TÌNH YÊU KHẮC CỐT GHI TÂM

Chương 98: Người thân

Những ngày tháng sau đó dường như cũng chả có gì thay đổi,

Vào lúc tan làm Tô Mộng lấy những tờ phiếu đó, đưa hết cho Giản Đồng,

“Chị Mộng, em cảm ơn” Giản Đồng không từ chối, số tiên này, cô sẽ cất giữ cẩn thận, đợi sau khi Trầm Tu Cấn chán ghét cái trò chơi mệt mỏi này, thì sẽ cầm số tiên đó, rời khỏi đây, rời đi thật xa, không quay lại nữa,

Giản Đồng đi ra khỏi văn phòng của Tô Mộng, bỏ số tiền và những tờ phiếu, cẩn thận dè dặt đút vào trong túi của mình, Giản Đồng trân trọng sờ vào nó… A Lộc, đây là chìa khóa ước mơ Nhĩ Hải của chúng ta, hãy đợi tôi, A Lộc, đáp ứng với cô, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành,

Cô lại nghĩ đến, tro xương của A Lộc vẫn còn để trong nhà tang lễ… A Lộc, hãy đợi tôi! Tôi nhất định sẽ đích thân đưa cô đến Nhĩ Hải, đi ngắm trời xanh mây trắng ở đói Xa xỉ hiếm thấy, hôm nay tan làm, Giản Đồng gọi một chiếc taxi,

Ở dưới sảnh của khu kí túc xá, chiếc taxi dừng ở đó, Giản Đồng xuống xe, cẩn thận ôm chặt chiếc túi của mình vào trong lòng,

Trả xong tiền xe, cô ngay lập tức đi lên tầng,

Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, cô đã quen với việc mỗi khi vê nhà lúc đêm muộn, phải đi trong cái hành lang yên tĩnh như vậy,

Vừa đi vừa rút ra chìa khóa của kí túc, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy người đang đứng trước cửa kí túc xá, dưới ánh đèn mờ của hành lang, chiếu vào hai bóng hình của hai người đó, Giản Đồng giật bắn mình, chìa khóa ở trên tay cũng rơi xuống đất,

Nhìn về phía hai người đang đứng trước cửa kí túc xá, thời gian giống như ngưng đọng lại,

Mở miệng ra, cô muốn hét lên tên của hai người đã từ lâu không gặp ấy, cuối cùng… cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ông Giản bà Giản”

Đây là bố và mẹ của côi!

Nhưng cô đã không thể gọi họ là bố mẹ nữa,

Cô cúi đầu, không muốn để hai người ở trước mặt này, nhìn thấy bộ dạng thê thảm như ngày hôm nay của bản thân!

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng câu nói “Ông Giản” và “Bà Giản” này, nghẹn ngào ở trong cổ họng, đã phản bội lại sư dao động cuộn trào mãnh liệt ở trong lòng cô,

Bà chủ Giản ngay lập tức, “Đồng Đông, con có khỏe không?” Bà chủ Giản rất xinh đẹp, cho dù ở trong bóng tối, thì khí chất vẫn ấm áp như vậy, một tiếng “Đồng Đồng”, bà chủ Giản đôi mắt đỏ hoe,

Một tiếng “Đồng Đồng”, cũng khiển cho khóe mắt của Giản Đồng thấy cay cay,

Trong hành lang rất yên tĩnh, Giản Đông không lập tức trả lời lại câu hỏi của bà chủ Giản, cô cúi đầu xuống thấp, mong muốn giấu cả cái đầu này vào trong lồng ngực, bàn tay rủ xuống, năm ngón tay bất giác run rẩy,

Giản Chấn Đông kéo dài mặt ra, ánh mắt mạnh mẽ, đặt lên trên người của đứa con gái ở trước mặt mình, ở trong cái hành lang này, sợ làm ồn đến hàng xóm, sẽ mất mặt của ông, nếu không thì, lúc này cũng mong muốn đến tát lên mặt của Giản Đồng một cái!

Thứ tội lỗi này cũng biết mất mặt? Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn họ?

“Bà Giản”, Giản Đồng kiêm chế lại sự nghẹn ngào ở trong cổ họng, khóe mắt cay cay, cô không ngờ tới rằng, sau khi ra tù, sẽ có ngày được gặp lại bố mẹ của mình, ở trong tình huống này, mẹ của cô, hỏi cô, có khỏe không?… “Tôi, tôi rất khỏe”

Kiềm chế nỗi nghẹn ngào, Giản Đồng trả lời,

“Đồng Đồng, con mở cửa ra trước đi, mẹ và bố của con, có chuyện muốn nói với con”

Bà chủ Giản nói xong, Giản Đồng không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, là vui mừng, hay là đau khổ, cô cũng không biết,

Trong đầu rất hỗn loạn, cong lưng xuống nhặt chiếc chìa khóa lên, chầm chậm đi đến trước cửa, “Cạch” một tiếng, cửa được mở ra,

“Mời vào.”

Từ sau khi nhìn thấy bố mẹ của cô, Giản Đồng nói chuyện cứ cố tình hạ thấp giọng xuống, cố tình để cho giọng nói dịu dàng một chút… Cô không muốn, ở trước mặt bố mẹ ruột của mình, thê thảm như vậy!

Vì vậy cho dù đem muối bỏ biển, nhưng những gì cô có thể làm được, thì cô sẽ cố găng làm,

Giản Chấn Đông và bà chủ Giản, tạm thời vẫn chưa nghe ra được đầu mối, chỉ nghĩ rằng Giản Đồng đang bị cảm, nên giọng nói có chút khàn,

Vào trong kí túc xá, Giản Đồng có chút băn khoăn, tay chân cuống cả lên, hơi hơi hoảng loạn: “Ông Giản, bà Giản, tôi… tôi đi rót nước cho hai người.”

Dưới sự hoảng loạn, cô đặt cái túi đang đeo,

trên vai lên trên bàn, rồi luống cuống đi vào phòng bếp, rót nước cho Giản Chấn Đông và bà chủ Giản,

Nước là được sáng nay cô mới đun, từ trong bình nước nóng rót ra, chỉ nhìn thấy hai cái bát sứ màu trắng, lúc này vô cùng hối hận, tại sao không mua vài cái cốc thủy tinh để trong kí túc xá, cũng không còn thấy băn khoăn như vừa này nữa,

Mỗi tay một cái bát sứ trắng, cô đi ra ngoài phòng khách: “Ông Giản, bà Giản, trong nhà..,

trong nhà không chuẩn bị cốc, nhưng mà hai người cứ yên tâm, cái bát này rửa rất sạch”

Bà chủ Giản cảm thấy buồn rầu… không dám tin vào chuyện trước mắt mình, đây thực sự là tiểu Đồng mà bà đã nuôi nấng từ thuở còn lọt lòng sao?

Giản Đồng đi đến trước bàn, vừa đặt hai bát nước trên tay xuống, rồi ngẩng đầu lên một chút, toàn thân cứng đơ lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt!

~ Cái túi mà cô để ở trên bàn, đang được mở ra, lộ ra một xấp tiền mặt đỏ, còn có cả những tờ phiếu đang rơi xuống,

“Giản Đồng, cô nói cho tôi biết, số tiền này, từ đâu mà có?”

Giọng nói nghiêm nghị của Giản Chấn Đông vang lên, làm chấn động đến Giản Đồng, cái bát ở trong tay rung läc đến đáng sợ, nước nóng ở bên trong rơi vãi hết ra ngoài, nước này mới đun từ buổi sáng, để trong bình nước nóng, qua gần hết một ngày, vẫn cứ nóng như vậy, nhưng Giản Đồng lại giống như không có cảm giác gì, để mặc cho những giọt nước nóng ấy, rơi lã chã trên tay của “Ông Giản”, cô cố gảng để bản thân bình tĩnh lại, “Uống nước trước..,

“Bộp!”

Giản Chấn Đông nổi cáu hất bát trước ở trên tay của Giản Đồng lên, nước nóng lật đổ, là ướt hết cả cánh tay của Giản Đồng, cũng bản lên cả trên mặt và trên cổ của cô!

Nước nóng hầm hập, ngấm hết vào quần áo ở trên người của cô, nhiệt độ vô cùng nóng, khiến cho Giản Đồng bỏng đến nỗi phải cau mày lại!

“Chấn Đông, anh làm gì thế!” Bà chủ Giản mặt trăng bệch, vội vàng đến đỡ cánh tay của Giản Đồng: “Đồng Đồng, để mẹ xem nào, nước nóng như vậy…”

“Vương Mộng Khai Em tránh ra! Em chiều chuộng nó như vậy, nó mới trở nên bộ dạng như ngày hôm nay!” Một cánh tay, thô bạo đẩy bà chủ Giản ra, bà chủ Giản không kịp đề phòng, nên cả người loạng choạng, rồi ngã bịch xuống đất: “Chấn Đông, anh bình tĩnh lại, nghe xem con nó nói như nào, dù có thế nào, cũng không được động tay động chân chứ”

Giản Đồng sắc mặt tái mét, vội vàng đến đỡ bà chủ Giản, cánh tay bị người khác giữ chặt lại: “Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu này của cô, động vào mẹ của cô,

Một câu nói, khiến Giản Đồng bất động, đứng yên ở chỗ cũ, giống như bức tượng… Chậm rãi, cô hỏi: “Mời ông Giản hãy bỏ tay ra, đừng chạm vào,

người bẩn thỉu như tôi, sẽ làm bẩn ông đấy”

Giản Chấn Đông hất mạnh tay của Giản Đồng ra: “Cô đừng có khua môi mua mép, Giản Đồng, cô cho tôi một lời giải thích, số tiền trên bàn này!”

Ông chỉ vào cái túi ở trên bàn: “Cô làm thế nào mà có được nói”

Giản Đồng từ đầu đến cuối đều cúi đầu, Giản Chấn Đông và bà chủ Giản, từ lúc vừa bắt đầu, cũng không hề nhìn rõ ràng Giản Đồng ở trước mặt, chỉ là sự quen thuộc của bố mẹ đối với đứa con gái ruột của mình, còn có cả những thông tin do gián điệp truyền đến, chứng minh người ở trong căn phòng này, chính là con gái của họ – Giản Đồng!

Giản Đồng cúi đầu, bàn tay vô cùng run rẩy, nghe thấy tiếng chất vất của người bố ruột mình, cô ở trong góc khuất không có ai nhìn thấy, khóe môi động đậy, mỉm cười không phát ra tiếng..,

“Ông Giản thà rằng hỏi tôi làm thế nào kiếm được tiền, chỉ bằng hỏi, từ người đàn ông nào mà đã kiếm được số tiền này. Rồi lại dùng cái gì, để đổi lấy số tiền của người đàn ông đó.” Cô cười nhạt… Cô sớm đã bị vứt bỏ, sự thật này, sao có thể quên được cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc