TÌNH YÊU KHÁC THƯỜNG XUẤT HIỆN RỒI


"Tiểu Vũ, em ăn thêm ít rau đi."
"Còn có cả bít tết anh đã cất công chuẩn bị từ trước nữa, thịt ngon lắm đấy, em ăn thêm một chút nữa nào."
Hứa Gia Lạc vừa gắp thêm đồ ăn cho Phó Tiểu Vũ, vừa chú ý đến động tác của cậu.

Anh chỉ nhìn thấy Omega này tuy rằng đã cúi xuống cắm dĩa vào từng miếng từng miếng xúp lơ xanh và măng tây rồi ăn hết, nhưng những miếng bít tết mà mình đã cắt đâu ra đó rồi mới đặt vào đĩa của cậu thì lại chẳng hề được động đến, tất cả đều bị gạt sang một bên mép đĩa.

Chỉ ăn rau, không ăn thịt.

Nếu là Phó Tiểu Vũ của trước đây thì sẽ không kỳ lạ như thế.

Nhưng Hứa Gia Lạc biết rằng, điều này chẳng hề giống với chú mèo của anh lúc ăn uống chút nào cả, quả nhiên là có vấn đề rồi.

Thế nên mới cố tình tỏ ra tý Attitude cho anh xem.

"Còn thịt thì sao? Em không ăn à?"
Hứa Gia Lạc nheo mắt lại, hỏi.

"Không ăn."
Phó Tiểu Vũ trả lời rất nhanh: "No rồi!"
Bởi vì câu trả lời quá nhanh chóng và dứt khoát, điều này nghe như cậu đã chuẩn bị sẵn và chỉ chờ cho Hứa Gia Lạc hỏi đến mà thôi.

Không phải bảo em mũm mĩm à?
Thế em không ăn nữa.

Hứa Gia Lạc chẳng cần tốn công tốn sức cũng có thể hiểu được ý của Phó Tiểu Vũ.

Trong đôi mắt anh không khỏi hiện lên ý cười, nhưng mà vẫn cố nhịn xuống vờ như không hiểu chuyện gì: "Thế anh được ăn hết chỗ này đúng không?"
Nói xong, Hứa Gia Lạc bèn cầm đĩa của Omega lên đưa đến trước mặt mình, còn dùng dĩa chọc vào một miếng bít tết và ăn một cách thích thú.

Phó Tiểu Vũ bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái.

Dữ dằn lắm, có điều dữ vậy nhưng vẫn mang theo chút tủi thân.

Sau đó.

"Em lên tầng đây."
Omega đứng dậy, nói.

Mà Hạ An đang nằm dưới gầm bàn dường như cũng nhận được tín hiệu nào đó, cô nàng ngoe nguẩy cái đuôi lông xù to lớn của mình ngoảnh cái mông về phía Hứa Gia Lạc, rồi nhấc những bàn chân nhỏ lên lững thững đi theo Phó Tiểu Vũ trở về phòng ngủ.

Một mình Hứa Gia Lạc ngồi trước chiếc bàn, bất lực nuốt nốt miếng bít tết.

Nếu như mọi khi, lúc này khi anh đi rửa bát thì Omega sẽ quấn quýt đứng bên cạnh vừa ăn món tráng miệng vừa nói chuyện phiếm, nhưng mà hôm nay...!
Bên ngoài có sấm và chớp, như thể trời sắp mưa to.

Nam Dật hôm nay đã đi đến chỗ cắm trại với bạn bè và sẽ không trở lại qua đêm.

Điều này khiến Hứa Gia Lạc thoải mái hơn một chút, nếu không có trẻ con ở nhà ừm thì anh sẽ dễ dàng dỗ dành hơn một tý.


Hơn nữa trong quá trình dỗ dành, cũng sẽ không vô tình đánh mất sự tôn nghiêm của một người làm cha trước mặt con cái.

Nghĩ đến đây, Hứa Gia Lạc bèn đặt dao dĩa xuống.

Khi cánh cửa phòng ngủ chính được đẩy ra, Phó Tiểu Vũ đang thất thần ngồi trên thảm tập yoga.

Nhưng ngay khi đầu của Hứa Gia Lạc vừa ló vào, cậu đã lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Omega hoàn toàn tập trung vào màn hình TV, tựa như đang tập theo những động tác yoga dành cho người mang thai, nhưng thực tế thì...!
Cậu đang lén lút theo dõi những chuyển động của Alpha từ khóe mắt của mình.

Hứa Gia Lạc bước vào phòng ngủ chính.

Hứa Gia Lạc bước đến bên cạnh cậu.

Hứa Gia Lạc dừng lại bên cạnh cậu, sau đó đột nhiên xoay người và đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.

Gì?
Chỉ, chỉ là để đi vệ sinh thôi sao?
Phó Tiểu Vũ khẽ tròn xoe mắt.

Bởi vì quá bất ngờ nên khi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng tắm, cậu không nhịn được mà phải quay đầu lại nhìn một cái.

Cửa phòng tắm đóng chặt lúc này thật khiến người có phần tức giận, theo yêu cầu của cậu, căn phòng kia được cách âm tốt đến mức dù có vểnh tai lên cũng không thể nghe thấy Hứa Gia Lạc đang làm gì bên trong.

Khi Alpha còn ở trong đó không chịu ra ngoài, ngay cả những động tác yoga nhẹ nhàng cũng không thể xoa dịu tâm trạng của Phó Tiểu Vũ, cậu mới tập được một động tác mà lòng đã không yên phải nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, nhẩm tính từng giây từng phút một của Hứa Gia Lạc.

Sau khi Alpha kia ở trọn năm phút trong đó, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra lần nữa.

Khi chắc chắn rằng Hứa Gia Lạc lại xuất hiện trong phòng ngủ chính, Phó Tiểu Vũ lập tức xốc lại tinh thần và thể hiện rằng mình đang chăm chú tập theo những động tác yoga trên TV.

Nhưng thật ra vừa vặn lúc này trên TV, lại đang chiếu đến một phiên bản cải tiến động tác yoga từ tư thế con mèo, khiến cậu nhất thời không biết nên làm thế nào, bởi động tác này ít nhiều gì cũng có phần xấu hổ.

Nếu như không làm thì chuỗi ngày dài diễn vai "mải mê tập yoga đồng thời không quan tâm đến Hứa Gia Lạc đang ở bên cạnh" sẽ thất bại.

Phó Tiểu Vũ âm thầm cắn chặt răng khôn quỳ trên thảm tập yoga, hai chân tách ra.

Tiếp theo Phó Tiểu Vũ cũng biết, Hứa Gia Lạc đang đứng sau lưng mình.

Những chuyển động từ từ được kéo giãn là một ẩn dụ cho cuộc giằng co giữa hai người trong phòng ngủ chính lúc này.

Nhưng sự khác biệt về tầm nhìn hiện tại khiến cậu bị thua thiệt, Omega hoàn toàn không thể nhìn thấy được biểu cảm của Hứa Gia Lạc, nhưng người kia lại có thể lặng lẽ theo dọi mọi cử động của mình.

Điều này thực sự khó chịu.

Còn khó chịu hơn là Alpha này lại chẳng hề lên tiếng khi cậu nói "Đừng có làm gì em nữa", chuyện này đối với anh chẳng có gì to tát đúng không?
Mà động tác cuối của tư thế con mèo là xấu hổ nhất.


Phó Tiểu Vũ vốn đang nín đầy một bụng tức giận, trong lúc nhất thời bỗng trào dâng cảm giác muốn ra sao thì ra.

Mặc dù vậy trong giây phút chán nản nhất, cậu lại nảy lên cảm hứng bỗng nhiên trở nên vô cùng thông minh.

Tập yoga mang lại cho cậu một vùng an toàn và tư thế con mèo là động tác tốt nhất.

Cậu hít một hơi thật sâu, giang hai tay về phía trước giống như một con mèo đang vươn vai rồi chổng mông lên, động tác này khiến Phó Tiểu Vũ vừa dùng sức làm vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ rằng一 cậu không tin rằng mình đã chổng cái mông lên cao vậy rồi mà Hứa Gia Lạc vẫn còn có thể thờ ơ được hay sao?
Quả thật.

Hứa Gia Lạc không thể thờ ơ.

"Tiểu Vũ——"
Giây tiếp theo, Phó Tiêu Vũ đang chổng mông lên trời kia nhìn thấy Alpha đang để chân trần ngồi xổm trước mặt mình, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cậu lên bằng hai tay.

"Anh đến cầu xin tha thứ nè, cưng à, anh không được làm gì em cho nên có thể cho anh cơ hội giải thích được không."
Đôi mắt dài hẹp của Hứa Gia Lạc cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cùng nụ cười tràn đầy sức sống.

Anh nở nụ cười ranh mãnh là thế, vui vẻ là thế nhưng cố tình lại có vài phần đẹp trai.

Điều này khiến Phó Tiểu Vũ có chút băn khoăn không biết nên nổi giận, hay cứ để mặc người kia ôm mình vào lòng.

"Thế anh giải thích đi."
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng thu cái mông đang chổng lên của mình lại.

Cậu ngồi xếp bằng trên thảm tập yoga và nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc.

"Là thế này, cái đứa vừa mũm mĩm lại hay thèm ăn mà anh nói đó, thật ra không phải em đâu."
"...?" Trong mắt Phó Tiểu Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, thật sự là không ngờ tới.

Omega chờ đợi lời giải thích của Hứa Gia Lạc.

"Thực ra là anh đang gay gắt phê bình," Hứa Gia Lạc nói đến đây thì nghiêm túc hắng giọng một cái, tiếp sau đó là trực tiếp vươn lòng bàn tay của mình ra vỗ vỗ vào da bụng đã nhô lên của Omega, giống như thể đang chào hỏi: "Oắt con ở trong này nè, con tự mình nói xem, có phải con vừa bếu vừa hay thèm ăn không?"
"Từ sáng đến tôi chỉ biết đòi tiền, ép chú mèo mũm mĩm của daddy cả ngày chỉ biết ăn rồi lại ăn, tuy rằng em ấy có mập lên một chút nhưng mà trong lòng con cũng phải hiểu rõ cái người thực sự vừa ngốc vừa bếu kia là ai chứ?"
MK, Hứa Gia Lạc, cái lý do lý trấu của mày tệ thật sự ấy.

Nhưng anh cũng chẳng màng quan tâm đều điều đó, còn táo tợn một cách nghiêm túc nói: "Chỉ có năm tháng nằm trong bụng chú mèo con mũm mĩm của daddy thôi mà dám tác oai tác quái, còn dám đùn đẩy hết vấn đề cân nặng lên người chú mèo con mũm mĩm của dady nữa, người ngoài có thể không biết người bếu lên là con chứ daddy ấy à đã sớm nhìn ra từ lâu rồi, hôm nay daddy nói rõ ràng với con luôn nhé người bếu lên là con ấy chứ không phải Phó Tiểu Vũ đâu, là con chính là con, đã nhớ chưa?"
Nói đến đây, Hứa Gia Lạc lại giang rộng tay ra ôm lấy Omega đang hết sức chăm chú nghe anh nói nhảm kia vào lòng: "Wuli chú mèo con mũm mĩm, em phải chịu ấm ức rồi mà người bếu lên có phải là em đâu."
Người này còn rất đáng ghét tự thêm vào một câu tiếng Hàn.

"Hứa Gia Lạc, anh đừng có mà lằng nhằng."
Mặc dù giọng điệu của Phó Tiểu Vũ rất dữ dằn, nhưng không hiểu sao ý cười trên mặt lại không kìm được.

Khi Hứa Gia Lạc dỗ dành cậu bằng cái giọng điệu chọc cười, đó chính là cố tình.

Tựa như cây gậy chọc mèo, không ngừng cào vào trái tim cậu.
Khiến cậu vừa muốn giận lại vừa muốn làm nũng, cảm giác toàn thân như sởn cả gai ốc vậy.


Mặc dù Alpha vẫn gọi cậu là chú mèo con mũm mĩm, nhưng cậu lại không cảm thấy thực sự khó chịu nữa.

Cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Hứa Gia Lạc như thế này, giá trị vui vẻ trong lòng âm thầm + 1.

Hứa Gia Lạc cũng tự biết là mình lại thành công rồi.

Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng toát cả mồ hôi, may là Nam Dật không có ở đây, may là nhóc con trong bụng Phó Tiểu Vũ vốn là nghe không hiểu.

Lúc này đây, một người làm cha như anh thực sự có chút không tốt.

"Hứa Gia Lạc, thế còn chuyện không muốn cân thì sao? Không muốn cân thì chẳng phải là đang nói em à?"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra một lời buộc tội nghiêm trọng khác, cậu lập tức hỏi.

"Cái này thì đúng...!là em."
Hứa Gia Lạc ngập ngừng một chút rồi mới trả lời.

Phó Tiểu Vũ có thể nghĩ rằng mình đã hỏi khó được người này, nhưng trên thực tế sao mà có thể được, trình độ ăn nói nhảm nhí nhưng đầy tính thuyết phục của Hứa Gia Lạc đều là vì đã được chuẩn bị cẩn thận.

"Mèo con mũm mĩm, anh đã có cách khiến em mỗi lần lên cân đều cảm thấy vui vẻ."
Hứa Gia Lạc bất chợt nháy mắt với Phó Tiểu Vũ, anh khéo léo thay đổi chủ đề nhưng lại thành công thu hút sự chú ý của Phó Tiểu Vũ.

"Không thể nào." Cậu dứt khoát nói.

Sự kỳ quái của Hứa Gia Lạc——
"Nào!"
Hứa Gia Lạc trực tiếp bế Omega từ trên thảm tập yoga lên, thực sự đúng là rất nặng.

Anh thầm nghĩ như vậy, còn khẽ mỉm cười.

Phó Tiểu Vũ không để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt anh, cậu còn đang hoàn toàn chìm đắm trong cái chuyện vui vẻ này.

Hứa Gia Lạc một đường bế cậu bước vào phòng tắm, lúc này Phó Tiểu Vũ mới nhận ra bồn nước bên trong đã xả được gần đầy, hóa ra vừa rồi không phải là anh vào đi vệ sinh.

Hứa Gia Lạc muốn pha nước cho cậu tắm.

Trong lòng Phó Tiểu Vũ lại âm thầm +1 vào giá trị vui vẻ.

Chính vào lúc này, cậu bỗng nhiên phát hiện ra bên cạnh tấm bảng trắng nhỏ "Bản đồ tư duy của Hứa Gia Lạc" trong phòng tắm, không biết từ lúc nào đã được người kia treo lên thêm một tấm bảng trắng nhỏ khác.

Và trên tấm bảng đó được vẽ một biểu đồ tổng cộng có ba cột.

Cột đầu tiên là ngày, nhưng tiêu đề của cột thứ hai lại rất dài.

Phó Tiểu Vũ xem xét kỹ hơn, cậu thấy rằng tiêu đề kia hóa ra chỉ toàn hình ảnh và văn bản:
Hứa+ Một chú mèo lớn+ Một chú mèo con (mũm mĩm).

Ngay khi cậu còn đang bối rối, Hứa Gia Lạc đã bế cậu đứng lên bàn cân rồi mới từ từ đặt Omega xuống.

Phó Tiểu Vũ còn chưa nhìn rõ cái gì thì Alpha đã lấy bút dạ ra, trịnh trọng viết một con số trên hàng đầu tiên của cột thứ ba trên bảng nhỏ:
156.1 kg.

"Đây là?" Ngay vào lúc thốt ra câu hỏi, Phó Tiểu Vũ đã nhận ra được vấn đề.

"Đây là cân nặng của một nhà ba người chúng ta." Hứa Gia Lạc quay đầu lại đối diện với Phó Tiểu Vũ, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ chỉ ghi nhớ con số này mà thôi, chúng ta không thể để cho thằng nhóc bếu đích thực kia có cơ hội thừa nước đục thả câu được, cho nên chúng ta phải ghi rõ ràng rành mạch ra—— đây là trọng lượng của hai chúng ta, cộng thêm cả một tên nhóc mập."
Thật khó mà nói rằng rốt cuộc ai mới là người thừa nước đục thả câu.


Nhưng dù sao, bắt đầu từ hôm nay, cân nặng của Phó Tiểu Vũ đã trở thành một bí mật.

Chỉ có Hứa Gia Lạc, người biết rõ cân nặng của bản thân mới có thể biết chính xác mức tăng cân của Omega của mình.

Hứa Gia Lạc còn chưa nói hết lời mà Phó Tiểu Vũ đã không kiềm chế nổi, giá trị vui vẻ tăng vọt đạt đến đỉnh điểm.

Cậu đâu chỉ vui vẻ bước lên bàn cân không thôi, mà cậu còn muốn được giở thói ngang ngược trong vòng tay của Hứa Gia Lạc nữa kìa.

Nhưng ngay lúc ấy, Phó Tiểu Vũ lại nhìn thấy mình trong gương qua khóe mắt, những nhánh râu mèo to đậm trên khuôn mặt của mình còn bị người dùng ngón tay chà lem luốc nữa chứ.

Nụ cười lập tức cứng đờ.

Hứa Gia Lạc——!
Người kia cũng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhưng anh chưa kịp hành động gì thì Phó Tiểu Vũ đã nhào lên.

Omega đang mang thai đột nhiên lao tới thế này sao có thể tránh đi được.

Hứa Gia Lạc vội vàng ôm lấy eo của Phó Tiểu Vũ, sau đó bị Omega từ từ đè lên tấm thảm trong phòng tắm.

"Hứa Gia Lạc——"
Phó Tiểu Vũ chống tay sang hai bên đầu của Alpha.

Cậu cúi người xuống, đôi mắt tròn xoe càng ngày càng gần lại với khuôn mặt của anh mang lại cảm giác đẹp đến khó thở, tựa như một chú mèo xinh đẹp đang chuẩn bị bước vào bữa ăn của mình.

Lại qua thêm vài giây, Hứa Gia Lạc không hề nhận được một cú đánh như mình tưởng tượng.

Mà Phó Tiểu Vũ lại cắn vào môi anh.

"Hứa Gia Lạc, anh rất yêu em."
Omega cuối cùng cũng trịnh trọng tuyên bố: "Thế nên anh không phải là đối thủ của em."
Cậu cắn vào môi người kia từng cái từng cái một, sau đó nói tiếp: "Em có rất nhiều chiêu trò để đối phó với anh."
"Ví dụ như là?" Hứa Gia Lạc vừa cười vừa cùng cậu hôn môi: "Không được làm gì em nữa?"
"Đó là đường cùng là cấp độ hai bên cùng bất lợi, em sẽ không dễ dàng dùng đến." Phó Tiểu Vũ đắc thắng nói, "Nhưng vẫn còn nhiều chiêu khác lắm, anh không kháng cự lại được đâu, ví dụ như em tập yoga."
"Ừ, háo sắc mà."
"Hoặc là em không chịu ăn uống tử tế."
"Khổ nhục kế."
Hứa Gia Lạc cười híp cả mắt lại cũng phụ họa theo.

Phó Tiểu Vũ đắc ý như vậy, lại còn rất thẳng thắn.

Lại bởi vì quá nhiệt tình, thế nên cậu đặc biệt tự hào về một chiến thắng trong trò chơi kéo co của gia đình.

Cậu tự cho mình là bậc thầy về chiến lược, vờn Hứa Gia Lạc như chú mèo đang chơi với quả bóng len.

"Vậy bây giờ là chiêu gì?"
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega đang nhào lên người mình, khẽ hỏi.

"Chiêu này gọi là..." Phó Tiểu Vũ ngừng lại một chút, hôn sâu một cái: "Em cũng yêu anh, Hứa Gia Lạc."
Ờm thì.

Đầu óc Hứa Gia Lạc cũng quay cuồng theo nụ hôn sâu kia, anh nhắm mắt lại.

Nhưng mà niềm vui của quả bóng len, ai có thể hiểu được đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc