TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU MONG CÁC NÀNG LY HÔN



Trước khi Tư Ngữ xuyên sách đã từng đóng không ít cảnh hôn, nhưng đều là cùng với nam diễn viên. Cũng chính vì đóng phim mà đối với chuyện hôn môi này, ngoại trừ cảm thấy khó xử cùng không thoải mái, nàng không có bất kỳ cảm giác gì.

Lúc Lục Tịch áp môi lên, cả người nàng đều choáng váng.

Hô hấp cùng trái tim như ngừng lại.

Tất cả các giác quan đều tập trung vào trên môi đang kề sát của hai người, vừa mềm mại vừa nóng bỏng, còn có chút tê dại.

Hóa ra hôn môi với phụ nữ là loại cảm giác này sao?

Nàng giống như một cỗ máy bị ấn nút tạm dừng, bất động, tùy ý để Lục Tịch say mê mà ở môi nàng thăm dò, mút mát.

Lúc bàn tay mảnh mai luồn vào trong tóc đỡ lấy phía sau đầu nàng, nhẹ nhàng kéo sát khoảng cách của hai người, cái lưỡi mềm mại không xương cạy mở hàm răng trườn vào, Tư Ngữ cảm giác mình đang dần tan chảy.

Nàng vốn là muốn nhìn xem Lục Tịch có bị sốt hay không, lại phát hiện ra mình nóng rực lạ thường như bị lửa đốt, thiêu đốt đến mức nàng chẳng kịp suy nghĩ gì.

Thời gian dường như trôi chậm hơn.

Lúc làn môi làm người ta phải say mê rời đi, nàng còn cảm thán thời gian quá ngắn ngủi.

Nàng khẽ mở miệng, đôi mắt xinh đẹp như bị phủ một tầng sương mù, vẫn còn cảm nhận được dư vị vừa rồi.

Nàng hốt hoảng suy nghĩ: Vì sao lại muốn hôn nàng?

Chẳng lẽ là người nào đó đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, kìm nén không nổi mới bắt đầu thể hiện tình cảm với nàng?

Nếu đúng là như vậy.... . Truyện mới cập nhật

Trái tim đang dừng lại lại bắt đầu nhảy lên, giây tiếp theo đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Tư Ngữ liều mạng che lại ngực.

Đôi mắt phượng mê man kia chăm chú nhìn vào đôi môi hồng nhuận ướt át của nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua cánh môi đang run rẩy của nàng, thanh âm nhiễm chút men say mà nói: “Hóa ra là cảm giác này.”

.... Cảm giác gì cơ?

Tư Ngữ đờ đẫn nhìn cô.

Hai cánh môi mỏng gợi cảm lúc đóng lúc mở, lại nói ra một câu. Chỉ là thanh âm so với ban nãy nhỏ đi rất nhiều, hàm hàm hồ hồ nghe không rõ.


“Cô... Cô nói cái gì?” Tư Ngữ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cúi người lắng nghe.

“Hình như mình lại nằm mơ.”

Cuối cùng cũng nghe rõ.

Nhưng mà đây là có ý gì?

Tư Ngữ khó hiểu mà nhìn về phía cô, lại phát hiện Lục Tịch mềm nhũn bò trở về trên bàn, lông mi cong dài chậm rãi chớp chớp, cuối cùng nhắm mắt lại.

Cái này lại có ý gì???

Tư Ngữ đơ ra vài giây mới phản ứng lại, đẩy đẩy cô: “Này, cô đừng ngủ.”

Đẩy vài cái không thấy Lục Tịch động đậy, chỉ thấy giữa mày cô dần dần giãn ra, tựa như đang mơ thấy chuyện gì đó rất vui vẻ, khóe môi giương lên thành một vòng cung đẹp mắt.

Tư Ngữ trợn mắt há hốc mồm.

Không phải chứ! Người phụ nữ này cưỡng hôn nàng, rồi cứ như vậy ném nàng qua một bên mặc kệ rồi đi ngủ???

Thật quá đáng!!!

Tâm viên ý mã* cái gì, kiều diễm ngọt ngào cái gì, tất cả đều biến đi!

(*) Tâm viên ý mã: Nói về tâm trí bất định, dễ mất kiểm soát của con người.

Tư Ngữ muốn hung hăng véo cô, đánh thức cô dậy giải thích với mình.

Lúc ánh mắt chạm đến bình rượu vang đỏ nhìn thấy đáy kia, còn có khuôn mặt cô hồng đến mức giống như mông con khỉ, lại liên tưởng đến hai câu nói vừa rồi không đầu không đuôi kia, Tư Ngữ do dự.

Người phụ nữ này uống say rồi sao?

Nếu không phải uống say, vì sao lại hôn nàng?

Vừa rồi Lục Tịch nói “Nằm mơ”, mơ cái gì, là mơ sao?

Trong đầu óc trống rỗng của Tư Ngữ nháy mắt bị vô số dấu chấm hỏi lấp đầy.

Trước tiên mặc kệ loại người nghiêm trang nhìn qua vô dục vô cầu như Lục Tịch này rốt cuộc có thể nằm mơ hay không, nàng hiện tại nghiêm túc nghi ngờ rằng Lục Tịch ỷ vào việc uống say mà nhận nhầm mình thành người nào đó rồi làm xằng làm bậy.

“....”

Vậy thì nàng mệt lớn!

Tư Ngữ càng nghĩ càng bực mình, không nhịn được véo lên cánh tay người nào đó một phen.

Lục Tịch cũng không có nhíu mày một chút nào, chính là yên tâm thoải mái ngủ một giấc.

Tư Ngữ điên cuồng vò đầu bứt tóc.

Nàng thật là ăn no rảnh rỗi, tại sao lại phải bận tâm đến người phụ nữ này a a a a!

Tư Ngữ cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi thư phòng, giống như một con cá nóc bị nướng chín trở về phòng mình, đóng sầm cửa thật mạnh như để hả giận.

Nàng thậm chí còn không muốn đi tắm, quăng mình nằm lên trên giường.

Nàng đã từng đóng không ít cảnh hôn, nhưng mà ở ngoài đời nàng chưa bao giờ hôn ai. Đó là nụ hôn đầu tiên mà nàng đã giữ gần ba mươi năm đó a a a a! Cứ như vậy bị tên hỗn đản Lục Tịch này cướp mất!

Đầu óc nàng bị nước vào rồi sao? Sao lại có thể nghĩ rằng Lục Tịch động tâm với nàng nên mới không nhịn được hôn nàng???

Người không nhịn được rõ ràng là nàng, nàng vừa rồi lại còn có thể đáp lại!!!

“Có thể có một chút tiền đồ được không!”

Tư Ngữ đập nệm “Bịch bịch” mấy tiếng, tay đập đến đau mà vẫn cảm thấy không đủ hả giận.

Quên đi, vẫn là nên đi tắm rửa trước, bằng không nàng sợ không khống chế nổi Hồng Hoang chi lực trong cơ thể chạy tới phòng bên cạnh đánh người.

Lúc vào phòng tắm, nhìn thấy mặt mình phản chiếu trong gương, Tư Ngữ lại hỏng mất.

Nàng chỉ vào chính mình trong gương đang mặt đỏ tai hồng, vô cùng đau đớn mà mắng: “Mày cũng đã bị người khác phi lễ, sao còn có mặt mũi mà thẹn thùng. Argggggg!”

Sau khi tắm rửa xong đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, lửa giận trong người cũng vơi bớt hơn một nửa, ảo não cùng mất mát lần lượt xuất hiện.

Họ Lục này, không có việc gì sao lại tự chuốc say chính mình?

Nhưng mà nàng không có uống say, rõ ràng có thể đẩy người ra, vì sao lúc ấy không đẩy?

Là do sắc đẹp làm mù mắt sao?

Lục Tịch quả thực đẹp đến ngỡ ngàng, đặc biệt là lúc cô âu yếm nhìn chăm chú vào nàng, ôn nhu ngậm lấy môi nàng, Tư Ngữ thừa nhận mình bị cô quyến rũ rồi.


Khoảnh khắc kia, nàng chỉ muốn nghe theo trái tim mình, nàng không có đẩy cô ra, mà lại phóng túng mình trầm luân vào cảm giác đó, thậm chí còn có chút say mê.

Ngoại trừ sắc đẹp liêu nhân, thật ra trong lòng nàng cũng có chút chờ mong.

Lục Tịch lại nhẹ nhàng nói ra câu “Nằm mơ”, đánh vỡ những chờ mong không thực tế trong lòng nàng.

Quả nhiên lại là nàng tự mình đa tình.

Mặc kệ cô có phải nằm mơ hay không, ngày mai, nàng nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng vì sao Lục Tịch lại hôn nàng.

Cho dù là say rượu nên mới xằng bậy, cũng cần phải cho nàng một lời giải thích!

Nhưng nếu người phụ nữ kia uống xong không nhớ gì cả thì phải làm sao bây giờ? Chính mình còn có thể cưỡng hôn đáp trả lại cô sao?

Tư Ngữ ở trên giường lăn qua lộn lại, sầu đến mức ngủ không được.

“Ơ kìa, Lục tiểu thư sao lại ngủ ở đây?”

Lúc thanh âm của Triệu a di xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng, mí mắt đang hạ xuống của Tư Ngữ đột nhiên mở ra, thấy ngoài cửa sổ mặt trời đã mọc, mới kinh ngạc nhận ra trời đã sáng.

Lục Tịch tỉnh rồi?

Vừa lúc đi tìm cô chất vấn.

Tư Ngữ trèo xuống giường đang muốn đi dép, nhưng bật dậy quá mạnh mẽ khiến trước mắt tối sầm, ngã trượt xuống thành giường, chờ cảm giác choáng váng kia rút đi, người cũng đã bình tĩnh lại.

Sáng sớm đã chạy tới hỏi vì sao người ta cưỡng hôn mình, chuyện này có phải rất kỳ quái không?

Nhỡ a di còn chưa đi....

Tư Ngữ đến dép cũng chưa kịp đi, chạy đến phía sau cửa, lỗ tai mới vừa dán lên cánh cửa, lại nghe thấy Triệu a di kinh ngạc mà nói: “Trời ơi, một mình cô uống hết bình rượu này?”

Lục Tịch vừa mới tỉnh, ý thức còn chưa có hoàn toàn khôi phục, chỉ cảm thấy đau đầu khó chịu, theo lời nói của Triệu a di, nhìn thấy trên bàn có bình rượu rỗng cùng ly rượu, ngơ ngẩn.

Những chuyện tối hôm qua đã xảy ra giống như một thước phim tái hiện lại từng khung hình ở trong đầu cô:

Bên bàn ăn, Tư Ngữ cười lộ lúm đồng tiền như hoa cầm lấy chén rượu, ở giữa những tiếng ồn ào xung quanh, uống rượu giao bôi với Lâm Diệc Ngôn.

Ở cửa toilet, Tư Ngữ đỡ lấy Lâm Diệc Ngôn suýt chút nữa té ngã, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn nôn không?”

Trong thư phòng an tĩnh, cô nâng sườn mặt Tư Ngữ, hôn lấy đôi môi đã mơ ước từ lâu kia...

Triệu a di không thấy cô trả lời, lo lắng hỏi lại: “Sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?”

Vì sao lại uống nhiều rượu như vậy? Lục Tịch cũng đang tự hỏi chính mình.

Trơ mắt nhìn Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn sóng vai rời đi, trong khoảnh khắc đó, cô thật sự rất muốn xông lên giữ chặt Tư Ngữ, chất vấn Tư Ngữ vì sao lại mập mờ với Lâm Diệc Ngôn.

Chân mới vừa bước một bước, lại lập tức dừng lại.

Mối quan hệ giữa cô và Tư Ngữ chỉ là hợp đồng hôn nhân, đã nói là không can thiệp vào chuyện của nhau, thì cô có tư cách cùng lập trường gì để chất vấn đối phương?

Cô đứng yên ở trong toilet rất lâu, cho đến khi Trần Nghiên tìm thấy.

Không muốn tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ ái muội của hai người kia, cô không có quay lại đại sảnh, bảo Trần Nghiên đưa cô về nhà.

Cô muốn tìm chút việc để làm, bởi vì chỉ có lúc làm việc, cô mới sẽ không bị đánh mất bản thân, sẽ không bị những cảm xúc không thể hiểu được quấy nhiễu.

Sau khi mở máy tính ra, lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Tư Ngữ uống rượu giao bôi với Lâm Diệc Ngôn, tâm tình không hiểu sao trở nên rất bực bội.

Lâm Diệc Ngôn còn chưa uống say, Tư Ngữ đã quan tâm như vậy. Nếu cô cũng uống say, Tư Ngữ sẽ quan tâm một chút chứ?

Sau khi cái ý niệm không nên có này xuất hiện, Lục Tịch không còn có tâm trí làm việc. Cô đóng máy tính, ma xui quỷ khiến đi xuống lầu, từ trong tủ rượu lấy một bình rượu vang đỏ lâu năm có nồng độ cồn cao, quay về thư phòng, tự rót tự uống.

Cô không ăn gì ở tiệc đóng máy cả, ly rượu rót xuống dạ dày trống không, cô rất nhanh đã say.

Lúc say đến mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy một thanh âm quen thuộc đang nói chuyện với cô.

Mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt của Tư Ngữ phóng đại ở trước mắt, trên mặt người phụ nữ có chút quẫn bách, cái lưỡi mềm mại hơi liếm liếm đôi môi, tươi cười xấu hổ mà nói: “Tôi chỉ là muốn....”

Lục Tịch một chút cũng không muốn biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, chỉ muốn nếm thử hương vị cái lưỡi của nàng.

Rốt cuộc cô cũng nếm được rồi, quả nhiên giống với trong tưởng tượng, mềm mại, thơm ngọt.

Đây không phải là nằm mơ....

Trong mơ không thể có cảm giác chân thật như vậy.

“Lục tiểu thư!” Triệu a di thấy Lục Tịch lại đang ngẩn người, đẩy đẩy cô, cất cao giọng hô to một tiếng: “Cô bị làm sao vậy!” Sẽ không uống đến ngốc đi?!

Lục Tịch bừng tỉnh hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Triệu a di, không quan tâm đối phương đang nói cái gì, hỏi: “Cô ấy dậy chưa?”


“Cô nói Tư tiểu thư sao?” Triệu a di cũng không để ý việc bị cô xem nhẹ, nói: “Vừa rồi tôi đi ngang qua phòng của cô ấy, nhìn thấy cửa vẫn đóng, hẳn là chưa dậy đi.”

Lục Tịch tìm nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, cầm lấy nhìn, 7 giờ, vẫn còn sớm.

Triệu a di thấy khí sắc cô không tốt lắm, cầm lấy vỏ bình rượu cùng ly rượu nhìn nhìn, lắc đầu thở dài nói: “Cô đi rửa mặt trước đi, tôi đi xuống nấu cho cô chén canh giải rượu.”

“Cảm ơn a di.”

Lục Tịch mang theo mùi rượu đầy người đi ra khỏi thư phòng, lúc đi ngang qua phòng Tư Ngữ, hai chân như là bị trói chặt, không chịu nhúc nhích chút nào.

Tối hôm qua hôn xong cô liền không có ý thức, Tư Ngữ hẳn là vẫn thanh tỉnh.

Thật sự chưa dậy sao?

“Bịch ——”

Đột nhiên ở chỗ cánh cửa phát ra một tiếng vang không nhẹ không nặng, một tiếng kia trực tiếp đập vào trong lòng Lục Tịch.

Trái tim cô đập chậm nửa nhịp, yết hầu hơi chuyển động, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Cô dậy chưa?”

Tư Ngữ đang dán vào cửa nghe lén: “....”

Bên ngoài đột nhiên không có động tĩnh gì, Tư Ngữ chỉ là muốn lại gần để nghe rõ hơn một chút, lại không cẩn thận đụng đầu vào trên cửa.

Khi thanh âm thanh lãnh quen thuộc cách một cánh cửa rõ ràng truyền vào trong phòng, Tư Ngữ theo bản năng buột miệng thốt ra: “Chưa dậy!”

“....”

“....”

Tư Ngữ quả thật bị sự ngu ngốc của mình làm cho phát khóc, hung hăng xoa xoa mặt, giả bộ mình mới vừa tỉnh ngủ, hít sâu, mở cửa ra.

Nàng hẳn là nên đi thẳng vào vấn đề chất vấn đối phương, nhưng mà lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm hơn ngày thường của Lục Tịch, đầu óc nàng như là bị ngừng lại, khô khan mở miệng: “Sao vậy?”

Tầm mắt Lục Tịch lướt qua đôi mắt hơi sưng của nàng, rồi rơi xuống đôi môi đỏ mọng khẽ mím, cảm thấy cổ họng mình càng thêm khô khốc, mới miễn cưỡng dời đi, chần chờ nói: “Đêm qua....”

Trái tim Tư Ngữ đột nhiên đập nhanh.

Cô còn nhớ rõ? Vậy thì vừa lúc, không cần mình phải nhắc nhở.

Tư Ngữ nín thở, muốn nghe xem rốt cuộc cô muốn giải thích như thế nào.

“Tối hôm qua tôi.... Uống nhiều quá, tôi tưởng là đang nằm mơ... Không cẩn thận mạo phạm đến cô.” Nửa đoạn trước Lục Tịch nói ngập ngừng, cuối cùng nghiêm túc khác hẳn ngày thường nói: “Thật xin lỗi.”

Một câu thật xin lỗi là xong rồi???

Tư Ngữ líu lưỡi.

Cả đêm nàng không ngủ, đang chờ đối phương cho mình một lời giải thích hợp lý, kết quả Lục Tịch vẫn là lấy chuyện nằm mơ ra để nói.

Thật là một cái cớ hay!

Tư Ngữ cáu kỉnh giậm chân xuống đất, hai tay chống nạnh, không thèm suy nghĩ kĩ mà nói: “Cô tưởng nằm mơ cái gì? Cứ nằm mơ là có thể làm xằng làm bậy sao? Đó chính là nụ hôn đầu tiên của tôi đấy!”

“Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.” Lục Tịch rũ mắt nhìn vào đôi mắt của nàng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.

Tư Ngữ nghẹn họng, đúng lý hợp tình mà nói: “Nụ hôn đầu tiên thì có gì ghê gớm! Tùy tiện một câu nụ hôn đầu tiên là có thể không chịu trách nhiệm sao? Nếu mà ai cũng nói như vậy thì trên thế giới còn có công lý nữa hay không! Nếu một ngày nào đó cô giết người, cô nói với cảnh sát đây là vi phạm lần đầu, chẳng lẽ cảnh sát có thể bỏ qua cho cô chắc? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là loại người tùy tùy tiện tiện là... Ưm?”

Miệng nhỏ này đêm qua mềm mại đáng yêu như vậy, hiện tại sao lại ồn ào như vậy?

Lục Tịch nghe nàng càng nói càng không ngừng, dứt khoát dùng tay che lại cái miệng đang lải nhải của nàng, thở nhẹ một hơi, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi thích em.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn nói, thật ra còn chưa tới thời điểm phát đường....




Bình luận

Truyện đang đọc