TÌNH YÊU THÔN QUÊ



Lâm Đông Đông dạo gần đây hồn vía lên mây, liên tục gửi thư cho Tưởng Hải Dương không ngừng nghỉ nhưng đều như đá chìm đáy biển, Tưởng Hải Dương đã không trả lời cậu nữa.
Cậu chờ mãi chờ mãi, ban đầu còn tưởng người đưa thư làm chậm trễ, hoặc là trong tù lại có quy định gì đó.
Sau lại nghĩ hay Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện gì, cậu gọi điện về nhà, ba Tưởng nói hôm mồng hai mới đến thăm Tưởng Hải Dương, hắn không bị gì hết.
Lâm Đông Đông lúc này mới hiểu được, Tưởng Hải Dương là cố ý.
Cậu thật sự sắp bị Tưởng Hải Dương làm cho tức chết rồi, cái tên khốn nạn Tưởng Hải Dương này!
Cậu mỗi ngày cố gắng như vậy, tất cả đều dựa vào những bức thư của hắn để chống đỡ.
Hai năm qua cậu nhớ Tưởng Hải Dương đến phát điên, gần như đêm nào cũng mơ thấy hắn!
Nhưng cái tên khốn nạn này vậy mà không để ý đến cậu!!
Ban đêm, Lâm Đông Đông vùi mình trên giường ký túc xá, mở đèn nhỏ lên, đọc đi đọc lại từng bức thư mà Tưởng Hải Dương gửi cho mình.
Mỗi một bức thư Tưởng Hải Dương gửi cậu đều cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp để ở bên gối.
Những lúc mệt mỏi, những lúc nhớ hắn đến hồn bay phách lạc hay những lúc bị giày vò vì phải đằng đẵng chờ thư hắn đều sẽ lấy ra đọc.
Chữ Tưởng Hải Dương rất to, nét bút mượt mà nhìn cực kỳ đẹp.
Lâm Đông Đông cầm lấy từng phong thư che lên mặt, tưởng tượng ra dáng vẻ lúc viết thư của Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương chắc chắn viết rất nghiêm túc, mỗi một từ đều ngay ngắn đều đặn, không giống như những chữ viết nguệch ngoạc lúc làm bài tập.

Hơn nữa Tưởng Hải Dương cầm bút rất chặt, đốt ngón tay thon dài cong lên, tạo ra một độ cong đẹp đẽ.
Còn cả dáng vẻ lúc Tưởng Hải Dương nghiêm túc, lông mày sẽ hơi nhướng lên, ánh mắt chăm chú, cực kỳ quyến rũ.
Lâm Đông Đông áp chồng thư lên mặt, dùng hết sức ngửi mùi hương lưu lại trên đó.
Nhưng căn bản không thể ngửi thấy mùi của Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông nhắm mắt, kìm nén nước mắt bên trong vành mi ẩm ướt.
Tưởng Hải Dương, anh là cái đồ khốn nạn, chờ anh ra rồi xem!
***
Cuộc sống Lâm Đông Đông càng ngày càng bận rộn, cậu biến mình thành một cái máy không ngừng vận chuyển.

Đến năm thứ tư, Lâm Đông Đông đã nửa học nửa đi làm, nhưng cứ đến vụ mùa thu hoạch bận rộn thì cậu vẫn vội vàng trở về.
Bà ngoại năm nay 67 tuổi rồi, sức khỏe chênh lệch hơn xưa rất nhiều, tuy bà cậy mạnh nói mình còn rất khỏe, nhưng Lâm Đông Đông nào đành lòng để bà làm việc nặng nhọc.
Con cả ba Tưởng mẹ Tưởng bên kia, lúc Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện, ba Tưởng đã bán gần hết đất đai của nhà, giờ chỉ còn lại một phần nhỏ, cũng không còn thuê người thu hoạch hay thuê người gieo giống như trước đây, mà phải tự làm hết.
Lâm Đông Đông bận rộn giữa hai nhà, buổi sáng làm việc ở ruộng nhà bà ngoại, buổi chiều sang giúp ba Tưởng mẹ Tưởng.
Cũng may ruộng nhà bà ngoại ít, còn cậu giờ làm gì cũng nhanh, cho dù phải chia ra hai nơi cũng không chậm trễ quá nhiều.
Ba Tưởng mẹ Tưởng không cho Lâm Đông Đông đến giúp, thế nhưng Lâm Đông Đông cứ cúi đầu hì hục làm, mặc kệ ba Tưởng mẹ Tưởng nói gì cũng không chịu đi.
Hai năm gần đây eo của mẹ Tưởng trở nên yếu hơn, hồi tết Lâm Đông Đông có mua máy mát xa cho bà ngoại với mẹ Tưởng.
Mỗi lần đưa đồ cho ba Tưởng mẹ Tưởng đều là cả một quá trình lao lực.

Mẹ Tưởng làm mặt lạnh không tính là gì, chỉ là cô lúc nào cũng xách đồ đưa sang nhà bà ngoại trả lại.
Bà ngoại không biết chuyện của Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông, chỉ nghĩ mẹ Tưởng quá khách sáo, lần nào cũng nói đỡ giúp Lâm Đông Đông.
Mẹ Tưởng cũng không tiện nói gì thêm với bà ngoại, bà cụ tuổi đã cao, nói cũng không giải quyết được gì, lỡ chẳng may lo lắng sinh bệnh thì lại phải tội.
Vậy nên đưa tới đưa lui, mẹ Tưởng cuối cùng vẫn đành phải nhận.
Cho dù mấy năm qua mẹ Tưởng đối xử với Lâm Đông Đông rất lạnh nhạt nhưng Lâm Đông Đông không hề cảm thấy ấm ức.
Đứa con trai duy nhất của mình phải ngồi tù, mẹ Tưởng chắc chắn đã đau khổ rất nhiều.

Hơn nữa còn biết chuyện không bình thường giữa cậu với Tưởng Hải Dương, trong lòng không thoải mái cũng phải.
Tới gần buổi trưa, Lâm Đông Đông duỗi thẳng thắt lưng đau nhức ngồi xuống rãnh đất nghỉ ngơi một lát.

Nắng cuối thu gay gắt, khắp đất trời như đang bốc hơi.
Cậu nhìn những thân ảnh bận rộn khắp đồi núi, chợt nhớ lại nhiều năm về trước, lần đầu tiên xuống ruộng thu hoạch.
Khi đó cậu cũng như bây giờ, ngồi ở giữa sườn núi uống nước ngẩn người, Tưởng Hải Dương đột nhiên từ phía sau đi tới vỗ cậu một cái, dọa cậu giật mình.
Xế chiều hôm đó, Tưởng Hải Dương chạy từ trên đỉnh núi xuống làm giúp cậu, bụi bặm bên trong nắng chiều cũng dường như phát sáng.
Chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết kia cứ như vậy mà chạy thẳng vào tim cậu.
Lâm Đông Đông nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng không kìm được vểnh lên.
Cậu tự nhủ lần tới viết thư cho Tưởng Hải Dương nhất định phải kể lại chuyện này, nói cho Tưởng Hải Dương biết cậu bây giờ làm việc rất nhanh, Tưởng Hải Dương chắc chắn không bằng cậu nữa!
Tính ra, Tưởng Hải Dương đã tròn một năm trời không liên lạc với cậu rồi.
Nhưng Lâm Đông Đông vẫn kiên trì gửi thư cho hắn như trước, vì cậu sợ tên khốn kia nhớ cậu đến chết!
Lý do Tưởng Hải Dương vì sao đột nhiên không để ý đến cậu, cậu không biết, cũng không muốn biết.
Cái đồ con lợn kia trong đầu tính toán cái gì chứ, tám phần mười là diễn như trong ti vi, cái gì mà làm như vậy là vì tốt cho cậu.
Xem ra ngồi tù đúng là ảnh hưởng đến con người, ngồi đến ngu luôn rồi!
Lâm Đông Đông cắn mạnh thịt bên quai hàm, cổ họng lập tức thoảng mùi rỉ sắt.
Chờ tên khốn kia đi ra, cậu thề sẽ cắn chết hắn! Lần này là thật, không thể tiếp tục chiều chuộng hắn nữa!
Buổi chiều Lâm Đông Đông đến giúp ba Tưởng mẹ Tưởng làm việc, đến tận khi trời sập tối vẫn chưa về, cậu nghĩ mình làm nhiều thêm một chút thì ba Tưởng mẹ Tưởng sẽ đỡ mệt hơn một chút.
Mẹ Tưởng nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Đông Đông trong nắng chiều, bất đắc dĩ thở dài.
Đứa trẻ tốt như thế này, tại sao lại muốn đi sai đường chứ!
Mấy ngày sau ruộng nhà bà ngoại cũng thu hoạch xong, Lâm Đông Đông buổi trưa về nhà sớm, giúp bà ngoại nấu cơm trưa, sau đó đưa đến cho ba Tưởng mẹ Tưởng một ít.
Ba Tưởng mẹ Tưởng bận rộn ngoài ruộng, trong nhà không có ai trông, làm đồng xong về nhà còn phải làm cơm thì rất mệt.
Lâm Đông Đông sợ mẹ Tưởng nấu cơm nên vội vàng xách theo cơm nước đi tới tiệm tạp hóa Hải Dương.
Cũng may tới kịp, ba Tưởng mẹ Tưởng mới từ ngoài ruộng về.
Lâm Đông Đông bận trước bận sau, dọn cơm ra bàn, sắp xếp chén đũa, không khác gì con ruột hiếu thuận ba mẹ.
Ba Tưởng mẹ Tưởng nhìn Lâm Đông Đông bận rộn mà không thể làm gì.
Lòng người đều là thịt, huống chi ba Tưởng mẹ Tưởng vốn là người dễ mềm lòng.
Mấy năm qua dù cho bọn họ có đối xử với Lâm Đông Đông lạnh lùng ra sao thì Lâm Đông Đông trước sau vẫn như vậy, trong lòng ba Tưởng mẹ Tưởng thật ra rất cảm động.
Còn cả phần tình cảm của Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương này, tuy bọn họ vẫn không hiểu nhưng đây đúng là hoạn nạn thấy chân tình, dù là loại tình cảm nào, đều không dễ dàng mà có được vậy.
Ba Tưởng mẹ Tưởng ngồi xuống bàn ăn cơm, Lâm Đông Đông nhân lúc này dọn dẹp nhà cửa một chút, lau hết mấy cửa sổ.


Dạo gần đây bận việc đồng áng, mẹ Tưởng cũng không có thời gian dọn nhà dọn cửa.
Mẹ Tưởng không còn lạnh giọng ngăn Lâm Đông Đông nữa, cô cúi đầu và cơm, sau đó hỏi Lâm Đông Đông, "Cháu năm nay 22 rồi đúng không?"
Lâm Đông Đông vội vàng trả lời, "Dạ, là 22."
Mẹ Tưởng gắp một đũa khoai tây thái sợi, nói dò: "Cũng nên có bạn gái rồi."
Lâm Đông Đông nghe thế dừng công việc trong tay lại, nhìn thẳng mẹ Tưởng, kiên định lắc đầu.
Ba Tưởng mẹ Tưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, thực sự là một lời khó nói hết.
Mẹ Tưởng buồn bã nói: "Con trai không phải là nên cưới vợ sao."
Lâm Đông Đông ngoan ngoãn mỉm cười, lau tay nói: "Cháu xới cho cô thêm chút cơm nhé."
Cậu muốn chống đối ba Tưởng mẹ Tưởng, nhưng cậu cũng tuyệt đối không từ bỏ.
***
Đầu tháng 3 năm 2008, Lâm Đông Đông bước vào học kỳ cuối cùng của năm thứ 4 đại học.
Công việc cơ bản đã được xác định, là một công ty nước ngoài ở thành phố Q, đãi ngộ mọi mặt đều rất được, cũng có không gian phát triển.
Lâm Đông Đông vẫn bận rộn chân không chạm đất như trước, vừa phải làm công vừa phải bảo vệ luận án tốt nghiệp.
Chín giờ tối Lâm Đông Đông ngồi xe buýt về trường.
Trên xe không nhiều người lắm, cậu tìm một chỗ phía sau gần cửa sổ ngồi xuống.
Lúc nãy Tống Lập Quần gọi điện thoại cho cậu nói một thời gian nữa cậu ta cũng tới thành phố Q tìm việc.

Bạn học cũ đã lâu không gặp, Tống Lập Quần đùa giỡn nói Lâm Đông Đông dù bận rộn thế nào cũng phải dành thời gian mời mình ăn bữa cơm.
Mấy năm qua Tống Lập Quần tính ra là một trong số ít người còn liên lạc với Lâm Đông Đông, mặc dù không nhiều nhưng tin tức cũng đều đều.
Chủ yếu là Tống Lập Quần là người đáng để kết bạn, làm người thẳng thắn, cũng rất thân thiết với bạn cũ.
Năm ngoái Lâm Đông Đông đã mua một chiếc điện thoại di động, không phải kiểu cao cấp gì, có thể nghe gọi là đủ rồi, tiện cho việc liên lạc với người trong nhà.
Cậu nhìn hàng dài những ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ bên ngoài cửa sổ, có chút xúc động về những thay đổi mấy năm qua.
Nhớ trước đây mỗi lần muốn gọi điện thoại đều phải đi tìm buồng điện thoại, nhưng bây giờ hầu hết mọi người đều đã có di động, buồng điện thoại bên đường giờ chỉ còn trang trí, dần dần trở thành đồ cổ.
Bây giờ nghe nhạc cũng không cần phải kè kè radio bên người, có rất nhiều thiết bị mp3 mp4, thậm chí điện thoại di động cũng có thể nghe nhạc được.
Xe buýt buổi tối rất yên tĩnh, cô gái ngồi trước Lâm Đông Đông đang mở một bài hát.
Giai điệu nhẹ nhàng mang theo chút u sầu, Lâm Đông Đông nghe câu đầu tiên đã thích bài hát này.
"Hồi ức như người kể chuyện
Dùng giọng nói quê hương
Nhảy qua vũng nước nhỏ
Vòng qua thôn làng nhỏ
Chờ gặp gỡ duyên phận...
Em đang tìm người bên trong câu chuyện
Anh là một phần không thể thiếu..."
Mãi đến tận khi xuống xe, Lâm Đông Đông vẫn còn đắm chìm trong giai điệu bi thương ấy.
Ở đêm xuân se lạnh này, cậu nhớ Tưởng Hải Dương, nhớ đến muốn phát điên.
Hai năm, Tưởng Hải Dương đã không liên lạc với cậu.

Lâm Đông Đông oán hận mắng, đồ ngu ngốc khốn nạn, tại sao vẫn không hiểu!
Nếu như không có Tưởng Hải Dương, cuộc sống của cậu sao có thể tốt được.
***
Một buổi chiều giữa tháng tư, Lâm Đông Đông nhận được điện thoại của ba Tưởng, bà ngoại đột nhiên sinh bệnh, càng ngày càng nặng, sợ là không qua khỏi.
Lâm Đông Đông vội vàng bắt xe về, không còn vé ngồi, cậu phải đứng suốt một đêm trên tàu lửa màu xanh.
Trưa ngày hôm sau về đến thôn, bà ngoại bây giờ lúc tỉnh lúc mê.
Ba Tưởng nói mấy ngày trước bà ngoại bị ngã trước cửa, người trong thôn đưa bà lên bệnh viện trên trấn để khám, ngoại trừ cổ tay bị sưng lên thì không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi về nhà bà bắt đầu sốt.
Bà ngoại nói đây chỉ là bệnh vặt, không cho ba Tưởng nói với Lâm Đông Đông, khỏi làm cậu lo lắng.

Thế nhưng cơn sốt mãi vẫn không lùi, hôm qua đột nhiên trở nặng, không đứng dậy nổi.

Ba Tưởng sáng sớm đến nhà thăm bà, ông sợ hãi vội vàng lấy xe chở bà lên bệnh viện.
Sau khi kiểm tra bác sĩ nói bà không phải bị bệnh gì đặc biệt, chỉ là đèn cạn dầu, nội tạng suy nhược, bảo người nhà chuẩn bị hậu sự!
Lâm Đông Đông gọi điện báo cho mẹ Lâm, mẹ Lâm nói mình với chú Lý sẽ bắt chuyện xe tối, ngồi xe suốt đêm sáng sớm có thể về đến thôn.
Bà ngoại nằm nhắm mắt trên giường đất cạnh lò sưởi, ngoại trừ lúc Lâm Đông Đông về nhà có tỉnh lại một chốc thì vẫn luôn hôn mê.
Buổi tối Lâm Đông Đông nấu một chén trứng hấp đút cho bà ngoại nhưng bà chỉ ăn được mấy miếng.
Trời bắt đầu mưa, mưa không hề lớn, rơi lộp bộp lên cửa sổ, nhưng lại ầm ĩ khiến người ta buồn bực mất tập trung.
Lâm Đông Đông ngồi bên cạnh bà ngoại, nắm chặt tay bà.
Tay của người già đều giống nhau, làn da nhăn nheo đầy nếp gấp lỏng lẻo.

Bà ngoại làm lụng vất vả cả đời, bàn tay cực kỳ thô ráp, màu da vàng đen, còn bao phủ bởi những đốm đồi mồi.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, đèn trong nhà trước nay đều vậy, bà ngoại quen dùng loại bóng tròn công suất thấp này.
Lâm Đông Đông cẩn thận ngắm nhìn bà, da mặt cũng giống bàn tay, vàng sạm, lấm tấm đồi mồi, còn chi chít những nếp gấp tháng năm.
Chỉ chốc lát sau, bà ngoại dường như tỉnh táo lại, đôi môi bà run rẩy, khàn giọng gọi, "Đông Đông hả?"
"Dạ," Lâm Đông Đông vội vàng lên tiếng, "Là con, bà, con ở đây."
Bà ngoại gật nhẹ đầu một cái, khóe miệng khẽ cong lên một chút, "Con ngoan."
"Bà ơi, bà đói không?" Lâm Đông Đông ghé sát lại gần nhẹ giọng hỏi: "Cháu đi nấu gì đó cho bà nhé?"
Mí mắt bà ngoại run rẩy, chậm rãi mở ra.
Đôi con ngươi mờ đục nhưng lại hiện rõ sự ưu thương.
Bà ngoại nhìn Lâm Đông Đông không chớp mắt, chậm rãi nói: "Con ngoan, bà không đói."
Lâm Đông Đông xoay người bưng chậu tiểu một bên qua, lại nhẹ giọng hỏi bà, "Bà muốn đi vệ sinh không?"
Bà ngoại lắc đầu một cái, run rẩy nắm lấy tay Lâm Đông Đông.
"Con ngoan," khóe mắt bà ngoại ẩm ướt, giọng nói khô khốc như giấy nhám, "Sau này, bà đi rồi, con phải làm sao."
Chóp mũi Lâm Đông Đông chua xót, cố nén nước mắt, "Bà, bà sẽ không sao đâu, con còn phải để cho bà hưởng phúc nữa mà."
"Mẹ con, còn chưa về à?"
"Sáng mai," Lâm Đông Đông vội nói: "Sáng mai là về rồi."
Bà ngoại dùng sức siết chặt tay Lâm Đông Đông, đôi mắt khép lại.
Lâm Đông Đông nín thở, cẳng thẳng chăm chú nhìn bà, lo lắng cùng sợ hãi phút chốc ập đến.
Bà ngoại hình bị lú lẫn, thở yếu ớt hỏi: "Chum tương, đậy chưa?"
Nước mắt Lâm Đông Đông chợt trào ra, nức nở nói: "Còn chưa bỏ muối nữa."
"Bây giờ...." Bà ngoại thở hổn hển mấy hơi, miệng mơ hồ nói không rõ, "Tiểu Dương, thằng bé kia, còn chưa về nữa..."
Lâm Đông Đông ghé sát tai bên môi bà cẩn thận lắng nghe, nước mắt lăn dọc theo thái dương, rơi trên khuôn mặt bà, sau đó chảy xuống thấm ướt gối.
"Bà ơi, bà chờ thêm một chút," Lâm Đông Đông cố gắng kìm nén nghẹn ngào, nức nở nói, "Anh ấy sắp về rồi,hơn bốn năm nữa thôi là sẽ về."
"Đông Đông..." Bà ngoại hé miệng, thở hổn hển, rất lâu sau mới run rẩy, phát ra mấy âm thanh mơ hồ, "Đứa trẻ ngoan..."
Tiếng mưa bên cửa sổ không còn, bàn tay đang siết chặt tay Lâm Đông Đông dần buông lỏng.
Lâm Đông Đông không thấy rõ mặt bà ngoại, cậu dùng sức lau mặt nhưng tầm mắt vẫn cứ mơ hồ.
Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng không kìm được nức nở thành tiếng, "Bà ơi, mưa tạnh rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc