địch rời đi, Cố Trường Dạ đến nhìn qua đồ ăn, căn bản người thu dọn cũng không dám bước tới.

Cố Trường Dạ nhìn nửa ngày, mới hời hợt nói, “Lần sau đừng đưa Tiểu Địch đến đây.”
Trong giọng nói không bao hàm bất mãn cùng trách cứ, nhưng Giản Ngưng nghe vẫn thấy khó chịu.

Cô nhìn người đàn ông này, muốn hỏi hắn đến tột cùng là muốn gì, muốn cướp Tiểu Địch hoàn toàn ra khỏi cuộc sống cô sao?
Cô càng nghĩ càng khó chịu, đi thẳng ra khỏi cửa hàng.

Cô sợ hãi, vì trong đầu vừa nảy ra ý định muốn cãi vã cùng hắn.

Bất quá bây giờ cãi vã cô cũng không có bản lĩnh, chỉ có thể ra đây tự khống chế tâm tình.
Cố Trường Dạ đi theo sát cô, cùng nhau đi vào thang máy.

Mọi người đều chủ động đứng cách xa hai người một chút.

Cố Trường Dạ không làm gì, chỉ nhìn Giản Ngưng, cũng không nói chuyện, thẳng ra đến cửa chính.
“Em đang rất không vui?” Cố Trường Dạ vạch ra biểu hiện khác thường của cô, “Không muốn gặp Tiểu Địch?”
Bước chân Giản Ngưng lúc này mới chậm lại, “Đây là mục đích của anh? Anh cố ý, để cho Tiểu Địch hoàn toàn rời xa tôi.


Cho nó đồ chơi, cho nó đầu bếp tốt, cho nó thầy giáo giỏi…”
Cố Trường Dạ nghe được lời của cô, khóe miệng mang theo ý cười, “Giản Ngưng, em thật không biết nói đạo lý.

Làm ba nó, tôi cho nó những điều tốt đẹp nhất, không phải lẽ rất thường tình sao?”
Giản Ngưng làm thế nào cũng không nói ra lời.
Đúng vậy, Tiểu Địch được sống hạnh phúc, cô làm mẹ phải vui vẻ mới đúng, tại sao lại cảm thấy thương tâm.

Cô quả thực ích kỉ, chỉ bởi cô không còn là người quan trọng nhất đối với Tiểu Địch nữa, liền lập tức không chịu nổi.
Cô cắn môi, muốn khóc, lại buộc chính mình không được khóc.

Nhìn cái dạng này của cô, Cố Trường Dạ híp híp mắt, “Em phải cảm thấy may mắn Tiểu Địch không giống em.

Nó thông minh, biết lựa chọn cái nào tốt cho tương lai của nó.

Không ngốc như em.”
Cô ngốc, đích thực rất ngốc, nếu không làm sao mỗi lần đều bị hắn bắt được nhược điểm?
Cô thở dài một hơi, Tiểu Địch hiện giờ có lẽ rất tốt, cô tạm thời có thể yên lòng.
“Ba tôi ở đâu?” Cô biết tình hình ba cô hiện tại chắc chắn không đơn giản, lúc này mới vội vàng đi tìm Tiểu Địch.

Thấy Tiểu Địch xong, tim cô hạ xuống, mới có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện của ba.
Mắt Cố Trường Dạ lộ ra tia khen ngợi, cô rốt cục biết đi đường tắt, không rơi vào bẫy Ngô Toàn Hành cùng hắn đối địch.

Có lẽ qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn là một tiểu cô nương, biết phân tích tình hình, biết người nào cô có thể dựa vào, người nào chỉ muốn lợi dụng cô.
Ngô Toàn Hành muốn chiếm đoạt Giản thị, điều này có không phải mới ngày một ngày hai.

Có lẽ trước kia ông ta mỗi ngày đều nguyền rủa Giản Trung Nhạc chết đi, nếu không phải thời điểm then chốt Cố Trường Dạ đứng ra, Giản thị có lẽ bây giờ đã đổi tên rồi.

Giản Trung Nhạc đầu óc buôn bán kinh doanh cũng có, nhưng quá trọng tình nghĩa, đối với nhiều người quá cả nể trước sau.

Với những người cùng đi theo gây dựng sự nghiệp cũng thế, biết rõ mưu đồ bọn họ càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không nỡ động thủ, cuối cùng kết cục thành ra như ngày hôm nay.
Cố Trường Dạ đứng một lúc, liền có xe dừng ngay trước mặt hắn, hắn liếc Giản Ngưng một cái, “Lên xe.”.


Bình luận

Truyện đang đọc