TÌNH YÊU VÀ ÂM MƯU


Đạo diễn Tôn sợ hãi, co ro trên sàn đất, toàn thân ông đổ mồ hội lạnh toát.

Ánh mắt nhìn Lộ Nam lo lắng, giọng nói run ray:
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có bước tới nếu không tôi sẽ bảo cảnh sát đó!”
Lộ Nam bật cười một tiếng, anh lên giọng thách thức: “Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa điện thoại cho ông để ông báo cảnh sát.

Vừa hay đồng tài liệu trong tay tôi đây cũng đủ để ông có thể ăn cơm tù suốt nửa đời còn lại rồi.” Dứt lời anh liền vứt một tập tài liệu dày xuống đất.
Đạo diễn Tôn nhặt lên đống tài liệu mà Lộ Nam vừa quăng tới, ông lật vài trang xem một lượt, sắc mặt liền trở nên tái ngắt lại.

Tại sao lại có thể như vậy được? Sao Lộ Nam lại có được những thứ này? Đây đều là những chứng cứ tố cáo ông những năm nay đã dụ dỗ và cưỡng bức các thiếu nữ.

Nhưng..Lộ Nam chỉ mới vừa trở về, sao anh có thể lấy được nó? Đạo diễn Tôn vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc nhìn, ông từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nam, thấp giọng van xin:
“Lộ Tổng, lần này là do tôi nhất thời hồ đồ, không có mặt nhìn, anh đại nhân đại lượng, mong anh hãy tha thứ cho tôi
lần này.

Lần sau nhất định tôi không dám làm vậy nữa đâu!” Lộ Nam cười, tiếng cười của anh tựa như tiếng ma quỷ trong đêm đây ghê rợn
“Tôn Khải Bình, muốn chơi sau lưng với tôi sao, ông còn non lắm! Đừng tưởng tôi không biết ông đang làm trò gì!” Lão đạo diễn Tôn này đều chọn những người mẫu, diễn viên hoặc những ca sĩ mới nổi, chưa có tên tuổi.

Mỗi lần cưỡng bức ông ta đều sẽ chọn một đại gia nào có địa vị cũng như quyền lực làm lá chắn, ông sẽ hạ thuốc trước chờ đến khi các đại gia chơi chán sẽ lập tức tiếp tay.

Cứ như vậy mỗi lần xảy ra chuyện đều có những người kia đứng ra chịu trách nhiệm.

Ông ta đã làm như vậy hơn mười năm nay rồi nhưng chưa có ai dám đứng lên tố cáo hành động ghê tởm này.

Thế nhưng lần này ông đã chơi lầm người rồi, quả nhiên đã chọc giận người không nên động tới.
Thấy sắc mặt Lộ Nam không chút cảm xúc, đạo diễn Tôn vội vàng bò tới, muốn ôm chặt chân Lộ Nam cầu xin, nhưng lại bị anh đá vắng đi.

Ông ta không sợ đau đớn vẫn tiếp tục tiến tới, mếu máo khóc lóc, ăn năn hối lỗi:
“Lộ Tổng, xin anh, tôi cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi, tôi xin thể với anh sau này nhất định sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như vậy nữa, nếu không ông trời sẽ không để tôi được chết yên.

Van xin anh hãy cho tôi một cơ hội được sống, tôi chắc chắn sẽ hối cải!”
Lộ Nam đặt chân lên đầu ông ta, ngăn không cho tới gân, giọng nói u ám:

“Trước đây ông thể nào thì cũng không liên quan gì tới tôi, sau này ông ra sau tôi cũng không muốn biết.

Tôi chỉ cần biết lần này ông đã động tới Tô bắc thì đừng hòng mong rằng tôi sẽ nể mặt mà nhẹ tay.

Ông tự nhìn lại xem bản thân đã làm bao chuyện xấu xa như vậy thì cho dù ông không thể độc, ông trời chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Đạo diễn Tôn ngồi bịch xuống đất, sắc mặt thay đổi, ông ta nhìn lên Lộ Nam:
"Lộ tổng, tôi không tin cả đời này anh chưa hề làm chuyện gì trái với lương tâm.

Người đã bị anh giết hay những cô gái anh đã từng chơi có khi còn nhiều hơn tôi nữa, vậy mà anh còn dám nói tôi như vậy sao.

Nếu như anh dám làm chuyện gì với tôi thì tôi nói cho anh biết, cho dù có chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Lộ Nam nhìn vào gương mặt đầy bỉ ổi của ông ta lúc này đã đủ để anh nghĩ tới ông ta có ý định thế nào với Tô Bắc rồi.

Cổ Thăng Trạch chỉ là một lá chắn được ông ta lợi dụng mà thôi, hắn ta thật ngu xuẩn.

Loại người dám làm nhưng không dám nhận như lão đạo diễn này là thứ mà anh ghét nhất, hôm nay nếu như không dạy cho ông ta một bài học thì ông ta đúng là coi trời bằng vung rồi.

Lộ Nam nhếch miệng, giọng nói đầy nguy hiểm:
“Sao nào? Van xin không được nên đổi sang tìm cách khác ư? Ông đang đe dọa tôi sao? Chỉ có điều, Tôn Khải Bình, ông cho rằng...!lời đe dọa của ông có đáng để tôi quan tâm không?"
Lộ Nam nói xong liền giơ chân sút thật mạnh đạo diễn Tôn văng xa trên mặt đất, ông ta đau đớn, khỏe mỗi rỉ máu, vừa ôm bụng vừa nói:
“Lộ Nam, tôi nhất định sẽ không để cậu chết dễ dàng
đâu!” Lộ Nam khinh thường nhìn ông ta: “Trước khi tôi chết ông yên thì ông phải chết không yên trước đã!”
Dứt lời, Lộ Nam cúi người nhặt lên tấm gậy gỗ ở bên cạnh lên, anh đưa tay đánh về phía lão đạo diễn Tôn.

Ông ta gào khóc, tiếng hét chẳng khác nào như tiếng giết mổ lợn vậy.

Lộ Nam tiếp tục đánh thêm hai ba phát nữa mới cảm thấy nỗi tức giận trong lòng từ từ giảm xuống.

Đã rất lâu rồi anh không tự tay đánh người khác, nhưng chỉ cần nhớ lại hình ảnh Tô Bắc hôm nay ở trong khách sạn, anh hận mình không thể chôn sống đám người đó.
Thấy Tôn Khải Bình đã đau tới mức quằn quại không thể lên tiếng nào được nữa, Lộ Nam mới dừng tay lại.

Anh quăng gậy sang một bên rồi quay người đi ra ngoài.


Trên thế gian này không ai được phép ức hiếp người của anh.

Lộ Nam không nhận ra rằng trong trái tim anh, Tô Bắc đã nằm trong đó từ rất lâu rồi.

Cô dường như đã trở thành người của anh, người mà anh muốn được bảo vệ và chăm sóc.

Lộ Nam từng bước từng bước đi ra phía ngoài của công trường.

Đi tới của, anh ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đang đứng chặn ở đó.
"Vật hết tất cả đồ vật của hãn đi, còn người thì đưa tới hầm mỏ, nhớ rằng đừng để tôi phải nhìn thấy ông ta thêm lần nào nữa!"
Sau khi ra lệnh xong, Lộ nam đi về phía xe của mình.

Gió đêm lạnh lẽo thổi, cũng giống như trái tim của anh lúc này, không chút hơi ấm nào.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Tô Bắc như thường lệ lướt xem tin tức ngày mới, cô tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Giám đốc tập đoàn Thiên Hồng Cổ Thăng Trạch bị đánh tới mức thừa sống thiếu chết.

Cũng không rõ tin tức này từ đầu truyền ra, nhưng dường như đã làm chấn động cả thành phố Nam Hi trong sáng sớm nay.
Đúng lúc Tô Bắc ra khỏi phòng thì vừa hay cánh cửa phòng Lộ Nam cũng được bật mở ra, cả hai người đối mặt nhìn vào nhau.

Tô Bắc mấp máy mồi, cô muốn hỏi anh tối qua về từ khi nào, nhưng sau đó nghĩ lại thì cô cũng chỉ lên tiếng chào anh
“Chào buổi sáng.
Lộ Nam nhìn cô gật gật đầu, anh đáp lại: “Chào buổi sáng!” Sau đó đi về phía phòng bếp.

Tô Bắc đứng từ ngoài phòng khách quan sát Lộ Nam, anh nhanh chóng đánh trứng gà, chỉ vài phút sau anh đã làm xong hai đĩa bánh trứng rán.

Tô Bắc chép miệng, anh chắc chắn đã được học qua lớp chuyên nghiệp rồi đúng không, có thể thuần thục và điêu luyện như vậy con gái bình thường còn khó có thể làm được, huống chi là một người đàn ông như anh.
Lộ Nam bưng đồ ăn đặt lên bàn, thấy Tô Bắc vẫn đứng ngợ người ở đó, anh bèn lên tiếng: “Ăn sáng thôi!”
Tô Bắc giật mình, lấy lại tinh thần rồi luống cuống gật đầu: “Dạ vâng!”
Trong suốt bữa ăn, chiếc đĩa trong tay Tô Bắc không ngừng đâm chọc xuống chiếc bánh trong đĩa, trong đầu cô vẫn đang mải suy nghĩ tới chuyện của Cổ Thắng Trạch, liệu có phải do Lộ Nam làm hay không.


Nhà họ Cổ ở trong thành phố tiếng tăm rất lớn, người bình thường hầu như không ai dám đụng tới Cổ Thăng Trạch.

Tuy hàn thuộc dạng công tử bột nhưng địa vị trong tập đoàn của hắn không hề thấp kém.

Với thân phận là một giám đốc, trong công việc, hắn đã khiến đám cổ động không tài nào có thể xoi mói hay bởi móc bất cứ thứ gì từ hắn.

Chỉ có điều quả đào hoa, các mỹ nhân từng bị hàn chơi qua gộp lại chắc có lẽ đủ để nối thành một vòng bao quanh cái thành phố Nam Hi này.

Tô Bắc suy nghĩ, nếu như không phải là Lộ Nam thì sẽ còn có thể là ai khác đây? Hơn nữa, ngày hôm qua Cổ Thắng Trạch lại dám bắt nạt cô, có phải như vậy nên Lộ Nam đã ra tay trả thù cho cô không? Trong suy nghĩ của cô lúc này như đang có hai thiên thần đánh nhau.

Một bên thì cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua mà hôm nay Cổ Thăng Trạch đã bị như vậy, cộng thêm tối qua Lộ Nam đã đi ra ngoài, chắc chắn là anh.

Vì chuyện của cô mà anh đã khiến Cổ Thăng Trạch thành ra như vậy.

Bằng không trên thế gian này sao lại có thể trùng hợp đến vậy được! Một bên khác lại nói rằng, Tô Bắc ơi Tô Bắc à, cô đừng tự nhiều chuyện nữa.

Người ta đã cửu cô, cô lại đi nghĩ rằng người ta bất chấp hiểm nguy vì cô sao? Đừng quá xem trọng bản thân đến vậy chứ.
Thấy Tô Bắc cứ chìm vào trong suy nghĩ, chiếc bánh trứng rấn trong đĩa của cô đã bị cô chọc nát tơi nơi rồi, Lộ Nam đột nhiên lên tiếng khiến Tô Bắc trở lại thực tại trước mặt, anh nói:
"Bánh trứng rán anh làm khó ăn đến thế sao?" Tô Bắc kinh ngạc há mồm: "A!”
Lộ Nam nhìn cô cười: “Nếu như bánh anh làm không đến mức tệ thì hà cớ sao em phải làm nát nó ra như vậy."
Nghe thấy Lộ Nam nói vậy, trong nháy mắt Tô Bắc cúi xuống nhìn chiếc đĩa bánh của mình, hai mắt cô ngây ra, ngại ngùng đỏ mặt.

Người ta đã có lòng tốt giúp cô làm đồ ăn sáng, vậy mà cô lại phá nát tấm lòng của người ta thành như vậy.

Thử hỏi, có ai nhìn thấy mà không tức giận không? Để bù đắp lại lỗi làm, Tô Bắc vội vàng cầm đĩa lên, từng miếng từng miếng đút nhanh vào miệng.

Cô vừa ăn vừa luôn miệng khen ngợi:
"Ừm ừm, ngon lắm, thật sự rất ngon, không lừa anh đâu!” Rất nhanh sau đó, cả chiếc bánh đã được cô nuốt trọn vào bụng.

Nhìn vào chiếc đĩa trống trơn trước mặt, Tô Bắc nheo nheo mắt cười nhìn Lộ Nam:
“Ăn hết rồi!”
Biểu cảm của cô rất giống với những em bé khi vừa làm xong việc tốt đang chờ được khen ngợi vậy.

Lộ Nam động lòng, không kìm được mà giơ tay ra định xoa đầu cô.

Nhưng đưa tới lưng chừng, anh đột nhiên cảm thấy có chút không đúng vì dẫu sao giữa anh và cô cũng chỉ là hôn nhân trên hợp đồng mà thôi.


Nếu như anh làm gì khiến Tô Bắc hiểu nhầm, thì sẽ chẳng trách được cô sẽ bận lòng mà nghĩ nhiều.

Cánh tay đưa tới vừa đúng chỗ cốc sữa tươi được đặt trên bàn, anh nâng cốc sữa lên đưa cho Tô Bắc, anh trầm giọng nói:
“Em ăn nhanh quá rồi, uống chút sữa tươi đi!”
Anh vừa nói xong thì cũng đúng lúc Tô Bắc phát ra tiếng ợ hơi trong miệng.

Cô ngẩn mặt nhìn Lộ Nam, phải một lúc sau đó mới kịp phản ứng lại, phối hợp với hành động của Lộ Nam.

Sắc mặt cô đỏ bừng lên, cúi gầm xuống dưới bàn.
Trong lòng Lộ Nam có chút lay động, đây là lần đầu tiên mà Tô Bắc ở trước mặt anh biểu lộ ra cảm xúc e thẹn đến vậy.

Đột nhiên anh bỗng cảm thấy như bản thân mình chợt hiểu hơn về cô, hóa ra ẩn bên trong vẻ ngang ngược bướng bỉnh của cô lại là một người con gái đơn thuần, dễ thương đến thế! Tô Bắc ngước nhìn lên thì bắt gặp Lộ Nam đang nhìn không chớp mắt về phía mình, gương mặt cô lại càng đỏ hơn trước.

Đến giọng nói cũng không còn được tự nhiên nữa:
"Lộ Nam, anh nhìn gì vậy?"
Lộ Nam giật mình bừng tỉnh, anh đưa ánh mắt sang phía khác:
"Không có gì, em uống đi, uống xong chúng ta cùng
nhau tới công ty
Dứt lời anh liền đứng dậy, đặt tay lên ngực tự hỏi ban nãy rốt cuộc anh bị sao vậy.

Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn một người phụ nữ đến mức thất thần như vậy.
Tô Bắc nhìn theo bóng lưng Lộ Nam, khỏe mỗi cô cong cong, rồi sau đó tiếp tục uống sữa.

Có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi, nếu không vừa xong sau có thể nghĩ rằng Lộ Nam nhìn mình tới mức mê hồn như vậy được.
Ăn xong bữa sáng, cả hai cùng nhau tới công ty làm việc.

Ở trong xe, cuối cùng Tô Bắc cũng không nhịn được, cô lên tiếng hỏi:
“Lộ Nam, chuyện của Cổ Thăng Trạch là do anh làm đúng không?” Chuyện này đã chạy trong đầu cô cả sáng nay, thực sự
đã kìm nén trong lòng cô rất lâu rồi.
Lộ Nam liếc mắt nhìn cô rồi tiếp tục nhìn về phía trước: “Sao? Em rất quan tâm ư?”
Tô Bắc lắc đầu:
“Cũng không phải, chỉ là em tò mò chút thôi.

Ở Nam Hi này ngoài anh còn ai dám đánh Cổ Thăng Trạch biến thành như vậy được chứ!"
Lộ Nam nhìn sang gương mặt đầy thắc mắc của Tô Bắc liền biết rằng, chuyện hôm qua anh đánh người ở trong phòng bao kia cô chắc chắn không hề biết điều gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc