Hoa viên phía sau biệt thự vẫn là hoa viên đó, nhưng hoa bên trong lại không phải là hoa ban đầu.
Liếc mắt nhìn một cái, không quá đáng chút nào khi nói là nó bị tàn phá.
Hầu hết các cánh của hoa đều bị tuốt, chỉ để lại một ít phần nhụy hoa. Khi Lận Châu tới gần mới phát hiện tiểu hồ ly coi như còn có lương tâm, trên dầu nhụy còn lưu lại một tia linh khí, là tiểu hồ ly lưu lại. Có tia linh khí này chỉ cần qua một đêm là hoa lại nở,
Khi Lâm Chu đến gần, nhận ra tiểu hồ ly vẫn có phần lãnh ý, trên cốt tủy còn có một tia linh khí, là do tiểu hồ ly để lại. Với linh khí này, chỉ cần một đêm là hoa lại nở, đó là một loại phong tình.
Lâm Chu trong lòng cảm thấy buồn cười, phất tay, cây dâu trước mắt đón gió lay động.
*
Đêm đó, Lận Châu nhìn thấy trên bàn có hai đĩa bánh hoa. Anh nhướng mày: "Sau khi hái nhiều hoa của ta như vậy, em liền làm hai món?"
Con hồ ly nhỏ đung đưa cái đuôi của mình, cũng không ngẩng đầu lên, giống như một chút cũng không muốn nhìn đến anh, chỉ lo vùi đầu ăn bánh hoa.
Nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Lận Châu cảm thấy trên tay có chút ngứa. Ngón tay lượn qua một vòng lông, Lận Châu chọc một chút, giây tiếp theo đã bị cái đuôi lớn vẫy trên tay anh.
Không tính là đau, nhưng đỏ một mảng.
Tiểu hồ ly xuống tay.. ôi không, hạ cái đuôi này xuống động tác cũng thật nặng a.
Không biết tiểu hồ ly này là hồ ly bình thường hay là hồ ly chín đuôi, nếu là cửu vĩ, chín cái đuôi sẽ cũng nhau vẫy.. Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lâm Chu không tin tà lại chọc một chút, xem ra tiểu hồ ly rốt cuộc khó chịu, đột ngột quay đầu lại, trong mắt hồ ly mang theo lửa giận: "Đuôi hồ ly chúng tôi không thể tùy tiện sờ, bằng không anh muốn gả cho tôi."
Lận Châu nghe xong, khóe miệng cong lên, nắm lấy đuôi hồ ly giấu không nổi, cười cười hỏi: "Không phải tôi đã gả cho cô rồi sao?"
Diệp Phù Dư: "..."
Đúng a.
Diệp Phù Dư như thế liền bối rối trong phút chốc. Cô quả nhiên vẫn không thể thay đổi thân phận của chính mình. Quan hệ của cô với Lận Châu, gọi là vợ chồng nhưng kỳ thật càng giống bạn cùng phòng hơn.
Tiểu hồ ly hạ miệng, đẩy một đĩa bánh hoa khác về phía Lận Châu: "Anh ăn cái này."
"Nghĩ so với ăn cái này, tôi càng thích chơi với cái đuôi cô, Cô có thể mọc chín cái đuôi không?"
"Xem cơ duyên." Diệp Phù Dư chậm rãi nói.
Giống của cô chính là cửu vĩ hồ, tuy rằng cô tu luyện đến bây giờ cũng chỉ có một cái đuôi. Nhưng huyết mạch vẫn ở đó, lại rác rưởi cũng rác rưởi không đến nơi đó đi.
Bất quá--
Con ngươi của tiểu hồ ly xoay quanh, đột nhiên dời thân hình nhỏ bé đi về trước mặt Lận Châu. Ngay khi người đàn ông nhận thấy động tác của tiểu hồ ly, bàn tay của anh đã ôm tiểu hồ ly lại đây.
Diệp Phù Dư bị anh cường đạo kinh ngạc đến mức hai mắt đều trừng lớn, móng vuốt run rẩy chĩa vào mũi anh, mở miệng nói: "Anh vi phạm hiệp nghị, đụng vào tôi!"
Vậy mà Lận Châu chỉ nhàn nhạt nhướng mày: "Không phải chính mình nhảy lên sao? Nói đi, làm nũng là muốn thế nào?"
Làm nũng?
Tát em gái ngươi!
Diệp Phù Dư tức giận đến mức đuôi sắp nổ tung, nhưng rất nhanh lại bị người đàn ông một tay đè xuống. Khi ngón tay chạm vào đầu đuôi, cơn tức giận trong bụng tiểu hồ ly trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Diệp Phù Dư: "..."
Mẹ nó. Tức giận.
"Nói đi."
Tiểu hồ ly trở mình xem thường: "Không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút anh là cái chủng loại gì."
Đã ba hay bốn ngày kể từ khi lấy được giấy chứng nhận, cuối cùng vợ anh cũng nhớ ra muốn hỏi chủng loại của anh.
Bất quá--
Người đàn ông cười nhẹ vỗ về đầu hồ ly của cô: "Cô cảm thấy có thể ăn chay là cái loài gì?"
Đúng a. Còn ăn chay.
Loại sinh vật như lươn điện hẳn là không ăn chay đi?
Khuôn mặt của con hồ ly nhỏ bỗng trở nên ngây ra.