TÌNH YÊU THẾ TỤC

Edit: Cánh Cụt

Thụ ra khỏi khách sạn, nắm lấy tiền giấy vụn vặt trong ví, cùng với một tấm danh thiếp.

Anh lấy tấm danh thiếp kia ra, xem tên công ty ở mặt trên.

Công ty này anh có nghe đến, cũng thường xuyên qua cửa hàng của anh gọi cơm hộp.

Cửa hàng lẩu cay ngoài bán cơm thì còn bán mì phở cùng đồ ăn kèm.

Nghĩ đến tới việc mối tình đầu có thể đã ăn cơm anh làm, thụ cảm thấy trái tim hơi nhói đau, chìm trong lòng.

Thời cấp 3, anh cũng từng làm cơm cho mối tình đầu ăn.

Mối tình đầu nói đó là món ngon nhất hắn từng ăn, nói anh rất có thiên phú trong chuyện nấu cơm.

Nếu tưởng tượng việc mối tình đầu ăn cơm hộp của quán, trực tiếp ăn món anh làm thì cũng quá tự luyến rồi.

Khả năng cao là mối tình đầu sẽ không ăn mấy món lẩu cay.

Nhưng bây giờ mối tình đầu mở công ty, có thư kí riêng, chứng tỏ hắn đã rất khá.

Nếu đã vậy…… thụ cũng không hối hận vì từng buông người này.

Yêu một người thì chỉ muốn hắn trở nên tốt hơn, sao có thể nhẫn tâm để hắn rơi vào hoàn cảnh giống mình.

Đỡ cái eo đau nhức, đi lên trên thang lầu, vào phòng của mình.

Nhận ra rằng chàng trai trẻ đã trở lại ngoài ý muốn, đứng ở ngoài cửa chơi điện thoại, trên hành lang tối tăm thì chỉ có khuôn mặt được chiếu sáng bởi điện thoại của chàng trai trẻ.

Thụ hoảng sợ: “Sao cậu lại trở lại?”

Người trẻ tuổi nghe thấy giọng anh, lập tức đen mặt, bước tới: “Mẹ nó ông đi đâu, biết tôi đợi ông bao lâu không?”

Thụ buông cái tay đỡ eo ra: “Trường học của cậu có nhiều khoá phải học mà?”

Chàng trai trẻ nguy hiểm mà híp mắt: “Sao nào, sợ tôi trở về làm hỏng chuyện tốt của ông à?”

Tính của chàng trai trẻ quá bất thường, hơn nữa thụ còn gặp lại mối tình đầu, bị lăn lộn cả đêm, thật sự không có sức đi trả lời chàng trai trẻ.

Anh lấy ra chìa khóa, cắm vào khoá cửa: “Cậu có chìa khoá trong nhà mà, đúng không?”

Chàng trai trẻ không trả lời, vẫn cứ dùng ánh mắt hơi tối tăm nhìn chằm chằm anh: “Hôm nay ông không mở cửa hàng, vừa rồi gọi điện cho ông thì một người đàn ông khác nhận máy.”

Thụ hơi ngạc nhiên, đoán được người nhận điện thoại từ chàng trai trẻ là mối tình đầu.

Theo bản năng, anh hỏi: “Cậu không nói linh tinh với người khác chứ.”

Chàng trai trẻ ngạc nhiên trợn to đôi mắt, nhìn thụ, cảm thấy rằng cả đêm không gặp thì thụ đã xuất hiện nhân cách thứ hai rồi à?

Đối mặt với sự chất vấn của cậu, phản ứng đầu tiên lại là sợ cậu nói linh tinh với người đàn ông trong điện thoại.

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chỉ không gặp một đêm thôi mà thụ đã thay lòng đổi dạ?

Chàng trai trẻ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, thụ không muốn dây dưa cùng cậu trước cửa phòng, mở khóa cửa xong thì định đi vào.

Kết quả anh mới đi được có vài bước, đã bị chàng trai trẻ túm lấy cổ áo ở chỗ huyền quan.

Vì lực tay thô bạo khiến cúc áo bay lung tung, áo sơ mi của thụ bị túm từ đằng sau, bung ra.

Dấu vết khắp người cùng dấu răng trên cổ, với dấu hôn tràn ngập tính chiếm hữu kéo dài không ngừng.

Giống như một người khác giương nanh múa vuốt trên lãnh thổ của mình, để lại dấu vết, nói rằng nơi này đã bị hắn chiếm hữu.

Chàng trai trẻ tức giận đến phát run: “Ai làm, người đàn ông trong điện thoại kia à?”

“Ông thật rẻ rúng, tôi chỉ bỏ ông có mấy ngày, ông đã không chờ nổi mà vội vàng đi tìm người khác à?”

Vừa đau thân thể lại vừa rối rắm trong lòng, thụ nhịn không được hất tay cậu ra: “Đừng gây rối nữa.”

Chàng trai trẻ nghe thấy lời thụ nói, vô cùng chấn động, vậy mà thụ lại mạnh tay với cậu.

Thụ chưa từng mạnh tay với cậu, hiện tại lại vì một tên đàn ông xa lạ.

Còn không phải là do cậu không chịu ngủ cùng thụ sao?

Thụ nhìn chàng trai trẻ, nhận ra cậu không còn kiêu ngạo ương bướng nữa. Nếu có lỗ tai thì chắc bây giờ sẽ rủ xuống.

Chàng trai trẻ khó khăn nói: “Ông…… ông đã thích người khác à?”

“Cho nên không thích tôi nữa?”

_________

Bình luận

Truyện đang đọc