TÌNH YÊU VỚI ANH

Còn một bản hợp đồng cần xem xét nữa nên Du Khuynh không có thời gian để nghĩ đến bữa sáng.

“Người đẹp Khuynh, cô có muốn một cốc cà phê không? Tôi đi đến phòng trà nước đây.” Chương Tiểu Trì đứng dậy, duỗi duỗi eo.

Du Khuynh nhìn máy tính chằm chằm không chớp mắt, đang so sánh kết quả tra được trong điện thoại, nên không nghe được Chương Tiểu Trì nói gì.

“Du Khuynh?”

Du Khuynh ngẩng đầu, mặt mũi mờ mịt: “Chuyện gì thế?”

“Lúc nào tôi mới có thể giống như cô đây, làm việc đến nỗi người khác gọi tôi mà tôi không nghe thấy.” Chương Tiểu Trì không nhịn được mà cảm thán, rồi chỉ chỉ cốc của cô: “Muốn uống cà phê không?”

Du Khuynh tiếp tục kiểm tra, trước đó cô xác định được rằng trình độ của nhà phân phối thực sự có vấn đề, sau đó trực tiếp đưa hợp đồng lại cho bộ phận tiêu thụ, nói rõ ràng tỉ mỉ vấn đề nằm ở đâu.

Phó Kí Trầm gửi tin nhắn đến cho cô: [Có đói bụng không?]

Du Khuynh: [Chủ nhân điện thoại đã không còn tồn tại, cô ấy bị chim ăn, bị chim ăn rồi.]

Bên kia không hồi âm. Đoán chừng là bị cô chọc đến tức học máu.

Đến buổi trưa, Du Khuynh đã uống hai cốc cà phê lót dạ nhưng bụng đã sôi ùng ục vì đói.

Lúc mười giờ rưỡi, thực sự đói không chịu nổi nữa. Cô hỏi Chương Tiểu Trì: “Có đồ ăn vặt không?”

Công ty có quy định, không cho phép ăn bất cứ thứ gì ở văn phòng nhưng từ trước đến nay các cô gái đều không tuân thủ, ăn vặt không ngừng.

Trước kia Chương Tiểu Trì thích ăn đồ ăn vặt, nhưng gần đây muốn đi xem mắt nên cô ấy đang chuyên tâm giảm cân.

“Tôi tìm thử xem, không biết có không nữa.”

Mở ra mấy cái ngăn kéo, chỉ có hai cục chocolate, cô ấy ném lên trên bàn của Du Khuynh.

“Chắp vá chắp vá đỡ đi, còn một tiếng nữa là có thể đi ăn cơm rồi.”

Du Khuynh rất ít khi ăn chocolate vì lượng calo quá cao. Bây giờ bụng đói nên gì cũng quơ lấy, “Cảm ơn”. Dứt lời đột nhiên cô nhìn chằm chằm Chương Tiểu Trì, cô ấy bị nhìn đến xấu hổ.

“Nhìn cái gì chứ!”

“Nối mi.” Du Khuynh cười.

Cô xé vỏ chocolate rồi cắn một miếng nhỏ, vừa nhai chậm rãi vừa nói: “Rất đẹp.”

Chương Tiểu Trì nói ra sự thật: “Một người bạn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, cuối tuần này sẽ gặp mặt.”

“Haiz.” Cô ấy than thở: “Người đẹp như các cô ấy không biết nỗi sầu của những người qua đường không có tượng mạo như chúng tôi đâu. Tôi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, chưa yêu ai lần nào.”

Du Khuynh: “Tôi cũng có yêu đâu.”

Chương Tiểu Trì không tin, Du Khuynh nói như vậy chắc chắn là đang an ủi tâm trạng của cô mà thôi.

Từ khi Du Khuynh đến bộ phận pháp lý của công ty, những người đến nơi này hỏi ý kiến của các loại, các dạng vấn đề về pháp luật nối liền không dứt, nhưng đều là đồng nghiệp nam.

Buổi trưa đến phòng ăn để ăn cơm thì khỏi phải nói. Có vô số các ánh mắt của các đồng nghiệp nam, chíu chíu chíu, đều phát sáng vì Du Khuynh.

Tú sắc khả xan [1], chính là để nói đến người đẹp như Du Khuynh vậy.

Giọng nói quen thuộc từ truyền đến từ cửa, càng lúc càng gần, “À, được, chắc là quá nhiều hợp đồng đặt ở phía dưới nên không chú ý. Tôi đã đến phòng làm việc, sẽ giúp anh tìm kiếm lại xem sao, ok, được, gặp lại sau.”

Đây là chủ quản Chu Duẫn Lỵ của bộ phận pháp vụ, cô ấy đang gọi điện thoại, giọng nói khi nói chuyện với các cô hoàn toàn không phải như vậy. Hôm nay có thêm vài phần dịu dàng khó hiểu, như kiểu so với bình thường thì đây là hai người khác nhau vậy.

“Du Khuyh, đến đây một chút.” Giọng nói không có nhiệt độ truyền ra từ khu làm việc.

Cái này mới là điều quen thuộc đây mà, đây mới là Chu Duẫn Lỵ.

Chương Tiểu Trì cúi thấp đầu, nhìn Du Khuynh bằng ánh mắt đồng cảm.

Du Khuynh lấy những tài liệu quan trọng từ trong tủ, bước nhanh đến phòng làm việc của chủ quản.

Chu Duẫn Lỵ mới trở về từ bên ngoài, treo áo khoác lên xong, mới nói: “Bên Tân Đóa có một hợp đồng bị cô áp chế lại?”

“Không có.” Du Khuynh báo cáo tình huống cụ thể: “Bên đại khu Tây Nam mới mở một chi nhánh phân phối, giấy phép kinh doanh có vấn đề. Phạm vi kinh doanh lúc sau của P là tiêu thụ những thực phẩm đóng gói sẵn, nhưng lại không có giấy phép cho lưu thông thực phẩm. Tôi đã gọi cho bên phân phối, trách nhiệm của các đại lý không liên quan đến nhân viên bán hàng của họ.”

Cô không biết bộ phận tiêu thụ bên kia đã tố cáo như thế nào với Chu Duẫn Lỵ, đã thêm dầu thêm mỡ mà đổ hết trách nhiệm lên cô ra sao.

Chu Duẫn Lỵ rót một cốc nước, không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Du Khuynh.

Du Khuynh hiểu rõ ánh mắt này của chủ quản là muốn nói cái gì, đây là yêu cầu cô bật đèn xanh thông qua cho bộ phận tiêu thụ vô điều kiện đó mà.

Nhưng, điều này là không thể nào.

Nếu thực sự bật đèn xanh thông qua, một khi có vấn đề gì xảy ra thì cô phải phụ trách chịu trách nhiệm.

Chu Duẫn Lỵ từ từ uống nước, cười như không cười nhìn Du Khuynh: “Tổng giám đốc Triệu bên kia nói, bộ phận tiêu thụ đã xin thay đổi phạm vi kinh doanh ở cục công thương, thủ tục có thể sẽ chậm trễ mấy ngày, đến lúc hoàn tất thì những tài liệu theo hợp đồng chính thức sẽ được gửi đến.”

Du Khuynh không bao giờ tin vào những lời đảm bảo linh tinh này, cô không lên tiếng.

Một khi cô đã không có chủ trương thì việc bật đèn xanh này có lần một, rồi sẽ có tiếp lần hai.

Ngày mai có người thiếu tài liệu này, nói cô đồng ý trước rồi sẽ bổ sung vào ngày khác sau. Rồi đến ngày mốt lại có người thiếu tài liệu nọ, bảo cô hãy thông qua, bảo đảm sẽ gửi đến trong thời gian ngắn tới.

Đảm bảo ở đầu môi, nói không chừng đến cuối cùng không giải quyết được gì, cô làm gì có thời gian để hằng ngày đi thúc giục tài liệu chứ.

Cô vẫn còn nhiều hợp đồng cần sắp xếp lắm đó nha?

Cô không muốn bật đèn xanh cho bộ phận tiêu thụ nhưng cũng không muốn làm dữ trước mặt Chu Duẫn Lỵ.

Hơn nữa, chức vụ của cô rất kiêng kị không nên xé rách da mặt [2] với cấp trên của mình.

Cân nhắc một phen, Du Khuynh đã tìm ra phương án giải quyết, cô bắt đầu phân tích: “Năng lực của nhà phân phối không phù hợp tiêu chuẩn, vấn đề nói nhỏ cũng bảo nhỏ, vấn đề nói lớn cũng nói lớn.”

Hiển nhiên Chu Duẫn Lỵ không đủ kiên nhẫn để nghe, cô ta tiện tay cầm lấy một phần tài liệu và mở ra.

Du Khuynh mặc kệ là Chu Duẫn Lỵ có nghe hay không, cô vẫn cứ nói: “Tôi là luật sư, trách nhiệm là phải bảo vệ hợp đồng khỏi những nguy hiểm tồn tại bằng mọi khả năng, mọi việc đều phải tính toán đến những hậu quả rủi ro gặp phải.”

“Nếu như công ty này có đủ năng lực để mở ra khu vực phân phối đó, thì tại sao phạm vi kinh doanh thực phẩm đóng gói sẵn lại không có? Trước kia không có kinh nghiệm trong ngàng sản xuất kinh doanh này, thật sự sẽ có năng lực để làm tốt trách nhiệm của một tổng đại lý khu vực sao?”

“Hay vẫn còn có nguyên nhân khác?”

Cô hỏi ba câu hỏi tu từ liên tục.

Chu Duẫn Lỵ lật một trang, tờ ban nãy cô ta không xem được gì mấy.

Thật ra thì, cô ta vẫn ủng hộ Du Khuynh làm như vậy. Nhưng tổng thanh tra Đóa Tân đã tự mình gọi điện thoại cho cô ta, dù bận bịu đến mấy mà cô ta không giúp, chắc chắn họ sẽ gây khó dễ.

Quan hệ lén lút giữa cô ta và Triệu tổng cũng không tệ, hắn ta giới thiệu cho cô rất nhiều công việc tư vấn pháp lý. Vì lợi ích của chuyện này mà đánh đổi thực sự không cần thiết.

Tốc độ nói của cô ta thong thả, “Du Khuynh, làm luật sư kiêng kị nhất chính là vu khống.”

Du Khuynh nhìn thẳng vào mắt Chu Duẫn Dị, không cắt ngang.

Chu Duẫn Lỵ tiếp tục nói: “Vì bộ phận tiêu thụ đã kiểm tra thực lực của nhà phân phối, được thông qua sự cho phép của giám đốc Triệu, điều đó có nghĩa là không có vấn đề gì. Kết quả chúng ta lại ở đây suy đoán qua loa về điểm nhỏ nhặt này, điều này không phải là một luật sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng nên làm.”

Du Khuynh gằn từng chữ một: “Nhưng vấn đề ở đây là chân tưởng của chi tiết này bị che dấu, không thể lơ là cảnh giác được.”

Chu Duẫn Lỵ nhìn chằm chằm cuốn sách pháp luật trong tay, nghẹn cả nửa ngày không nói tiếng nào.

Cô ta không biết đây là Du Khuynh đang kiên trì với nguyên tắc của bản thân hay là đang so tài với mình. Ban đầu cô đổi chức vụ của Du Khuynh cho người khác, đương nhiên Du Khuynh cũng có oán trách với cô ta chứ.

Những lời oán thán không tốt này hoàn toàn không lộ ra ngoài.

Du Khuynh lại tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi chăm chỉ như vậy cũng vì hy vọng sẽ hoàn tất bổn phận của chính mình, không khiến ngài phải có thêm phiền toái, dĩ nhiên tôi cũng biết ngài bị gây khó dễ.”

Cô chuyển đề tài câu chuyện: “Như vậy đi, tôi sẽ cho thông qua, nhưng ngài hãy nói bộ phận tiêu thụ nói rõ ràng tình huống hợp đồng giữa họ và nhà phân phối, lại để cho giám đốc Triệu ký tên, khi nào tôi nhận được hợp đồng chính thức và đầy đủ tất cả những tài liệu quan trọng, tôi sẽ thanh mình cho bộ phận tiêu thụ.”

Yêu cầu này dường như cũng không quá đáng lắm.

Chu Duẫn Lỵ không muốn hùng hổ dọa người nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Cô phất tay một cái, ý bảo Du Khuynh ra ngoài làm việc tiếp đi.

Giám đốc Triệu nhận được điện thoại của Chu Duẫn Lỵ: “Nhân viên này của cô, rất ngang bướng đấy.”

Chu Duẫn Lỵ chỉ có thể ra sức giảng hòa: “Anh cũng biết mà, những người trẻ tuổi bây giờ ấy, ai cũng có ý tưởng và suy nghĩ riêng, rất khó để kiểm soát lắm.”

Giám đốc Triệu cười không nổi: “Tính khí như vậy, có cần tôi tự mình đưa cho cô ta không đây?”



Thiên hô vạn hoán [3], cuối cùng giờ ăn cơm trưa cũng đã sắp đến.

Du Khuynh che dạ dày đang sôi ùng ục, thỉnh thoảng hai mắt sẽ liếc nhìn góc phải trên máy tính, trong lòng âm thầm đếm giây, chỉ còn hai mươi chín phút nữa là được đến nhà ăn, hôm nay cô muốn mình là người đến đầu tiên.

Hình tượng tiên nữ cái gì, đều chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, thật phiền phức.

Chương Tiểu Trì cũng vội vàng tới lui, cô ấy xoa xoa cổ, cố ý nhìn về phía phòng làm việc của chủ quản phía bên kia, cửa đang đóng.

Cô xoay người hỏi Du Khuynh: “Buổi trưa cô muốn ăn cái gì? Tôi đi nhanh hơn cô, để tôi giúp cô lấy cơm trước luôn.”

Du Khuynh còn chưa kịp lên tiếng trả lời, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên.

Chương Tiểu Trì hất cằm: “Cô nghe trước đi.”

Du Khuynh không biết là thứ ký tổng giám đốc tìm mình hay là tổng giám đốc tìm mình.

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia rất yên tĩnh.

Cô cảm giác được hơi thở quen thuộc như phả vào mặt, bên kia vẫn đang chờ xem có phải cô đã nhận điện thoại hay không, đối phương không lên tiếng.

“Xin chào, đây là bộ tư pháp, Du Khuynh.” Cô tự giới thiệu.

Phó Kí Trầm: “Lên lầu.”

Chỉ có hai chữ, điện thoại đã bị ngắt.

Phần còn lại đều do Du Khuynh tự biên tự diễn, “Xin chào trợ lý Phan, được, tôi lập tức đến ngay, cảm ơn ngài.”

Phan Chính, lão đại trợ lý của tổng giám đốc, là một người vô cùng nghiêm khắc, trong công ty không ai là không sợ anh ta, và đây cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Kí Trầm.

Cô là nhân viên phòng pháp vụ, bởi vì phải xét duyệt hợp đồng kinh doanh, nên lâu lâu cô phải đến văn phòng tổng giám đốc vài lần để lấy giấy tờ hợp đồng quan trọng cần chữ ký của tổng giám đốc đưa cho trợ lý Phan.

Cô vốn không có cái vinh dự này nhưng chức vụ này tổng giám đốc giao cho cô có vẻ không thoải mái lắm, đôi khi phải đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của trợ lý Phan nhưng lại được cơ hội có những quyền lợi của tổng giám đốc.

Chương Tiểu Trì nghe được ba chữ trợ lý Phan thì biết Du Khuynh có việc bận, đoán chừng ngay cả cơm trưa cũng không được ăn, mỗi lần Du Khuynh lên lầu đều phải chờ rất lâu.

Phan Chính, là người cuồng công việc điển hình, quên ăn quên ngủ.

Cô đồng cảm với Du Khuynh một giây: “Không thì tôi đến phòng khác kiếm gì đó để cô ăn nhé?”

Du Khuynh mở tủ kéo và lấy hợp đồng quan trọng: “Không kịp rồi, tôi không thể để cấp trên chờ mình được.” Cô ôm mấy tài liệu lên rồi vội vã đi lên lầu.

Ra khỏi thang máy, đi qua cửa bảo mật để vào khu vực của tổng giám đốc thì có một quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân biết cô và cũng đã sớm nhận được thông báo.

Du Khuynh ghi danh và ký tên.

Cô gái lễ tân lấy thẻ để mở cửa, cánh cửa tự động bằng thủy tinh trong suốt từ từ mở ra.

“Cảm ơn.” Du Khuynh để bút xuống, bước nhanh vào trong.

Trước mặt là khu vực phòng làm việc rộng rãi của thư ký và trợ lý của tổng giám đốc, chỉ có một mình Phan Chính có phòng làm việc riêng.

Đi qua khỏi hành lang dài bên cạnh cửa sổ sát đất sẽ có thêm một cửa bảo mật nữa, sau khi đi qua đó mới đến phòng làm việc của Phó Kí Trầm.

Ngoài ra còn có phòng tiếp khách, phòng tập thể dục, và có cả sân tập tennis rất lớn trong phòng.

Cho dù ngày thường có rất nhiều người làm việc ở đây nhưng chẳng mấy khi gặp được Phó Kí Trầm.

Du Khuynh mang giày đế bằng, bước chân nhẹ nhàng lại còn đi trên thảm nên hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Ở khu làm việc, mỗi người ai cũng bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng sẽ có người cầm tài liệu quay đầu hỏi đồng nghiệp vài câu, lúc này họ mới thấy Du Khuynh, các cô ấy nhìn Du Khuynh gật đầu một cái, lại tiếp tục làm việc.

Không có một chút ngạc nhiên rằng tại sao cô lại đến đây.

Du Khuynh thật bất lực trước quyết định thủ khẩu như bình [4] của bọn họ, quan hệ giữa cô và Phó Kí Trầm, một người như lão đại trợ lý chắc chắn sẽ có hiểu biết, nhưng trong công ty không có lời ra tiếng vào nào cả.

Đối với cuộc sống cá nhân của tổng giám đốc, trí nhớ của bọn họ như là cá vậy, nhìn xong thì quên ngay.

Du Khuynh đi tìm Phan Chính, trước hết phải xử lý xong xuôi công việc của mình đã.

Phan Chính đã biết cô sẽ đến đây trước đó rồi, nên cửa phòng làm việc chỉ hơi khép hờ.

Du Khuynh gõ cửa: “Trợ lý Phan, không quấy rầy ngài chứ.”

“Lúc này không cần vội vã. Chờ Phó tổng ký xong tôi sẽ chuyển sớm cho cô.” Thái độ của Phan Chính khi đối diện với Du Khuynh luôn hiền lành như vậy.

Loại hiền lành này so với quan hệ giữa cô và ông chủ cũng không có nhiều liên quan lắm, chủ yếu là cô luôn rất nghiêm túc với công việc của chính mình, nên anh ta rất tán thưởng cô.

Du Khuynh đặt mấy tập tài liệu lên bàn, không nán lại quá lâu, sau đó đi tìm Phó Kí Trầm.

Hôm nay không biết tại sao Phó Kí Trầm đột nhiên tốt bụng, thế mà anh lại đứng chờ cô ở cánh cửa bảo mật thứ hai cơ đấy.

Phó Kí Trầm nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh đã đợi ở đây hơn một phút rồi đấy. Bên kia, cô vẫn còn ung dung thong thả đi về phía này.

Anh cau mày. Nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cô.

Đến khi cô tới nơi, anh vòng tay qua vai Du Khuynh, đẩy cô đi nhanh về phía trước.

“Em có thể nhanh lên chút không? Đi bộ giống như em vậy thì có khác gì mấy con sâu lười biếng không, chim nhỏ sẽ không ăn đâu, ảnh hưởng gen của loài chim mất.”

Du Khuynh: “…..”

Cánh cửa thủy tinh cách âm rất dày nhẹ nhàng khép lại.

Trong ngoài, như tách biệt thành hai thế giới.

Du Khuynh đã đói bụng đến choáng váng: “Tìm em có việc gì không? Nói lẹ lẹ chút nha, em còn phải đến nhà ăn mua cơm nữa.”

Phó Kí Trầm không lên tiếng trả lời, đẩy cửa phòng làm việc ra.

Hương thơm cơm chín nhàn nhạt bay đến sộc thẳng vào mặt.

Du Khuynh liếc mắt đã nhìn mấy hộp cơm đang nằm trên bàn trà, có thể ăn cơm sớm hơn hai mươi phút.

Cô quay đầu nhìn Phó Kí Trầm, cảm thấy anh trở nên thuận mắt hơn không ít.

Thức ăn do đầu bếp làm riêng, so với nồi cơm lớn ở nhà ăn thì thơm ngon hơn nhiều, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng kĩ càng.

Du Khuynh không có tý liêm sỉ nào, chân chó chạy đến lấy lòng, gắp một miếng thịt đút cho Phó Kí Trầm. “Sau này em chỉ cần dậy sớm, cơm trưa có thể ăn ở chỗ anh không?”

Phó Kí Trầm hơi nhấc mí mắt lên: “Sao em không lên trời luôn đi?”

Đây là lần đầu tiên ăn cơm trong phòng của anh, Phó Kí Trầm không thể chịu đựng việc có mùi đồ ăn và thức ăn vặt trong phòng làm việc, vừa rồi anh cũng mở tất cả cửa sổ ra, máy lọc khí cũng được bật lên, mới miễn cưỡng không nghe mùi.

Du Khuynh nghe xong cũng không đùa nữa, gắp lại miếng thịt nằm trong chén của anh, đưa vào miệng của mình.

Phó Kí Trầm nhìn cô muốn lé mắt, người phụ nữ này, từ trước đến giờ trình độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Di động của anh reo vang, là Kiều Dương.

“Sao vẫn chưa đến ăn cơm? Còn bận rộn gì sao?” Giọng nói của Kiều Dương truyền đến.

Phó Kí Trầm: “Hôm nay không đến nhà ăn.” Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”

Kiều Dương liếc nhìn bản kế hoạch đầu tư xuất vốn trong tay mình, vốn là định đến trưa sẽ tới nhà ăn tìm anh, thuận tiện thì ăn chung một bữa cơm với anh luôn, nhưng phòng chuyên dụng của anh không có ai cả. Cô đứng đây đợi mấy phút vẫn không nhìn thấy anh đâu.

“Bản kế hoạch đầu tư xuất vốn khá tốt. Muốn thừa dịp buổi trưa rãnh rỗi sẽ đưa anh xem một chút. Anh đang ở trong phòng làm việc sao?”

Phó Kí Trầm “ừ” một tiếng.

Kiều Dương: “Vậy bây giờ tôi qua nhé.”

Phó Kí Trầm liếc nhìn Du Khuynh đang ăn say sưa ngon lành, rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Bây giờ không rãnh, cô tìm trợ lý Phan hẹn thời gian đi đã.”

Kiều Dương hơi sững sốt, hẹn trước với trợ lý Phan?

Điều này bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng, trước kia khi cô có việc cần tìm anh đều sẽ gọi điện trực tiếp cho anh luôn, “Được, vậy anh cứ làm việc đi.”

Du Khuynh ngồi đối diện Phó Kí Trầm, cô không nghe được nội dung cụ thể, nhưng vẫn có thể biết được đó là giọng nữ. Chờ Phó Kí Trầm cúp điện thoại, cô thuận miệng hỏi một câu: “Kiều Dương hả?”

“Ừ.” Phó Kí Trầm đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục ăn cơm.

Du Khuynh ngẩng đầu, “Sau này em muốn gặp anh, có phải cũng cần hẹn trước thời gian với trợ lý Phan không?”

Phó Kí Trầm: “Là nhân viên pháp vụ, em vẫn chưa đủ cấp bậc để hẹn anh đâu.”

A.

A.

Đây là đang ảo tưởng cô sẽ thích anh à!

Hơi ngừng lại, Phó Kí Trầm nói tiếp: “Người đàn ông của em, lúc nào em muốn gặp thì đến gặp.”

Cái này thì đúng. Du Khuynh gắp nửa miếng thịt trong chén sang cho anh.

[1] Là một câu thành ngữ, gốc là (秀色可餐), ý là hình dung xinh đẹp tuyệt trần dị thường. Bây giờ có hai loại ý, một là chỉ đàn bà sắc đẹp xinh đẹp mê người, hai là hình dung tự nhiên cảnh sắc ưu mỹ xinh đẹp.

[2] Một câu thành ngữ Trung, gốc là 撕破脸皮, ý là chỉ không để ý tình cảm, kiểm định hệ làm tan vỡ.

[3] Hán ngữ thành ngữ, bính âm là qiān hū wàn huàn, hình dung luôn mãi thúc giục.

[4] Thủ khẩu như bình (守口如瓶的) ý là ngậm miệng không nói, giống miệng chai nhét vào chặc vậy; Hình dung nói chuyện cẩn thận, nghiêm thủ bí mật.

Bình luận

Truyện đang đọc