TỎ TÌNH VÌ CÁ CƯỢC NHƯNG ĐÃ ĐƯỢC NHẬN LỜI THÌ PHẢI LÀM SAO

Sau khi ăn tối xong Trương Thanh Vận về tắm rửa sạch sẽ, sửa soạn để lát nữa đi ra ngoài.

Cậu lấy ra một bộ quần áo đơn giản, đây là bộ đồ hàng hiệu lúc quay phim người bên nhãn hàng đưa cho cậu mặc quảng cáo.

Bộ đồ này là đo ni đóng giày may cho cậu nên hiển nhiên vô cùng vừa vặn, tôn lên dáng người vốn đã rất hoàn hảo của cậu.

“Thanh Vận, mặc đẹp như vậy đi đâu hả?” Ở cùng phòng với Trương Thanh Vận đã hơn một năm, Tiết Đào và Tịch Đông Thụ sớm đã hiểu rõ hoàn cảnh của cậu.

Bình thường nếu không có gì làm cái tên này sẽ không ra ngoài làm gì, trừ khi là đi làm.

Mấy hoạt động buổi tối, Trương Thanh Vận đã nói trước là mình chỉ bán nghệ không  bán thân, nên mấy hoạt động kiểu này đều từ chối hết, lúc này hẳn là không phải đi làm rồi.

“Tao đi giải quyết chút chuyện.” Trương Thanh Vận nói, móc từ trong túi áo ra cái kẹp tóc màu đen, cậu vuốt hết tóc mái lên, lấy cọng dây thun màu đen cột lại, cuối cùng dùng cái kẹp tóc cố định tóc lại, để lộ ra khuôn mặt chuẩn nam thần.

“Dựa vào mặt để giải quyết?” Tịch Đông Thụ nghiêng đầu, mơ màng hỏi.

“Tao cũng không muốn làm vậy, nhưng mà cái thằng đó hình như thích kiểu như vầy.” Trương Thanh Vận động tác thành thạo, make up sơ qua khuôn mặt một chút, không quên tô thêm một lớp son môi màu hồng đào nhạt.

Nếu không biết tên nhóc đi đàm phán còn tưởng cậu ta đi hiến thân.

Ý nghĩ này Trương Thanh Vận xưa nay chưa từng nghĩ tới, làm như thế này cũng là do trực giác, mà cậu vốn rất tin tưởng vào trực giác bản thân.

Trương Thanh Vận lấy ra đôi giày sẫm màu hơn bộ đồ đang mặc trên người một chút mang vào  rồi bước ra cửa phòng số 303.

Phía trước có một đám người đang đi tới, nhìn bộ dạng hình như là vừa mới trở về, lúc đi ngang qua còn nhìn đăm đăm vào phòng cậu, là ai vậy nhỉ?

Nếu ở trên tạp chí thời trang nhìn thấy mấy người này thì rất bình thường, đằng này lại ở ngay kí túc xá nam sinh, cảm thấy có chút ảo diệu.

Trương Thanh Vận gỡ kính ra bỏ vào túi xách, đi lên lầu bốn.

Cậu không có số điện thoại của Tào Ngưng nên lúc này không biết Tào Ngưng có trong phòng hay không chỉ có thể cầu trời cậu ta đang ở đây.

“Cốc cốc cốc!” Đi tới trước cửa phòng 403, Trương Thanh Vận giơ tay lên gõ ba cái rồi lẳng lặng đứng đó chờ.

Lần này người mở cửa vẫn là Hồ Tiểu Bắc, lúc cậu ta ra mở cửa thấy được người ở ngoài không nhịn được sửng sốt, lắp bắp nói: “Nam nam nam… Nam thần…” Xem ra địa vị của Trương Thanh Vận trong lòng cậu ta đã chính thức được thăng cấp thành nam thần rồi.

“Chào cậu.” Trương Thanh Vận nở nụ cười, cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh, làm Hồ Tiểu Bắc không thể cưỡng lại, một bộ dáng nai vàng ngơ ngác đứng đó nhìn chằm chằm cậu.

“Chào…chào!” Hồ Tiểu Bắc phát ngốc quơ quơ tay, dù có một người cao hơn mét sáu chặn ngoài cửa nhưng Trương Thanh Vận vẫn thành công nhìn xuyên qua đỉnh đầu cậu ta, thấy Tào Ngưng đang ngồi trước máy vi tính.

Tên đó hình như đang xem phim, hai lỗ tai còn đeo tai nghe, có vẻ vô cùng tập trung, không hề để ý tới chuyện xảy ra bên này.

“Cậu tới tìm Ngưng thiếu hả?” Hồ Tiểu Bắc nhìn theo tầm mắt Trương Thanh Vận, rất nhanh đã sáng tỏ, nam thần không phải tới tìm mình.

“Ừm, cậu giúp tôi gọi cậu ta được không? Phiền cậu rồi.” Trương Thanh Vận gật đầu cười nói.

“Được mà, được mà. Tôi gọi giúp cậu ngay.” Hồ Tiểu Bắc nhảy nhót chạy tới bên người Tào Ngưng: “Ngưng thiếu, có người tìm cậu kìa.”

Tào Ngưng nghe thấy tiếng động, xoay mặt qua nhìn Hồ Tiểu Bắc, cau mày ý hỏi gọi cậu ta làm gì.

“Có người tìm cậu.” Hồ Tiểu Bắc chỉ chỉ ra cửa.

Tào Ngưng quay đầu lại, lúc thấy được Trương Thanh Vận, con ngươi co rút lại. Sau đó cậu quay đầu lại, dừng hai giây, tháo tai nghe xuống.

Thấy Tào Ngưng từ trên ghế đứng lên, hô hấp Trương Thanh Vận dồn dập một hồi, thế nhưng vẫn không để lộ ra, bên ngoài vẫn là bộ mặt tươi cười như cũ.

Cứ như vậy Trương Thanh Vận lo lắng quan sát Tào Ngưng, Tào Ngưng từ đầu tới cuối một bộ mặt lạnh nhạt, từng bước đi tới trước mặt mình.

“Ngưng Ngưng, lại gặp nhau rồi.”

“…” Tào Ngưng suýt chút nữa bị trượt chân, vẻ mặt trực tiếp biến từ lạnh lùng sang vặn vẹo, Ngưng Ngưng là cái quỷ gì?

“Cậu đã ăn tối chưa? Chúng ta đi ăn cơm nha.” Trương Thanh Vận vô cùng nghiêm túc, không quan tâm tới việc mình vừa ăn cơm xong.

“Trương Thanh Vận, cậu có ý gì?” Tào Ngưng nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng rặn ra được mấy chữ.

“Tôi chỉ muốn gặp cậu thôi.” Trương Thanh Vận đứng tựa vào cửa, cả người hơi nghiêng về phía trước, nói với Tào Ngưng: “Buổi chiều tôi tỏ tình với cậu, cậu cũng đã nhận lời rồi, như vậy chúng ta chính thức trở thành bạn trai của nhau rồi phải không?”

Tào Ngưng nhìn thẳng vào mắt Trương Thanh Vận, không nói nên lời.

“Hiện tại quyền quyết định nằm trong tay cậu, nếu cậu vẫn muốn tôi làm bạn trai thì tiếp tục, giả như cậu không muốn thì tôi sẽ đi ngay, từ nay không làm phiền cậu nữa.” Trương Thanh Vận dịu dàng cười nói, đặc biệt là đôi mắt lộ ra vẻ thâm tình khiến người khác không thể hoài nghi.

Có câu nói không ai đánh vào mặt người đang cười, Trương Thanh Vận chính là có ý này.

Cậu vừa nói vừa tặng kèm thêm khuôn mặt tươi cười vô cùng chân thành, cậu không tin Tào Ngưng như thế này mà vẫn có thể phát điên được.

Tào Ngưng cũng không muốn đánh Trương Thanh Vận làm gì, nhìn chăm chăm mặt Trương Thanh Vận một lúc rồi ôm cánh tay nói: “Thật sao? Nói như vậy quyền chủ động nằm trong tay tôi nên tôi nói một là một, nói hai là hai?”

Đột nhiên cậu nở nụ cười, cười đến Trương Thanh Vận muốn sởn tóc gáy, trong lòng một mảng lạnh lẽo.

“Trương Thanh Vận? Cậu cho là tôi ngốc nghếch hay thông minh đây? Là cậu trêu chọc tôi trước, có để tâm tới cảm nhận của tôi không?”

“Tôi trêu chọc cậu hồi nào? Từ đầu đến cuối quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay cậu, lúc tôi tỏ tình cậu còn đồng ý mà, không phải sao?” Trương Thanh Vận cũng không sợ, nụ cười càng sâu hơn, lại thêm chút vẻ hoạt bát lanh lợi.

Tào Ngưng và Trương Thanh Vận đứng sát nhau, hầu như có thể thấy rõ màu hồng nhạt trên môi Trương Thanh Vận.

“…” Tào Ngưng lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, sau đó không biết đang nghĩ cái gì, có chút thất thần.

Trương Thanh Vận cho là cậu đang suy nghĩ, nên không dám giục chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đáp án của cậu.

Kết quả càng nhìn càng cảm thấy tên này y chang đang mộng du.

“Ngưng Ngưng?” Cậu gọi một tiếng, Tào Ngưng hoàn hồn lại, nhấc mí mắt lên nhìn cậu: “Được, đi ăn cơm.”

“….” Trương Thanh Vận nheo nheo cặp mắt hoa đào, không tin được đứng sững sờ.

“Hừ!” Tào Ngưng đắc ý xoay người, sửa soạn chuẩn bị đi ra ngoài.

Thực chất Trương Thanh Vận mời Tào Ngưng đi ăn cơm chỉ là mời cho có, bởi vì cậu cho rằng Tào Ngưng sẽ không đồng ý. Nhưng Tào Ngưng chính là như vậy, suy nghĩ hoàn toàn không thể đoán trước được, khiến Trương Thanh Vận trở tay không kịp.

Qua mấy phút, Tào Ngưng thay đồ xong, cầm túi xách lên đi tới trước mặt Trương Thanh Vận.

Trương Thanh Vận hoàn hồn lại, nhìn thấy người trước mắt tuy rằng chỉ cao hơn mét bảy nhưng vóc người cân xứng, mặc đồ vào vô cùng đẹp trai. Hơn nữa còn có tiền, quen sống trong nhung lụa, bị nuôi thành con Khổng Tước cao ngạo coi trời bằng vung.

Cả người đều lộ ra khí chất không tầm thường.

“Cầm.” Tào Ngưng đưa túi xách của mình tới trước ngực Trương Thanh Vận.

Trương Thanh Vận yên lặng cầm lấy, chờ Tào Ngưng đi ra cửa rồi đi theo.

“…”

Hai người cứ thế yên lặng đi xuống cầu thang, ai cũng không lên tiếng.

Đối với Trương Thanh Vận mà nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này cậu hẹn hò với người khác. Thế nhưng so với tưởng tượng của cậu khác xa một trời một vực, có chút mệt mỏi, bây giờ nếu có thể cậu rất muốn chạy trốn cho rồi.

“Vậy…”

Hai người cùng lúc lên tiếng, Trương Thanh Vận nhanh miệng nói: “Cậu nói trước đi.”

Tào Ngưng không nói, bày ra vẻ mặt cậu nói trước đi.

Nội tâm Trương Thanh Vận sụp đổ, hết cách rồi, với cái tính khí thất thường của người này, dùng hết bản lĩnh để ứng phó còn may ra.

“Cậu muốn ăn gì? Món Trung hay mấy món nước ngoài?”

Tào Ngưng rụt rè nói: “Sao cũng được, ăn ngon là được rồi.”

Kỳ thực đối với việc ăn cái gì cậu không mấy để ý, nếu thấy ngon miệng thì sẽ ăn nhiều một chút, bình thường đi ăn sẽ ăn tới khi nào chán thì thôi.

“Tôi cũng vậy, không quan trọng là ăn món gì, ăn ngon là được rồi.” Trương Thanh Vận rất thích dạng người dễ nuôi, cậu theo bản năng đối với Tào Ngưng có thêm chút hảo cảm.

“Ừm, nhưng mà nếu không phải đồ ăn ở khách sạn 5 sao trở lên làm thì tôi không ăn đâu.” Tào Ngưng vừa đi vừa nói.

Lúc này bọn họ đã đi tới lầu một, chỉ còn một bước cuối cùng.

Trương Thanh Vận nghe vậy suýt nữa ngã chổng mông lên trời, khách sạn 5 sao trở xuống không ăn, cậu ta giỡn cái gì vậy?

“Ngưng Ngưng, mạo muội hỏi cậu cái này, bình thường cậu ăn gì vậy?”

Tào Ngưng liếc cậu một cái, nói: “Ăn cơm.”

“Không phải, ý tôi là, cậu bình thường ăn cơm cũng là do khách sạn 5 sao làm?” Trương Thanh Vận rửa tai lắng nghe.

“Khách sạn Lạc Thụy Ti, khách sạn 5 sao ngay kế bên trường học, cậu muốn mời tôi ăn cơm, chúng ta có thể đi tới đó.” Tào Ngưng nói.

“…” Trương Thanh Vận thật sự phục rồi, đi khách sạn 5 sao ăn cơm không thành vấn đề, một bữa cơm cậu vẫn lo nổi: “Được, nếu chỗ cậu quen thì nghe theo cậu đi.”

Tiếp xúc được một lúc, Trương Thanh Vận xác định, Tào Ngưng đích thị là một tiểu công chúa không hơn không kém.

“Không cần miễn cưỡng, cũng không nhất định phải đi.” Tào Ngưng liếc mắt qua nhìn Trương Thanh Vận, khóe miệng giương lên bày ra một bộ dạng chờ coi kịch vui.

“Không miễn cưỡng, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, tôi thật sự hy vọng có thể làm cho cậu vui.” Trương Thanh Vận vừa nói vừa giơ tay lên cầm lấy bàn tay của Tào Ngưng nắm chặt trong tay mình, còn dùng ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay đối phương mấy cái.

“…” Tào Ngưng cũng không né tránh, bày ra bộ mặt lạnh lùng như bình thường.

Nội tâm Trương Thanh Vận chập chùng lên xuống, vừa có xúc động muốn khóc lại vừa muốn cười.

Cậu rõ ràng không có nắm quá chặt, nếu đối phương muốn buông ra thì sẽ rất dễ dàng, đằng này…người ta cũng không có từ chối.

Thấy thế Trương Thanh Vận cố ý buông lỏng tay ra một chút, chỉ nắm hờ thế nhưng Tào Ngưng vẫn không có rụt tay về.

Hơn nữa từ lúc nắm tay Tào Ngưng trở nên ngoan ngoãn thấy rõ, một đường đi đều rất yên tĩnh, không có nói mấy lời khó nghe, đá đểu này nọ.

Trương Thanh Vận nói: “Khách sạn có xa lắm không, đi bộ tới đó được không?”

Tào Ngưng há miệng, trả lời: “Không xa lắm, đi chút nữa là tới rồi.”

“Vậy được.” Trương Thanh Vận cười híp mắt nói: “Tôi không biết đường, cậu dẫn đường đi.”

“Ừm.” Tào Ngưng đáp ứng, nắm tay Trương Thanh Vận bước đi được hai bước, sau đó giảm tốc độ lại, cứ thế chậm rãi đi.

Thế nhưng hai bàn tay vẫn duy trì nguyên trạng.

“…” Tình huống này khiến cho Trương Thanh Vận có chút do dự, cậu vốn định dùng mấy chiêu thức ám muội này để dọa Tào Ngưng sợ mà rút lui, dù sao Tào Ngưng cũng không phải là gay, làm sao chịu nổi mấy hành động cử chỉ thân mật này.

Nhưng mà Trương Thanh Vận biết mình sai rồi, mấy lần đấu đá nhau, Trương Thanh Vận biết Tào Ngưng so với mình chỉ có cao tay hơn chứ không hề thua kém, không chỉ không rụt rè còn quay ngược lại phản công mình nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc