TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Phó Ngọc Thanh nhớ lúc anh ở khách sạn Vạn Quốc, người này còn bám theo anh một thời gian, Đỗ Hâm cảm thấy tướng mạo người này hung ác, trong lòng hơi sợ hắn, đến quay đầu lại nhìn cũng chẳng dám.

Lục Thiếu Kỳ thấy anh thất thần thì đỗ xe lại bên lề đường, đưa tay nắm lấy cằm anh, bắt anh phải quay lại.

Lúc này Phó Ngọc Thanh mới hoàn hồn, thấy dáng vẻ như muốn nổi giận của gã thì hỏi: “Sao vậy?”

Lục Thiếu Kỳ âm trầm nhìn anh, nói: “Vừa rồi anh thấy ai?”

Phó Ngọc Thanh cả kinh, nhanh trí cười ngay: “Thấy một người bạn bài, nhớ tới mấy chuyện không liên quan thôi.” Sau đó cố tình giả vờ ngạc nhiên mà hỏi gã: “Sao cậu lại dừng ở đây?”

Lục Thiếu Kỳ bỗng cười lạnh một tiếng, nói: “Nói đến bạn bài của anh, Phó Ngọc Thanh, tự dưng tôi lại nhớ tới một chuyện.” Gã híp mắt nhìn Phó Ngọc Thanh, hỏi, “Nghe nói hồi tôi ở Nam Kinh, anh say mê con gái thứ hai của công ty điện khí Phố Đông Tưởng Trĩ Huy, ráo riết theo đuổi cô ta một thời gian đúng không?”

Phó Ngọc Thanh chẳng hiểu gã nghe được chuyện như vậy từ đâu, nhưng cũng tự chất vấn bản thân, nghĩ tới ý tứ sau lời này thì không khỏi toát mồ hôi, vừa định mở miệng đã bị Lục Thiếu Kỳ ngăn lại.

Lục Thiếu Kỳ nâng bàn tay trái đeo găng lên, dường như có phần không hài lòng, sau đó kéo kéo găng tay, nhìn rồi mới nói, “Việc cũ khỏi tính, tôi cũng không so đo với anh. Giờ tôi đến Thượng Hải rồi, không ai quản được tôi, cũng không ai động thủ với anh, làm khó anh. Những chuyện này anh hoàn toàn có thể yên tâm.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Lần này gặp anh tôi vui quá, nhất thời quên mất bảo anh, điện khí Phổ Đông đã về tay chủ của tòa thị chính, Tưởng Trĩ Huy bây giờ không xu dính túi, không xứng với Phó gia các anh đâu. Mấy ngày nữa anh đọc báo sẽ rõ.” Rồi nói, “Không phải anh cả anh sắp thành thân sao, anh vội làm gì? Theo tôi thấy, hôn sự của anh xem xét kỹ hẵng nói cũng được.”

Phó Ngọc Thanh khiếp sợ nhìn gã, lúc này anh mới nhận ra chuyện không đơn giản như anh nghĩ. Lục Thiếu Kỳ không phải chỉ muốn chơi đùa cùng anh, cũng không phải chỉ là mới lạ nhất thời, người này nghiêm túc thật.

Anh cũng biết công nhân của điện khí Phổ Đông hồi trước dẫn đầu vài lần đại bãi công, Bộ Tư lệnh bắt không ít người. Lúc đánh bài bà Tưởng còn than mấy câu với anh, thế mà không ngờ lại thành ra như vậy.

Phó Ngọc Thanh trầm mặc nhìn gã, một lúc lâu sau mới nói: “Ý cậu là sao?”

Lục Thiếu Kỳ thấy lúc bấy giờ anh mới nghiêm túc nhìn mình thì không khỏi lộ ra ý cười lạnh lẽo, nói: “Ngọc Thanh, tôi bảo anh chờ tôi ở Thượng Hải, anh chưa bao giờ thật sự chờ, cho rằng tôi không ra được, đúng không?”

Phó Ngọc Thanh nhìn bàn tay trái đeo găng trắng của gã, trong lòng cũng sinh ra chút không đành, thở dài mà nói: “Nếu cậu ra cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, chẳng lẽ tôi lại không vui cho cậu sao?”

Lục Thiếu Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn anh, đột nhiên nói: “Phó Ngọc Thanh, chuyện quá khứ tôi không hề truy cứu. Nếu anh ở bên tôi thì đừng hòng nghĩ tới trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không…” Phó Ngọc Thanh rướn lại gần, một tay vuốt ve đùi gã, sau đó khẽ thì thầm bên tai gã: “Sao tự dưng lại dữ thế, chẳng lẽ cậu không biết tôi nhát gan sao? Nếu bị cậu dọa chạy mất, chẳng lẽ cũng muốn trách tôi à?”

Lục Thiếu Kỳ vốn còn đang tức, nghe anh nói thế thì lại bật cười, hết giận luôn, liếc anh mà nói: “Gan anh cũng không nhỏ đâu, ngồi cạnh tôi mà còn dám nghĩ đến người khác.” Sau đó nói: “Lần này chưa tính, sau này nếu mà bị tôi phát hiện, Phó Ngọc Thanh, đừng trách tôi không nể mặt anh.”

Phó Ngọc Thanh xanh cả mặt, anh biết tính tình người này, nói được là làm được, chẳng phải đùa cợt.

Những người anh qua lại ngày xưa không hề ít, cho dù là nam hay nữ cũng đều là bên nhau vui vẻ xa nhau tươi cười, sau này gặp lại thì gật đầu mỉm cười, ôn hòa thoải mái.

Như Lục Thiếu Kỳ thì lại không thoát nổi, tính tình ương ngạnh như thế, quả là ngàn năm có một.

Lục Thiếu Kỳ nổ máy xe, chạy qua tiệm Âu phục Vương Thuận Xương thì lại đổi ý, nói, “Trung tâm mua sắm mấy hôm nữa đi cũng được, làm một bộ đồ mới cho mình đã mới là quan trọng.” Tiệm Âu phục này rất có tiếng, thợ trong tiệm tay nghề cao, đến cả Nam Kinh cũng có người chuyên môn tới đây may Âu phục, Phó Ngọc Thanh cũng thích nhà này, chiếc áo khoác hoa văn cho Mạnh Thanh lần trước chính là may ở đây.

Lục Thiếu Kỳ không biết, đang định dẫn anh vào lấy số đo, không ngờ lại gặp được trưởng biên tập tờ “Nhật báo Dân Quốc” Viên Tường Sinh. Viên Tường Sinh từng là người dưới trướng Lục Chính Hãn, giờ ở Thượng Hải gặp được Lục Thiếu Kỳ thì cũng tay bắt mặt mừng, mời gã tối đi tiệc rượu, Lục Thiếu Kỳ không chối nổi, đành phải nhận lời.

Phó Ngọc Thanh lấy cớ có việc, phải đi về trước. Lục Thiếu Kỳ thế mà lại không nghi ngờ, thả anh đi luôn. Lúc về đến nhà thì cả Tú Sơn lẫn Đỗ Hâm đều đã về, Tú Sơn bảo có rất nhiều người trong bang tụ tập ở bến tàu, cậu không dám hỏi, chỉ nghe người ta bảo trong đám người trên tàu bị bắt đã có người khai ra, nói tàu thuốc phiện thô kia là bị đội kiểm tra của Bộ Tư lệnh nuốt.

Phó Ngọc Thanh sửng sốt mà nghĩ, e là ngày mai sẽ có tin lớn đây.

Đỗ Hâm về muộn, cậu theo lời dặn của Phó Ngọc Thanh, đến Mai Viên, không gõ cửa mà chỉ đứng chờ ở xa, chờ một lúc lâu thì quả nhiên có người đi vào.

Phó Ngọc Thanh trầm tư giây lát rồi nói, “Cậu lại đi một chuyến với ta đi.”

Đỗ Hâm rất bất ngờ, không khỏi nhìn đồng hồ rồi nói: “Thiếu gia, đã muộn thế này rồi.”

Phó Ngọc Thanh nào chờ được, nếu mà lỡ đêm nay thì sợ là không thoát nổi nữa. Đỗ Hâm thấy anh đã quyết thì than thầm trong lòng, đành phải đi xuống gọi tài xế.

Đến lúc bọn họ tới Mai Viên thì đã là nửa đêm. Phó Ngọc Thanh xuống xe, Đỗ Hâm cũng vội vàng xuống theo, đứng trước cửa gõ. Mới gõ hai lần, cửa đã mở ra, người mở không phải thím Tô mà lại là một người đàn ông lạ mặt, cảnh giác quan sát bọn họ, hỏi bọn họ tìm ai.

Phó Ngọc Thanh khoác áo choàng, không nói một lời đứng trước cửa. Đỗ Hâm cười, hỏi: “Ông chủ Mạnh có ở đây không? Phiền ngài chuyển lời cho chúng tôi, bảo tam gia có việc cần gặp anh ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc