Thiếu niên ước chừng xấp xỉ tuổi Bùi Mạc, tướng mạo tuy không kinh động lòng người như Bùi Mạc nhưng phong thái ngời ngời, là mỹ nam hiếm gặp. Lý Tâm Ngọc lùi về sau một bước, kinh ngạc đánh giá hắn: “Thịnh An ? Bổn cung chưa bao giờ gặp ngươi?”
Thịnh An vẫn cười, tiếng nói mền nhẹ: “Tiểu nô phụng mệnh thái tử điện hạ, sau này phụng dưỡng công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc quay đầu nhìn Lý Tấn: “Hoàng huynh đúng là có lòng tốt ta.”
Cũng không biết tiểu thái giám này ở đâu ra, Lý Tâm Ngọc lục lại trí nhớ kiếp trước cũng không nhớ từng có sự tồn tại của người này.
“Sao, thích chứ? Tốt hơn cái tên đả nô của muội nhiều đúng không?” Lý Tấn vui vẻ: “Tên thiến nô này dung mạo xuất sắc, là ta dốc tâm chọn lọc. Bởi vì hắn nhập cung khi đã thành niên nên tiếng nói không bị the thé, cũng không có mùi hương khó ngửi, sao nào?”
Lý Tâm Ngọc thành thực đáp: “Không bằng Bùi Mạc, huynh đem hắn đi đi.”
“Tiểu tử kia hạ thuốc mê gì khiến muội ngay cả thể diện của hoàng huynh cũng không màng?” Lý Tấn chau mày, mặt mũi khó chịu: “Thôi thôi, nếu ngươi không thích Thịnh An thì giết hắn mà làm thịt, dù sao ca cũng tặng ngươi rồi, sống chết của hắn tùy ngươi quyết.”
Dứt lời hắn khoanh tay nghênh ngang, bỏ chạy.
“Ê, huynh…”
Lý Tâm Ngọc khó xử nhìn Thịnh An đang quỳ dưới đất, cảm thấy thật đau đầu.
Mà một khắc sau, còn đau đầu hơn.
Bùi Mạc bưng một chén bánh trôi đến, dựa vào cột trụ, tầm mắt nặng nề đảo quanh người Thịnh An: “Công chúa, hắn là ai?”
Lý Tâm Ngọc cũng không tính che giấu, thản nhiên nói: “Hoàng huynh nói, Thanh Hoan điện thiếu đi một Thái giám quản việc nên phái hắn đến đây hầu hạ.”
Hầu hạ? Hầu hạ cái gì?
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Mạc rơi vào khuôn mặt thanh tú của Thịnh An, lông mày càng chau lại, lời chất vấn đến nơi cổ họng đành miễn cưỡng nuốt xuống.
Lý Tâm Ngọc nhận bánh trôi ngâm rượu hoa quế từ Bùi Mạc, nhấp một ngụm súp, thoải mái thở một hơi, nói với Thịnh An còn đang quỳ: “Ngươi đứng lên đi, Thanh Hoan điện không nuôi người không phận sự.”
“Xin công chúa hãy thu nhận tiểu nô.” Thịnh An hành lễ, giọng nói dịu dàng khẽ run: “Nếu công chúa trục xuất thần về Đông cung, Thái tử nhất định sẽ cho là tiểu nô vô năng mà giết chết tiểu nô.”
Đây thực sự là tính cách của Lý Tấn.
Thấy Thịnh An vì sợ chết mà cả người run rẩy, cái bệnh thương hoa tiếc ngọc của Lý Tâm Ngọc lại tái phát, huống hồ và người được ban từ Đông cung, nếu từ chối thì không hợp lễ nghi. Lý Tâm Ngọc tính toán một chút, nâng chén súp lên nhấp một ngụm, lại nói: “Thanh Hoan điện thiếu một tạp dịch, ngươi tạm thời ở lại giúp vú em quét dọn.”
Chung quy đã là người không rõ lai lịch, Lý Tâm Ngọc luôn có đề phòng, trước tiên cho Thịnh An làm mấy việc lặt vặt để quan sát đã rồi tính tiếp.
Thịnh An như được sống lại, cảm động đến rơi nước mắt: “Đội ơn Điện hạ!”
Lý Tâm Ngọc nhớ ra gì đó, đem bát súp nhỏ đặt một bên. Thịnh An quỳ lên trước, kính cẩn đem bát súp mang đi.
Lý Tâm Ngọc hất cằm nói với Bùi Mạc: “Bùi Mạc, ngươi đi theo ta đến Dưỡng Sinh điện một chuyến.”
Bùi Mạc không nói gì, chỉ nhìn vào Thịnh An, ánh mắt tựa hồ mang theo địch ý.
Thịnh An cũng muốn đi theo, Lý Tâm Ngọc chặn lại, nói: “Để vú Dương hướng dẫn ngươi làm quen với điện một chút, phân phó cho ngươi vài việc cần làm.”
Thịnh An ngoan ngoãn khom lưng, dịu dàng “Vâng” một tiếng.
Lý Tâm Ngọc ngồi trên xe kéo rời khỏi Thanh Hoan điện, hai bên là hai thị vệ Bạch Linh cùng Bùi Mạc. Trên mặt Bùi Mạc không một chút biểu hiện, không hiểu sao Lý Tâm Ngọc vẫn cảm nhận được hắn đang không vui.
Ừm, trong không khí ngập tràn vị giấm chua.
“Tiểu Bùi Mạc, có chuyện gì không thoải mái à?” Lý Tâm Ngọc vén rèm lên, cười hỏi hắn.
“Làm gì có.” Bùi Mạc mắt nhìn thẳng, đáp.
“Ghen rồi?”
“Không có.” Bùi Mạc cứng đờ, dừng một chút, lại nói: “Cái tên tiểu thái giám kia có ý đồ không tốt, điện hạ nên tránh xa hắn một chút.”
Lý Tâm Ngọc biết hắn sẽ nói vậy, nhìn hắn cười tủm tỉm: “Ai da da, không phải sao, mỗi người tiếp cận ta đều có ý đồ xấu xa.”
Đang nói, xe kéo đi ngang qua Trường Nhạc Môn, vừa hay gặp phải người quen.
Thái Sử Hạ Tri Thu một thân áo trắng, trên mặt vẫn là tấm mặt nạ quỷ, trong tay là la bàn, chậm rãi đi tới, theo sau là hai người hầu.
Lý Tâm Ngọc xốc rèm nhìn ra, nghĩ thầm tên mù đường này cuối cùng cũng biết dẫn theo người hầu ra ngoài, không đến nỗi lạc trong hoàng cung to lớn nữa.
Nàng khẽ cười một tiếng, vừa định mở miệng gọi hắn, đã thấy một người khác vội vã đi tới, đụng vào người Hạ Tri Thu, cái bình trong tay rớt xuống.
Người kia mặc áo đạo sĩ màu xanh, tay cầm phất trần, nếu không phải là tên đạo sĩ lừa bịp luyện đan dược trong cung Hoàng đế thì là ai.
Hạ Tri Thu bị va chạm một lúc đã bình ổn, mà tên thuật sĩ già sức yếu, lảo đảo mấy hồi, khay đan dược cũng lăn lông lốc.
Hạ Tri Thu lập tức xin lỗi.
Lão thuật sĩ dường như không nghe thấy, chỉ một mực cúi đầu tìm kiếm đan dược, miệng lẩm bẩm: “Ai da, đây là tiên đan mới luyện được cho Hoàng đế, dính phải uế vật thì phải làm sao!”
“Thực sự xin lỗi. Hạ mỗ mắt mũi kém, chưa kịp nhìn thấy lão tiên sinh từ khúc quanh đến.” Hạ Tri Thu tao nhã lễ độ, ngồi xổm người phụ tìm đan dược.
Viên đan dược đỏ to bằng ngón tay cái, tỏa ra một mùi hương là lạ. Hạ Tri Thu cầm lấy viên đan dược, đang muốn xem kỹ thì lão thuật sĩ đã lo lắng ngăn: “Không được không được, tiên đan chính là thánh vật, Hạ đại nhân ngài không được sờ vào!”
Hạ Tri Thu nói “xin lỗi” lần nữa, đem đan dược trả vào khay.
Vừa lúc đó xe kéo của Lý Tâm Ngọc đến phía trước, , lão thuật sĩ vội vàng thả khay xuống, chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”
Hạ Tri Thu nghe thấy động tĩnh, xoay người lại nhưng không hành lễ, mãi đến khi người hầu bên cạnh thấp giọng nhắc: “Hạ đại nhân, đây là Tương Dương công chúa điện hạ.”
Hạ Tri Thu bừng tỉnh, gật đầu chắp tay: “Thần Thái sử Hạ Tri Thu, tham kiến công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc vén rèm, mỉm cười vuốt cằm nói: “Hạ đại nhân đã lâu không gặp. Hôm nay còn biết dẫn người hầu đi theo, không đến nỗi lạc đường.”
Hạ Tri Thu gật nhẹ, xa cách đáp: “Làm phiền công chúa nhớ đến, thần xin cáo lui.”
“…..”
Phản ứng lạnh nhạt này rõ ràng là không nhận ra nàng chính là người đã dẫn đường cho hắn hôm ở Thấm Tâm cung.
Lý Tâm Ngọc có chút thất bại, an ủi có lẽ bệnh mù mặt là bệnh nan y, nếu như không có người hầu nhắc nhở, Hạ Tri Thu sợ là cả đời cũng không nhận ra nàng.
Ta đây khuynh quốc khuynh thành đến thế, mà cứ như không tồn tại là sao sao sao sao????
Lý Tâm Ngọc nhìn bóng lưng Hạ Tri Thu rời đi, trong lòng có chút tổn thương. Thấy thuật sĩ còn đang khom người, nàng hoàn hồn, lạnh nhạt nói: “Lão tiên sư, đứng dậy đi.”
‘Đa tạ điện hạ.”
“Bổn cung đang muốn đi gặp tiên sư cùng phụ hoàng đây, thật khéo lại đụng phải ngài ở đây.” Lý Tâm Ngọc nhìn khay đan dược trong tay lão, làm như vô tình hỏi: “Gần đây phụ hoàng uống quá nhiều đan dược, mỗi tuần đều uống, đây lại là đan dược mới?”
“Bệ hạ gần đây mất ngủ lại sinh nhiều mộng, phải có đan dược mới an giấc.”
“Mất ngủ, nhiều mộng sao lại không mời thái y?” Lý Tâm Ngọc híp híp mắt: “Không phải bảo ngươi luyện đan theo đơn thuốc của bổn cung sao?”
“Chuyện này…” Lão thuật sĩ khổ sở nói: “Phương thuốc của người mùi quá nặng, hoàng thượng vừa ngửi liền biết không phải, bởi vậy lão phu tự ý điều chỉnh một chút làm giảm mùi thuốc, tăng thêm vài phần thuốc an thần…”
Lý Tâm Ngọc xen lời hắn: “Chi bằng ngươi đưa ta một viên nếm thử?”
“Ấy, công chúa không biết, mỗi tháng luyện mấy viên đan dược đều là ý chỉ của bệ hạ, không dám luyện thừa luyện thiếu, nếu đưa cho công chúa điện hạ thì Bệ hạ sẽ bị giảm một phần tu vi, đến lúc đó Bệ hạ nổi giận, lão phu không sao gánh nổi.”
Lý Tâm Ngọc phát giác điều bất thường, cười trầm ngâm: “Nếu đã vậy bổn cung cũng không ép ngươi, tiên sư đi đi, nếu không lại trì hoãn chính sự.”
Lão thuật sĩ nói vâng một tiếng, khom người nâng khay lui ra.
Chờ lão đi rồi, Lý Tâm Ngọc lười biếng dựa trên xe kéo, thâm trầm nghĩ ngợi.
“Công chúa.” Bùi Mạc một bên như nhìn thấu tâm sự của nàng, giơ nắm tay về phía Lý Tâm Ngọc, lạnh nhạt hỏi: “Người là muốn có cái này?”
Dứt lời, hắn xòe tay ra, bên trong là viên thuốc đỏ.
Lý Tâm Ngọc mừng rỡ, mắt sáng lên: “Được lắm, Tiểu Bùi Mạc, ngươi lấy được khi nào đó?”
Nhìn thấy Lý Tâm Ngọc cười tươi, trong lòng Bùi Mạc cũng trở nên vui vẻ, cố ý nhịn cười nói: “Vừa lúc đan dược rơi xuống, ta nhân cơ hội nhặt một viên, lão đạo sĩ không hề phát hiện.”
Lý Tâm Ngọc vân vê đan dược, đầu ngón tay mềm mại xoẹt qua bàn tay Bùi Mạc, giống như lông chim xoẹt ngang qua tim hắn, mang theo một trận tê dại đến ngứa ngáy.
Mắt Bùi Mạc sáng như sao, không kìm lòng được nhìn Lý Tâm Ngọc mấy bận.
Bạch Linh thấy dừng đã lâu, không nhịn được nhắc: “Công chúa, còn đi Dưỡng Sinh điện chứ?”
Lý Tâm Ngọc cất đan dược trên tay, môi đỏ cong lên, ra lệnh: “Không đi nữa, về Thanh Hoan điện.”
Không lâu sau, mặt trời lặn về phía tây, màn đêm bao phủ đại điện, từng nhà đốt đèn lồng lên, trong chốc lát thành Trường An ngập tràn ánh sáng. Mà nơi nào đó trong thành yên tĩnh đến lạ, bên trong một tòa phủ, âm thanh đồ sứ thượng hạng vỡ tanh bành phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi nói sao? Đan dược thiếu một viên?” Trong bóng đêm, một giọng nam uy nghiêm truyền đến, lại một chén trà bị đập vỡ.
Lão đạo sĩ già nơm nớp lo sợ phủ phục trên mặt đất: “Đúng là thiếu một viên, lão phu đã đi tìm trước Trường Nhạc Môn, ngay cái khe cửa cũng tìm đến mà không thấy.”
Nam nhân trầm ngâm, kiếm chế tức giận nói: “Lúc đó có những ai?”
“Tương Dương công chúa, Thái sử Hạ đại nhân,…Đúng rồi, lão phu nhớ ra rồi, Hạ đại nhân có cầm đan dược, còn chần chừ trong nháy mắt, dường như rất có hứng thú với đan dược!”
“Hạ, Tri, Thu!” Nam nhân cắn răng, tựa như muốn xay vụn cái tên vừa phát ra trong miệng, rồi nói với lão thuật sĩ: “Ngươi lui ra đi, vá miệng thật chặt lại cho ta…”
“Vâng, vâng, lão phu hiểu rõ.” Lão thuật sĩ cuống quít lui ra.
“Người đâu!” Nam nhân phất tay, mấy tên áo đen nhảy ra từ trong bóng tối, quỳ xuống đất chờ mệnh lệnh.
“Hạ Tri Thu không thể sống thêm được nữa, tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay giết chết hắn.” Nam nhân ngồi trên ghế, uy nghiêm như núi: “Nếu cần thiết thì giết luôn tên Ngô đạo sĩ. Nhớ kỹ thà giết lầm còn hơn bỏ sót!”