TÌNH YÊU TRÊN MẠNG CỦA GIÁO BÁ LẬT XE RỒI


Trở lại tiệm bánh kem, Trình Dã ôm mèo béo Trà Trà từ lồng ra, để nó vào cái nhà cây cho mèo ở trong tiệm.

Lý Diệp nhỏ giọng hỏi: "Em với nam sinh kia có quan hệ gì vậy?"
Trước mắt Trình Dã hiện lên hình ảnh nam sinh kia xụi lơ ngã dưới chân mình, mắt phớt hồng, lại còn cố ra vẻ lạnh lùng vô cảm.

Trình Dã trong lòng rất nghi hoặc, người này rõ ràng không có thiên phú, vì cái gì còn muốn kiên trì mỗi ngày đều nghịch ngu như vậy? Là vì lúc nghịch ngu rất đẹp trai, đẹp trai tới nỗi mạng cũng không cần nữa rồi?
Nghĩ đến đây, Trình Dã mặt không cảm xúc, đùa nghịch với Trà Trà nói: "Không quen biết."
"Người kia chắc là cũng không quen em ha." Lý Diệp chắc nịch mà nói, "Ẻm ngày hôm qua có hỏi tên của em, chị đoán hai người cũng không thân."
Nghe thấy câu nói vừa rồi, Trình Dã không còn nghịch mèo nữa, xoay người đối mặt Lý Diệp, nhíu mày nói: "Cậu ta hỏi tên của em?"
"Đúng vậy, hôm qua em tan tầm, vừa lúc ẻm lại đây mua bánh kem, hai người không phải còn nói nói chuyện à?" Lý Diệp nhìn Trình Dã hỏi.

Trình Dã nói: "Về sau đừng tùy tiện nói cho người khác biết bất cứ cái gì về em nữa." Nói xong, xoay người đi làm việc.


Lý Diệp ngơ người "Ờ" một tiếng, đi bế mèo, nhỏ giọng thầm nói: "Còn không phải là điệp viên hay sát thủ, mắc gì cái tên thôi cũng không cho nói?"
"Trà Trà, em nói xem Trình Dã kia liệu có phải là tảng băng sẽ chẳng bao giờ tan không?" Lý Diệp nhéo lót thịt dưới bàn chân Trà Trà, "Em trai lạnh lẽo thế, đến gần quá sẽ bị đông chết.

Chúng ta tốt nhất cách xa Trình Dã ra."
Úc Dương quyết định, cậu sẽ không bao giờ tới quảng trường trượt ván nữa, cậu không thể cứ thế mà năm lần bảy lượt mất mặt như vậy!
Đầu gối bị thương rất nhiều cũng chưa có chuyển biến tốt, nay lại càng thêm nghiêm trọng.

"Ai, đau đau đau --" đầu gối nhói lên một lúc, Úc Dương theo phản xạ rút chân về, né tránh tay Úc Giai Giai đang bôi thuốc cho cậu, "Em muốn mưu sát anh trai hả?"
"Em bôi rất nhẹ." Úc Giai Giai bĩu môi đáp, "Anh làm gì rồi nói em nghe, sao lại để đầu gối trầy trật như vầy? Hai vết tím xanh to tổ bố, khó coi chết đi được."
Úc Dương mơ hồ nhìn thấy bộ dạng mình xấu xí trong đôi mắt chán nản của Úc Giai Giai, " Nhan sắc bị tổn hại, sau này không tìm được đối tượng, cô độc suốt quãng đời còn lại." Úc Dương thầm nghĩ.

Úc Dương: "......" Nói ra thì nhục chết, quỳ trước mặt người khác, lại còn ngã một phát rõ đau.

Chốt hạ là tự mình khẳng định nếu nói ra sẽ bị Giai Giai cười vào mặt, Úc Dương quyết định làm người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ kiên cường, đánh chết không khai.

Nhất định chỉ để một mình mình biết được chân tướng thôi!
Một tiếng chuông truyền tới, Úc Dương móc điện thoại ra, là tin nhắn WeChat từ phía Tô Nguyên.

Tô Nguyên: 【 Anh Dương, mau tới quảng trường, xảy ra chuyện rồi.


Úc Dương kích động, đột nhiên từ trên giường đứng lên, đầu gối đụng phải tay Úc Giai Giai đang cầm nhíp kẹp bông tẩm thuốc.
"A --" Úc Dương gào lên một tiếng kinh thiên động địa.

Úc Giai Giai vô tội mà giơ nhíp lên: "Là do anh nhé."

Qua một hồi lâu, Úc Dương khuôn mặt vặn vẹo, tứ chi phát run mà gọi cho Tô Nguyên "Này -- Sao vậy?"
Tô Nguyên trả lời, tiếng nói sốt ruột hiếm thấy: "Anh Dương, xảy ra chuyện rồi, La Địch cùng người khác thi đấu, đối phương giở trò chơi xấu.

La Địch nổi giận lao vào chửi nhau, sắp động tay động chân rồi."
Úc Dương: "Cậu trốn xa một chút, đừng để bị thương, La Địch người khỏe hơn cậu, còn ở đó được.

Tôi qua ngay, nếu to chuyện thì báo cảnh sát."
Nói xong liền ngắt điện thoại.

Úc Dương phóng ngay ra bên ngoài.

"A, anh, đầu gối anh còn bị thương mà." Úc Giai Giai ở phía sau đuổi theo kêu lên.

"Anh sẽ cẩn thận."
Úc Dương ra cửa nhanh chóng đạp xe tới quảng trường.

Một đường chạy như bay, cảm thấy đầu gối mình đau như sắp rời ra.


Lúc Úc Dương tới quảng trường thì hai bên đã đánh nhau rồi, tình hình rất hỗn loạn.

Cậu mới vừa tới gần đấy, một người thân hình gầy gò lập tức bị đạp bay ra ngoài.

"Mẹ, kích động thật đấy." Úc Dương đứng tại chỗ chửi thề, cậu trai thân hình gầy gò lẩn ra ngoài.

"Anh Dương, tới đây giúp em!" La Địch nổi giận gầm lên một tiếng, nâng người trong tay lên, đánh liên tiếp hai cái.

Trần Phi thân thể tương đối gầy yếu nhưng lại chuyên môn hay đi đè người đánh nhau, vậy mà hiện tại lại không thể ú ớ ra bất cứ câu gì.

Tô Nguyên chỉ có thể ở bên cạnh ôm điện thoại lo lắng nói thầm: "Đừng đánh đừng đánh, tôi gọi cảnh sát."
110722.


Bình luận

Truyện đang đọc