TOÀN GIANG HỒ ĐỀU LÀ CAO THỦ

Chương 5: Nha huyện Phượng Tập

20.

"Đại sư huynh, gã tên Hoa Lưu Tước, là một đạo tặc hái hoa." Trương Tiểu Nguyên căng thẳng giải thích với Lục Chiêu Minh, "Tiền thưởng của các châu phủ rất chắc tay, nếu bắt gã đi báo quan, đổi ra gạo đủ cho chúng ta ăn mấy đời."

Hoa Lưu Tước ôm chân gào lên:

"Đạo tặc hái hoa cái gì! Ông đây cùng lắm thì tính là tay ăn chơi thôi!"

Lục Chiêu Minh liếc gã nói:

"Câm miệng."

Hoa Lưu Tước đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, lại vẫn nghiến răng nghiến lợi la lối:

"Ta tình nàng nguyện! Dựa vào đâu mà bảo ông đây là hái... Á!"

Một chân của Lục Chiêu Minh tinh chuẩn đá vào chỗ bị thương của gã. Tuy không dùng quá nhiều sức nhưng đối với một người gãy chân mà nói đây đương nhiên đã là khổ hình cực kì đáng sợ.

"Quá ồn." Lục Chiêu Minh lạnh nhạt nói, "Im ngay."

Hoa Lưu Tước:...

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Hoa Lưu Tước luôn rất hiểu đạo lý đó.

Gã câm miệng.

Lúc này đã là đêm khuya, âm thanh náo loạn bọn họ gây ra gần như báo thức tất cả các khách trọ trong nhà trọ. Trương Tiểu Nguyên gọi tiểu nhị đi báo quan giúp, Vương Hạc Niên cũng vừa khoác áo ra tới, đứng trên lầu hai nhìn xuống sân viện, còn sửng sốt một lúc mới cất tiếng hỏi:

"Chiêu Minh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Chiêu Minh chỉ vào Hoa Lưu Tước:

"Hái hoa tặc."

Hoa Lưu Tước vừa nghe đến ba chữ đó lại bắt đầu không phục, gã định phân bua cho mình nhưng vừa ngẩng đầu lên, câu "ông đây" còn chưa ra khỏi miệng chợt lướt qua ánh mắt của Lục Chiêu Minh, lập tức nuốt phần còn lại ngược vào trong, phẫn nộ đến run bần bật, biết làm sao được bản lĩnh không bằng người ta, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Chiêu Minh, đề phòng hắn lại có hành động gì bất chợt, một bên ôm chân nhỏ giọng càu nhàu mãi:

"Hái hoa tặc? Phỉ phui!"

Trương Tiểu Nguyên thấy Lục Chiêu Minh chỉ giải thích bằng ba chữ xong không nói gì nữa, y thầm thở dài ôm quyền vái chào Vương Hạc Niên trên lầu hai rồi nói:

"Sư phụ, gã là Hoa Lưu Tước."

Vương Hạc Niên tính ra còn để ý mấy chuyện bát quái trong giang hồ này hơn là Lục Chiêu Minh, đương nhiên đã nghe qua danh tiếng của Hoa Lưu Tước. Khi Hoa Lưu Tước mới vào giang hồ là môn hạ Tán Hoa Cung, có điều trời sinh gã tính tình tuỳ tiện, lại lưu luyến chốn yên hoa, rất nhanh đã bị trục xuất khỏi sư môn. Nhưng gã thực sự là hạt giống luyện võ tốt, chỉ dựa vào công pháp cơ sở học tập được từ Tán Hoa Cung cộng thêm mấy năm nay gã tự mình nghiên cứu mày mò, thế mà cũng thực sự trở thành cao thủ khinh công hàng đầu trên giang hồ. Công phu đánh đấm tuy kém hơn một chút nhưng cũng đủ để lọt vào hạng 200.

Sau khi gã rời Tán Hoa Cung, hành vi cư xử càng thêm thái quá. Nửa năm trước có mấy cô gái tới báo quan tố gã là ác tặc hái hoa. Từ đó gã được ghi danh trên bảng truy nã của các châu phủ, tiền thưởng cũng mỗi ngày một dày lên.

Trương Tiểu Nguyên nghe Vương Hạc Niên nói mấy câu kể lại đầu đuôi, rồi quay sang nhìn Hoa Lưu Tước bị Lục Chiêu Minh kéo khăn bịt mặt xuống, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Chắc chắn Hoa Lưu Tước không thích đàn ông. Nếu không chỉ bằng dáng vẻ thư sinh mặt trắng, má ửng môi hồng này của gã... Đại đệ tử dưới toà Mai Lăng An hiện giờ thể nào cũng là gã mới phải!

21.

Hoa Lưu Tước nằm trên mặt đất, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn ra, một chân đau đến chết lặng, hoàn toàn không muốn nói năng gì nữa.

Vương Hạc Niên không đành lòng, ông đi xuống lầu, nhìn chân Hoa Lưu Tước, không nhịn được nói với Lục Chiêu Minh:

"Chiêu Minh, chẳng qua là một tiểu tặc, con xuống tay nặng quá."

Hoa Lưu Tước cảm thấy Vương Hạc Niên thoạt nhìn khá là biết nói đạo lý, lại muốn biện hộ cho mình tiếp:

"Các ngươi đúng là ngậm máu phun người! Ta làm hái hoa tặc bao giờ!"

"Bên phát lệnh truy nã là các châu phủ." Vương Hạc Niên kiên nhẫn giảng giải, "Ngươi nên trình bày với họ thì hơn."

Hoa Lưu Tước còn muốn nói nữa, nhưng vừa nhìn thấy Lục Chiêu Minh mặt lạnh như băng thì chủ động nuốt nửa câu còn lại về. Gã không muốn đắc tội với kẻ điên này một chút nào, ai biết nói thêm mấy câu nữa hắn có chuẩn bị sút cho thêm một phát hay không.

Vương Hạc Niên quay đầu thấy bên hông Lục Chiêu Minh trống trơ, không khỏi nhíu mày làu bàu:

"Chiêu Minh, con đuổi trộm thì đuổi trộm, sao lại đến kiếm cũng không mang theo thế, nguy hiểm quá! Con còn đưa Tiểu Nguyên đi cùng nữa, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Trương Tiểu Nguyên:...

Ai bảo hắn không mang theo kiếm, là hắn thẳng tay ném kiếm xuống giếng!

Lục Chiêu Minh đáp:

"Con có mang theo."

Dường như lúc này hắn mới nhớ ra bội kiếm của mình vẫn còn nằm dưới giếng nước trong sân, cũng chẳng màng khách trọ và tiểu nhị bốn phía vây xem, mặc kệ Vương Hạc Niên còn đang nhíu mày nhìn, ra sau viện lấy một cây gậy trúc dài, ngồi xổm cạnh giếng nước, bắt đầu nghiêm túc vớt kiếm của mình lên.

Vương Hạc Niên cực kì khó hiểu:

"Tiểu Nguyên, sư huynh con đang làm gì vậy?"

Trương Tiểu Nguyên căng da đầu lúng túng đáp:

"Vớt... Vớt kiếm."

Vương Hạc Niên: "... Vớt kiếm?"

Vương Hạc Niên: "Nó ném kiếm vào giếng nước?!'

22.

Vương Hạc Niên cảm thấy cực kì thất bại.

Ông ngồi bên bàn đá trong viện, hai mắt nhìn vào hư vô, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.

Vương Hạc Niên: "Con cái lớn rồi... Con cái lớn rồi..."

Xa Thư Ý vạn phần bất đắc dĩ ở cạnh khuyên giải an ủi ông. Lục Chiêu Minh ngồi trước giếng nước vớt kiếm của mình. Có vẻ như lúc này Tưởng Tiệm Vũ mới được đánh thức, khoác áo ngoài dụi dụi mắt xuống sân xem trò vui.

Chỉ có Trương Tiểu Nguyên ngồi bên Hoa Lưu Tước nghiêm túc nhìn đỉnh đầu gã.

Y cảm thấy có chút kì quái.

Hoa Lưu Tước nhấn mạnh mình không phải hái hoa tặc. Vậy tại sao gã lại nửa đêm mặc đồ đen đến đây? Gã có mục đích gì?

Trương Tiểu Nguyên cật lực nhìn Hoa Lưu Tước, mong từ đó phát hiện ra hơi thở của sự không bình thường.

"Hoa tâm đa tình, hồng nhan tri kỉ trải khắp giang hồ."

Hoá ra đúng là tay ăn chơi thật?

Trương Tiểu Nguyên không thích mấy người sớm ba chiều bốn như vậy, thậm chí y cảm thấy đám người đó có chút đáng trách, trong lòng không khỏi ghét Hoa Lưu Tước thêm một bậc, gần như đã dán cho Hoa Lưu Tước cái nhãn hái hoa tặc lăng loàn.

Nhưng câu chuyện có vẻ vượt ra ngoài dự đoán của y.

Một lát sau, trên đầu Hoa Lưu Tước hiện ra một hàng chữ khác.

"Tuy đa tình háo sắc nhưng bốn chữ đạo tặc hái hoa thực sự là tiếng oan."

Hả?

"Từng tán tỉnh mười cô gái một lúc, trong đó có không ít những tiểu thư khuê các và hiệp nữ nổi danh."

"Không lâu sau sự tình bại lộ, bị các cô hẹn nhau thiết kế bẫy rập, khiến cho thân bại danh liệt, trở thành đạo tặc hái hoa ác danh giang hồ."

Trương Tiểu Nguyên:...

Các tỷ tỷ ra tay quá đẹp mắt!

Y nhìn chằm chằm Hoa Lưu Tước quá lâu làm Hoa Lưu Tước không nhịn được hỏi:

"Ngươi nhìn gì?"

Trương Tiểu Nguyên hỏi ngược lại:

"Ngươi đến đây làm gì?"

Hoa Lưu Tước đã không phải hái hoa tặc thì có lý do gì nửa đêm canh ba mặc y phục dạ hành lẻn vào một nhà trọ?

Cái đầu nhỏ của Trương Tiểu Nguyên đầy những nghi ngờ lớn.

Lúc này Hoa Lưu Tước thấy Lục Chiêu Minh không ở loanh quanh, dũng khí cũng quay lại, nghe Trương Tiểu Nguyên hỏi, dứt khoát liếc mắt xem thường hừ lạnh:

"Ngươi quản được ta!"

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên nhíu mày nhìn gã, trong lòng vẫn đang tự hỏi mục đích của Hoa Lưu Tước. Có lẽ tính ham học hỏi đến sốt ruột của y đã cảm động được hàng chữ trên đầu Hoa Lưu Tước làm nó thay đổi.

"Lần này không màng mạo hiểm chỉ vì giai nhân, dùng thư làm âm, giãi bày tâm sự."

Trương Tiểu Nguyên không chút do dự vươn tay về phía ngực Hoa Lưu Tước muốn lấy thư từ gã giấu trong áo ra.

Tay Hoa Lưu Tước không bị thương, một tay gã che ngực, tay kia thủ thế ra chiêu, có vẻ cực kì hoảng sợ, cao giọng hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?"

Cuối cùng Lục Chiêu Minh cũng vớt được kiếm dưới giếng nước lên. Hắn vẩy vẩy nước trên kiếm, quay qua thấy Hoa Lưu Tước tư thế kì quặc, hơi nhíu mày, mấy bước đi sang. Trương Tiểu Nguyên biết Hoa Lưu Tước sợ Lục Chiêu Minh gần chết, y không cần phải đích thân động thủ làm gì, khoe ngay với Lục Chiêu Minh:

"Sư huynh, trong ngực áo gã có cái gì ấy!"

Hoa Lưu Tước:...

Hoa Lưu Tước không cần Lục Chiêu Minh mở miệng đã đầy mặt khuất phục chủ động moi thư ra.

"Đọc xong... đọc xong nhớ trả lại cho ta đây!" Gã bi phẫn nói, "Ta còn phải gửi đi nữa!"

23.

Thư viết trên chất giấy Tuyên Thành cực đẹp, mặt giấy in mờ hoa văn hoa đào, thoang thoảng hương thơm rất khẽ.

Lục Chiêu Minh mở thư ra, Trương Tiểu Nguyên nhón chân xán đến bên Lục Chiêu Minh cùng đọc.

"Nghiên Nương thân yêu, đọc thư nhớ người."

Sau đó là một đống lời đường mật buồn nôn gần chết, Trương Tiểu Nguyên đọc đến nổi da gà còn Lục Chiêu Minh mới lướt qua mấy hàng chữ đã nghiêng đầu ra xa, cảm thấy nếu mình còn cố đọc thêm mấy câu có lẽ đôi mắt sẽ phải mù mất thôi.

Y ngộ ra, trong nhà trọ này có một người tên là Nghiên Nương, Hoa Lưu Tước tới gửi thư cho cô ấy.

Bây giờ y đã biết Hoa Lưu Tước là kẻ lăng nhăng sớm ba chiều bốn, đương nhiên phải nói chuyện này cho cô Nghiên Nương kia, tránh để cô bị Hoa Lưu Tước lừa tình.

Lục Chiêu Minh mặt vô cảm nhìn bức thư rồi nhìn Hoa Lưu Tước.

Hoa Lưu Tước nhìn lại hắn, cười gượng.

"Vị... vị đại hiệp này." Hoa Lưu Tước nịnh nọt nói, "Có thể trả thư lại cho ta không?"

Lục Chiêu Minh: "Nét chữ nết người."

Hoa Lưu Tước cười ha ha nói:

"Ôi giời đương nhiên rồi! Tốt xấu gì tiểu sinh cũng là hiệp sĩ phong lưu nổi danh giang hồ..."

Hắn nhét bức thư vào lại bì thư, ném đến trước ngực Hoa Lưu Tước, bồi thêm một câu:

"Quá xấu."

Hoa Lưu Tước:...

...

24.

Trương Tiểu Nguyên đến bên Lục Chiêu Minh, một bên nghĩ làm thế nào giải thích cho Lục Chiêu Minh hiểu quá khứ chân đạp mười thuyền của Hoa Lưu Tước.

Ngoài cửa bỗng ồn ào tiếng người la tiếng chó sủa, có vẻ như tiểu nhị quán trọ đã mời đám bộ khoái nha môn tới nơi. Trương Tiểu Nguyên tỏ mò nhìn ra ngoài viện, thấy một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh dắt một con chó săn to tướng dẫn đầu đám đại hán, vô cùng khí phách đi vào.

"Hái hoa tặc ở đâu?"

Ánh mắt thiếu nữ đảo quanh viện, dừng lại trên người Hoa Lưu Tước đang nằm trên mặt đất, mày liễu dựng lên nói:

"Ngươi là hái hoa tặc phải không?"

Chó săn bự: "Gâu gâu gâu gâu gâu oẳng oẳnggg!"

Hoa Lưu Tước: "Ta không phải là hái..."

Cây đuốc trong tay bổ khoái dương lên soi sáng gương mặt xinh xắn của thiếu nữ, Hoa Lưu Tước khựng lại, không hiểu sao đột nhiên để sửa lời.

Hoa Lưu Tước: "... vị muội muội này, có phải hai ta từng tình cờ gặp gỡ ở đâu rồi không nhỉ?"

Nói xong còn tì tay trên mặt đất, chống cằm nở một nụ cười mà gã tự cho mê người, mò mẫm trong ngực áo móc ra một cây quạt tinh xảo.

Trương Tiểu Nguyên:...

Kẻ này thần kinh vẫn bình thường chứ?

"Ta phụng mệnh Thích đại nhân đến bắt nhà ngươi về quy án." Thiếu nữ hoàn toàn không để ý đến Hoa Lưu Tước xàm ngôn. Một tay nàng chống eo, tay kia đặt trên bội đao dài bên hông, "Có chuyện gì đến nha môn rồi nói."

Ting.

Nghe thấy âm thanh đó, Trương Tiểu Nguyên thành thạo nhìn lên đỉnh đầu thiếu nữ.

"Văn Đình Đình, con gái duy nhất của Phiêu Kị Đại tướng quân, vì không chấp nhận hôn ước với con trai duy nhất của Thủ Phụ mà bỏ nhà ra đi. Hiện đang trốn ở huyện Phượng Tập, là bổ đầu nha huyện Phượng Tập."

Y quên cả thở, chuyển ánh mắt qua con chó săn to của Văn Đình Đình.

"Gầu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu, gầu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu oẳnggg!"

Trương Tiểu Nguyên chớp chớp mắt, bỗng dưng tiếng chó lại biến thành ngôn ngữ y có thể đọc hiểu.

"Thí Đôn, quân khuyển dưới trướng Phiêu Kị Đại tướng quân, gâu gâu bắt trộm số một nha huyện Phượng Tập."

Trương Tiểu Nguyên:...

Cái giang hồ này thì hay rồi!

Tại sao đến một con chó nhìn cũng có vẻ mạnh hơn y vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc