TÌNH YÊU TÌM ĐẾN

Hôm sau, chứng cúm của Lâm Hạo đã khỏi rồi, nhưng để câu thêm một đĩa tuyết lê hấp đường phèn của Kiến Vũ nên vẫn cố tình nằm trên giường thêm ngày nữa. Kiến Vũ ngại chạy tới chạy lui phiền phức nên chỉ cho cô giúp việc làm cho hắn ăn, Lâm Hạo nghĩ thấy tủi thân quá đi nhưng lại nghĩ không ra, sao mình tủi thân nhỉ, đành gượng gạo ăn xong rồi trả phép đi làm.

"Lâm Hạo, mai chúng ta tới chợ việc làm một chuyến đi." Kiến Vũ vừa chỉnh sửa tư liệu vừa nói chuyện với Lâm Hạo.

"Đi làm gì?" Lâm Hạo cũng đang sửa sang tài liệu, thời gian này công việc của công ti ngày càng nhiều, chỉ dựa vào mình Kiến Vũ không thể giải quyết hết, cho nên hôm nay hắn vốn là kẻ chuyên làm chân chạy bên ngoài cũng bị Kiến Vũ chộp tới làm giúp.

"Tuyển hai ngiệp vụ viên ngoại thương." Kiến Vũ gõ vài chữ cuối, lưu lại, ngoảnh đầu liền thấy Lâm Hạo còn đang chiến đấu với excel.

"Ha, cậu không nói tôi cũng quên mất, thuận tiện tuyển luôn một nhân viên văn phòng nha, loại chuyện này tôi thực sự không quen làm."

Hai người bàn bạc một chút, quyết định tạm thời chỉ tuyển hai nghiệp vụ viên ngoại thương, chuyện tuyển nhân viên văn phòng không cần vội. Kiến Vũ tạm thời không nói cho Lâm Hạo chuyện Phùng ký và Mirotic hợp tác, cậu có tính toán của mình, tuy cậu và Lâm Hạo hợp tác nhưng không cần thiết chuyện gì cũng phải nói hết.

Chiều hôm đó Kiến Vũ gọi điện tới chợ việc làm hỏi thăm một chút trước. Hôm sau, hai người ngồi ở một góc khá khuất trong chợ việc làm, đính ở hai bên là những dòng giới thiệu HONG, vị trí cần tuyển và yêu cầu tuyển dụng. Lúc này nghề làm xuất nhập khẩu đang lúc hot, nhân viên ngoại thương cũng ngày càng nhiều, nhưng trình độ không đồng đều. Kiến Vũ dự định tuyển sinh viên mới ra trường, những người này thứ nhất là đúng chuyên môn, sẽ nhanh chóng quen việc hơn, thứ hai là họ vẫn còn mang theo tinh thần phấn đấu mà không phải hơi thở thế tục của những người đã từng lăn lộn trong xã hội, là người thích hợp nhất để cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Nhìn một buổi sáng, có vài người lí lịch trông cũng ổn nhưng mới bị Kiến Vũ hỏi vài câu đã lòi. Kiến Vũ và Lâm Hạo xem vài lần, có hơi nhụt chí.

Hai người đang định thu thập đồ đạc ra về, lần sau có thời gian lại quay lại thì có một cậu trai vóc dáng không cao, mặc một chiếc sơ mi trắng trông hơi cũ đi tới.

"Xin hỏi, chỗ hai vị đang tuyển nghiệp vụ viên ngoại thương phải không ạ?"

"Đúng," Kiến Vũ ngẩng đầu, "Cậu tên gì? Có kinh nghiệm công tác không?"

"Tôi là Lữ Dung, mới tốt nghiệp đại học C năm nay, học chuyên ngành thương mại quốc tế, trước từng thực tập ở công ti XX, làm ngành ngoại thương, đây là sơ yếu lí lịch của tôi." Lữ Dung đặt lí lịch trước mặt Kiến Vũ, Kiến Vũ nhìn qua một chút, hỏi vài vấn đề thấy anh ta trả lời cũng ổn liền hẹn mai tới HONG phỏng vấn thêm.

Lữ Dung nhận danh thiếp của Kiến Vũ, vui vẻ ra về.

Lâm Hạo chọt chọt Kiến Vũ, cậu quay đầu, "Gì?"

"Cậu không thấy cái tên người này rất thú vị sao? Lữ Dung (lú yú), lư ngư (cá lư – lú yú), người này thích cá lư nha."

Kiến Vũ nghĩ nghĩ, cũng thấy thú vị, "Yo của người ta là du trong "chí tử bất du" (đến chết cũng không thay đổi), cùng với con cá kia của cậu (cá lư) cách nhau mười vạn tám nghìn dặm nhá."

Lâm Hạo bĩu môi, còn định nói thêm gì đó đã bị Kiến Vũ đẩy đẩy, lại có người tới phỏng vấn kìa. Lâm Hạo quay lại hỏi người kia vài câu, Kiến Vũ mở một chai nước khoáng uống.

"Xin chào, tôi là Tần Phong, tốt nghiệp đại học X, đây là lí lịch của tôi."

Lúc này không cần Lâm Hạo nhắc nhở, Kiến Vũ đã phun một ngụm nước ra ngoài.

Hôm đó về công ti, hai người xem xét một chút mấy hồ sơ hôm nay vừa nhận, xem đến xem đi, cũng thấy chỉ có Lữ Dung và Tần Phong là phù hợp. Hai người nhìn nhau, bật cười, xem ra hôm nay không thu được gì ngoài hai con cá nhỉ.

Hôm sau, Lữ Dung và Tần Phong đúng giờ tới HONG, Kiến Vũ phỏng vấn riêng mỗi người một lát, Lâm Hạo chỉ ngồi bên nghe, chờ cả hai ra về, bàn lại với Kiến Vũ một chút, đều nhất trí bọn họ không tệ, vậy trước tiên cứ tuyển hai người này. Lâm Hạo lấy mẫu hợp đồng từ Lâm.co, Kiến Vũ sửa lại vài chỗ, lúc này vẫn chưa có mấy thứ qui định cứng nhắc tam kim ngũ kim, mức tiền lương dựa theo Lâm.co trả, chỉ thêm một mục là qui định sát hạch hàng tháng. Dù sao đây cũng chỉ là công ti nhỏ nên phải có yêu cầu riêng về chất lượng nghiệp vụ của nhân viên. Khi Kiến Vũ gọi điện cho hai người thông báo trúng tuyển, cả hai đều vui vẻ, bọn họ chỉ vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học, tìm được một công việc có đãi ngộ tốt, phù hợp chuyên ngành cũng là không dễ dàng a, hiện tại không còn cơ chế phân phối cho sinh viên nữa rồi.

Kí hợp đồng rồi, Kiến Vũ bắt đầu hướng dẫn hai người vài thao tác quan trọng, cả hai đều rất nghiêm túc học, bèn đưa vài chuyện lặt vặt cho họ làm dần, lúc này cảm thấy dễ chịu không ít.

Thời hạn một tuần cũng nhanh chóng qua đi, Kiến Vũ còn phải kí ước với Time, bèn xin nghỉ phép một ngày, Lâm Hạo không hỏi cậu có chuyện gì, chỉ nói ông nội muốn mời cậu tới chơi một chuyến.

"Lần trước tới rồi còn gì? Lần này sao vậy?"

Lâm Hạo gãi đầu, "Cô giúp việc nói chuyện tôi ốm lần trước, ông nội muốn gặp cậu cảm ơn một tiếng."

Cần hình thức như thế cơ à? Kiến Vũ có chút không rõ lắm nhưng cũng không thể cự tuyệt.

Kí hợp đồng với Time xong, Kiến Vũ tới siêu thị một chuyến, lần trước nghe nói Lâm lão gia tử thích đi câu ở biển, lần này mua lễ tới chắc hợp ý đi.

Tới nhà Lâm Hạo, Lâm lão gia tử đang uống trà, thấy Kiến Vũ mang tặng một bộ đồ câu thì hết sức vui vẻ nhận, còn khen Kiến Vũ thật tinh mắt.

"Được rồi, Kiến Vũ à, lần trước Hạo nhà chúng ta ốm, nhờ có cháu chăm sóc." Lâm lão gia tử vừa nới vừa đưa ra một phong bì, "Đây là chút lòng thành của ta, cháu đừng từ chối."

Hành động của ông nội khiến Lâm Hạo giật mình đỏ mặt, sao ông lại làm thế? Vội vàng muốn nói gì đó với Kiến Vũ, đã thấy cậu chỉ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhận lấy.

"Cháu còn từ chối thì là bất kính rồi, cảm tạ Choi lão gia tử."

"Ừ" Lâm lão gia tử cười thỏa mãn, "Thanh niên a, tốt lắm, sau này còn cần cháu hỗ trợ Hạo đấy."

"Dạ, còn phải nhờ lão gia tử dẫn dắt nhiều." Kiến Vũ nói xong, đứng lên, "Hôm nay không còn sớm, cháu đã nói với cha cháu sẽ về cùng dùng cơm chiều, không làm phiền gia đình nữa ạ."

"Ừ, Hạo, tiễn Kiến Vũ nhé."

"Không cần ạ, cảm ơn ngài."

Khéo léo từ chối, Kiến Vũ một mình ra cửa. Đợi đến khi hai cánh cổng hoa lệ khép lại, Kiến Vũ mới thở ra một hơi dài. Cậu không tức giận, tuyệt không, chỉ là ao ước, ao ước cũng được người nhà bảo hộ như Lâm Hạo. Lại thêm một lần nhắc nhở mình, mình và Lâm Hạo là người của hai thế giới khác nhau, dù hôm nay hợp tác, tương lai cũng không nhất định đứng cùng một nơi. Hành vi hôm nay của Lâm lão gia tử là nhắc nhở cậu, Kiến Vũ và Lâm Hạo, ở phương diện công việc là người hợp tác, Lâm.co cũng sẽ giúp đỡ bọn họ, nhưng trong đời tư, Lâm gia không thích thấy hai người làm bạn. Nói trắng ra, công ti hiện tại hai người hợp tác mở, trong mắt họ chỉ là bước luyện tập cho tương lai Lâm Hạo tiếp nhận Lâm.co mà thôi, HONG có thể trở thành một thành viên trong Lâm.co, mà Kiến Vũ cậu, vận khí tốt thì có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Lâm Hạo, vận khí không tốt có lẽ sẽ phải ra đi ha.

Kiến Vũ lắc đầu, nghĩ những chuyện này làm gì, trời sập đã có kẻ cao chống, cho dù không còn HONG, cậu vẫn còn Phùng ký, muốn sống thế nào cứ sống thế thôi.

———————————-

Lâm gia.

Lâm Hạo ngồi đối diện với Lâm lão gia tử, nhìn ông loay hoay chơi với bộ đồ uống trà, nhịn không được mở miệng nói, "Ông nội, sao ông lại làm thế?"

Lâm lão gia tử tựa hồ thực chuyên tâm, không để ý tới Lâm Hạo, đến khi Lâm Hạo nhắc lại mới xoay người, cầm khăn lụa trên bàn lau tay.

"Thế nào, không chịu được à? Cho rằng ông nội làm sai?"

Lâm Hạo bực mình quay đầu, hắn thật tâm muốn kết bạn với Kiến Vũ, kết quả ông nội lại làm ra chuyện như thế, bảo hắn sau này gặp Kiến Vũ thế nào? Huống hồ bọn họ còn hợp tác mở công ti, cứ như vậy, Kiến Vũ trong lòng khẳng định có khúc mắc với hắn.

"Ông nội, lẽ nào ông làm thế là đúng?"

"Hỗn láo!"Lâm Chấn vừa đi vào quát lên, "Ăn nói với ông nội thế à?"

Lâm lão gia tử khoát khoát tay, quay người ngồi xuống ghế thái sư, "Hạo, con nghĩ ông nội làm thế là không đúng, xúc phạm bạn con?"

Lâm Hạo tuy bị Lâm Chấn quát nhưng vẫn ngoan cố vươn cổ nhìn Lâm lão gia tử, ông nội hắn tuy có hơi độc đoán chút nhưng cũng không phải người không biết lí lẽ, hôm nay làm thế với Kiến Vũ khiến hắn cảm thấy khó có thể tiếp thu.

"Hạo, con như thế, sao ông có thể yên tâm giao lâm.co cho con?" Lâm lão dừng một chút, "Ta lăn lộn thương trường gần 30 năm, cái khác không nói, năng lực xem người vẫn rất tốt. Hôm nay vì sao ta làm như thế, con đã cẩn thận nghĩ lại chưa? Nếu đó là con, có phải con đã trực tiếp ném tiền vào mặt ông không?"

Lâm Hạo đang muốn nói gì, Lâm lão gia tử vung tay cản.

"Hạo, đối nhân xử thế không thể dựa vào cảm tình bản thân. Cứng quá sẽ gãy, quá mềm mỏng lại mất khí khái nam nhi. Phương diện này, con còn xa không bằng Kiến Vũ."

"Ông nội, con không rõ, con thật tâm muốn làm bạn với Kiến Vũ, tính tình cậu ấy ngài cũng tán thưởng, sao còn muốn làm chuyện như thế?"

Lâm lão gia tử lắc đầu, "Hạo, xem ra chính con còn chưa rõ. Chính vì khả năng đối nhân xử thế của Kiến Vũ vô cùng hoàn hảo nên ta mới không muốn con thân cận cậu ta. Với tuổi tác và lịch duyệt của cậu ta như lúc này đã có thể không quan tâm hơn thua, đủ thấy người này tâm kế sâu. Nếu tương lai người này thành trợ thủ của con thì rất tốt, nhưng nếu không phải, con tuyệt đối không phải đối thủ của cậu ta, đến lúc đó cậu ta có thể nhẫn tâm ra tay với con, con lại chưa chắc nỡ. Cho nên ông không hi vọng hai đứa thân thiết nhau, hiểu chưa?"

Nghe ông nói xong, Lâm Hạo hơi hoang mang, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cùng Kiến Vũ làm đối thủ. Bất quá, thực không có khả năng sao? Ngẫm lại thái độ thường ngày của Kiến Vũ, một người ôn hòa như vậy, thực là kẻ tâm kế thâm trầm như ông nội nói sao?

Lâm lão gia tử nhìn Lâm Hạo trầm tư, không nói thêm nữa, chỉ ra hiệu cho Lâm Chấn đỡ mình về phòng, đứa cháu này của ông, cái gì cũng tốt, chỉ là lớn lên quá thuận buồm xuôi gió nên thiếu tâm phòng bị người khác.

"Phụ thân, ngài thực sự nghĩ làm như vậy đúng sao?" Đỡ Lâm lão gia tử ra khỏi phòng, Lâm Chấn nhịn không được hỏi một câu.

"Đúng? Cái gì là đúng? Cái gì là sai?" Lâm lão gia tử chống quải trượng, quay đầu nhìn Lâm Chấn, "A Chấn, Kiến Vũ này, ngày sau tất không phải vật trong ao (người tầm thường, dễ nắm bắt). Hạo không có khả năng khống chế cậu ta."

Lâm Chấn không hề nói thêm, trong lòng lại không đồng tình với hành động của phụ thân mình. Tiếp xúc với Kiến Vũ vài lần, cũng đã sai người lén điều tra về bản thân và hoàn cảnh gia đình cậu, Lâm Chấn cho rằng, Kiến Vũ này tuy tính tình có hơi lạnh bạc nhưng không phải người vô tình, đối với người hay sự việc cậu nhận thức sẽ tận tâm tận lực. Lâm Hạo tuy không có khả năng hoàn toàn khống chế cậu ta nhưng có thể dùng tình cảm ràng buộc, tuy khả năng thành công không lớn nhưng là vẫn có, một động tác hôm nay của phụ thân đã chặt đứt khả năng cuối cùng này. Ông cháu ba người đều có suy nghĩ riêng, đều là vì một Kiến Vũ, người trước đây họ chưa từng ngờ tới.

-----

"Con à, tiền này ở đâu ra?" Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ ngồi ở đầu giường cúi đầu lúi húi không biết làm gì, đến gần lập tức hoảng sợ, con trai đang đếm tiền. Phùng Thiếu Hoa ước lượng độ dày, chỗ này phải cỡ chừng hai, ba nghìn đồng.

"Chỗ này ạ?" Kiến Vũ đếm xong, nhét tiền vào phong bì, đưa cho cha, "Một món nhỏ ngoài ý muốn, vừa đủ ba nghìn, cha cầm cất đi nhé."

Phùng Thiếu Hoa tuy không hiểu nhưng cũng không nói thêm, hôm nay lúc Kiến Vũ vắng nhà, Thẩm Chư lại tới một chuyến, cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ gửi lại ông món tiền nhà còn nợ. Tuy Phùng Thiếu Hoa nói miễn ba tháng tiền nhà nhưng Thẩm Chư vẫn nhét vào tay ông rồi quay người ra về. Khi Phùng Thiếu Hoa đuổi theo ra tới cửa, Thẩm Chư đã đạp xe đi xa. Phùng Thiếu Hoa nghĩ việc này hơi là lạ, mới mấy hôm trước còn nói không có tiền, hôm nay đã mang tiền tới trả xong.

Kiến Vũ nghe cha nói cũng không nghĩ ngợi nhiều, đã dự định không trông nom gì tới chuyện nhà người, cậu không có hứng thú tìm hiểu tiền này từ đâu tới, lấy tính cách của Thẩm Chư, nguồn gốc tiền này không có vấn đề gì là được.

"Cha, đừng suy nghĩ nhiều, nếu cha thực sự thấy không thích hợp, hôm nào con đưa lại tiền cho chú Thẩm là được, dù sao chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."

"Ừ" Phùng Thiếu Hoa gật đầu, lập tức lại nói thêm, "Mà thôi, chú thím ấy đều là người cương tính, con trả lại tiền là làm người ta mất mặt, thôi."

Kiến Vũ gật đầu, không để bụng nữa.

Hôm sau, Kiến Vũ vẫn như mọi khi tới HONG làm, Lâm Hạo thấy cậu, có hơi xấu hổ, Kiến Vũ không lưu ý lắm, vẫn tất bật như xưa, thấy vẻ ngượng ngùng của Lâm Hạo liền tạt đầu hắn một nhát, nói hắn sao cứ nhăn nhăn nhó nhó, khiến Lâm Hạo càng xấu hổ nhưng trong lòng thầm buông xuống một mảng lo lắng.

"Đúng rồi, Lâm Hạo, tôi muốn nói với cậu một chuyện." Thừa dịp ăn trưa, Kiến Vũ dự định nói cho Lâm Hạo chuyện Phùng ký mở chi nhánh, đầu tuần sau bắt tay vào việc, cậu sẽ rất bận, "Phùng ký sắp mở chi nhánh, sẽ phát triển thành chuỗi nhà hàng, từ tuần sau tôi chỉ tới HONG hai ngày mỗi tuần, hiện tại Tiểu Dung và Tiểu Phong đều đã bắt đầu làm đơn hàng, cơ bản có thể ứng phó được. Nếu có gì khó quyết định, chờ tôi tới công ti giải quyết, hoặc là gọi điện cho tôi cũng được."

"Chuỗi nhà hàng? Phùng ký đủ tài chính sao?" Lâm Hạo gắp một miếng sườn từ hộp cơm của Kiến Vũ.

"Đủ, có nơi đầu tư cho nhà tôi."

"Ai?" Lại gắp miếng nữa, mùi vị rất ngon.

"Time quốc tế" Chuyện tới nước này, Kiến Vũ không cần gạt Lâm Hạo nữa, nếu thái độ của Lâm lão gia tử đã rõ ràng, sau này sẽ có ảnh hưởng nhất định tới Lâm Hạo, nay nói ra tốt hơn so với sau này Lâm Hạo nghĩ mình lừa hắn.

"Công ti của Vương Thanh?"

"Cậu biết anh ta?"

Lâm Hạo gật đầu, buông đũa, "Anh ta từng tới dự tiệc rượu nhà tôi, là người rất khôn khéo, nhưng sao anh ta lại tìm tới Phùng ký?"

"Chuyện này nói tới khá dài, lúc nào có thời gian tôi kể cho cậu," Kiến Vũ dừng lại, nhìn đồng hồ, "Ăn cơm xong rồi ha, đi làm thôi."

Lâm Hạo cũng không hỏi thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Kiến Vũ thêm một nét suy tư.

Bình luận

Truyện đang đọc