TOÀN TRÍ ĐỘC GIẢ - SING SHONG (P2)

Biểu hiện của các thành viên thay đổi theo lời nói của tôi. Jung Heewon tròn mắt trong khi Lee Jihye có vẻ bối rối. Lee Hyunsung mở to mắt. Cuối cùng, Shin Yoosung…


[Kim Dok ja có ý ngh ĩ sai l ầm.]


Bức tường thứ tư vang lên trong đầu tôi.


[Nó v ẫn ch ưa qu á mu ộn.]


Tôi không biết đó là ý muốn của Bức tường thứ tư hay là phần yếu đuối của lý trí. Bức tường thứ tư phản ánh cảm xúc của tôi ở một mức độ nào đó nên cả hai có thể đều đúng. Dù là cái nào, lần này tôi cũng phải đưa ra quyết định.


"Tôi biết rất khó để hiểu lời nói của tôi." Tôi phải kể câu chuyện này cho mọi người. "Tôi sẽ chậm rãi giải thích nó từ đầu."


Tôi nói chuyện rất lâu. Một ngày nọ, cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc trở thành hiện thực. Trong câu chuyện đó, tôi đã gặp họ. Tôi không kể với họ toàn bộ câu chuyện nhưng tôi cũng không nói dối.


Tôi đã biết về các thành viên trong nhóm trước khi gặp họ. Tôi đã không nói đúng sự thật rằng tôi biết trước tương lai. Tôi độc quyền thông tin và lừa dối mọi người. Tôi đã nói ra tất cả. Nó như thể tôi đang mang lại bóng đen cũ.


Xa hơn một chút, Han Sooyoung đang cau mày nhìn tôi. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Điều đó cũng tương tự với Han Sooyoung của vòng 1863.


Tuy nhiên, tôi không thể sống như Han Sooyoung. Câu chuyện này nên được thực hiện đúng cách. Để tiến về phía trước, một số câu chuyện phải được truyền đạt. Một ngày nào đó… cũng như Yoo Jonghyuk.


["Tôi là một kẻ hồi quy."]


Có lẽ Yoo Jonghyuk cũng cảm thấy giống tôi. Anh biết trước tương lai, trải qua cùng một câu chuyện lặp đi lặp lại và gặp gỡ các thành viên trong vô số vòng. Sau đó… anh gửi họ đi. Tôi có thể hiểu được cảm giác của Yoo Jonghyuk khi anh ta trút bầu tâm sự mà không cần chút thủ đoạn nào.


“…Vì vậy, tôi đã đưa mọi người đến đây.”


Câu chuyện của tôi kết thúc. Không ai mở lời. Không phải họ không hiểu câu chuyện của tôi. Đó là một câu chuyện dài mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, các thành viên không nói gì.


Tôi cúi đầu và tiếp tục, "Tôi muốn chân thành xin lỗi tất cả mọi người. Tôi thực sự xin lỗi vì đến bây giờ mới nói điều này với mọi người."


Tôi muốn biết. Cả nhóm đang nghĩ gì? Họ đang cảm thấy như thế nào? Mặc dù vậy, tôi không sử dụng Quan điểm của Độc giả Toàn trí. Trong tình huống này, nó sẽ là một sự lừa dối nếu tôi đọc suy nghĩ của họ bằng kỹ năng này.


Tôi muốn sử dụng sức mạnh của mình mà không cần dựa vào bất kỳ kỹ năng nào. Tôi muốn tin rằng họ nghĩ điều gì, cảm thấy gì và hành động mà họ lựa chọn thực sự là quyết định của họ.


Tôi từ từ nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Lee Jihye. Mắt Lee Jihye đỏ hoe. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt cô ấy, tôi chợt nhận ra một điều. Tôi biết ánh mắt này.


[“Vậy sư phụ đã biết tất cả về tương lai…”]


Họ giống hệt như khi Lee Jihye nghe câu chuyện của Yoo Jonghyuk. Lee Jihye từ từ mở miệng, “Vậy thì cho đến bây giờ, chú đã biết tất cả về tương lai…”


Như thể nhân vật gốc đang đọc kịch bản đã cho, Lee Jihye nói. Tôi cũng đáp lại cô ấy như có kịch bản.


["Phải."]


"Phải."


Lee Jihye nghiến răng và nói với tôi, "Vậy thì bây giờ... tại sao chú lại nói với bọn tôi điều này?"


Quỷ Kiếm khi bị thương sẽ rất tức giận. Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết gốc và có thể đoán được cô ấy sẽ nói gì.


[“Vậy bọn con là cái quái gì đối với người?”]


Vai Lee Jihye hơi run khi cô cúi đầu. Tình huống sau đó tiếp tục hiện ra trong đầu tôi. Lee Jihye sẽ rút kiếm ra và có lẽ sẽ tấn công tôi vì cô ấy không thể kìm nén cơn giận của mình.


Có nhiều cảnh như vậy trong tiểu thuyết gốc. Tuy nhiên, Lee Jihye đã chọn một cách mà tôi hoàn toàn không ngờ đến. "Cứ cho rằng chú biết trước tương lai đi."


“…”


“Tất cả đã được lên kế hoạch và ahjussi sử dụng bọn tôi cho mục đích của chú. Cứ cho rằng bọn tôi là nhân vật của cái Con đường sinh tồn chết tiệt đó và mọi thứ đã được sắp đặt!” Lee Jihye khóc, vừa nhìn tôi vừa cắn đôi môi nhợt nhạt. “Vậy thì… tại sao chú lại vứt bỏ mạng sống mình vì bọn tôi nhiều lần như vậy?”


Tôi nhìn những giọt nước mắt rơi trên má cô ấy và cố gắng mở miệng nhiều lần. Đó là một câu hỏi bất ngờ. Vì quá bất ngờ nên tôi không thể trả lời…


"Trả lời tôi! Nếu bọn tôi thực sự là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết hư cấu, vậy tại sao chú lại chết vì bọn tôi?"


Đó là một câu hỏi mà tôi không thể trả lời với Con đường sinh tồn mà tôi đã đọc.


['Bức tường thứ tư' đang rung chuyển dữ dội.]


Lee Jihye lau nước mắt và va vào vai tôi khi cô ấy đi ngang qua tôi. Jung Heewon vội vàng đuổi theo.


“…Dokja-ssi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”


Shin Yoosung ngập ngừng khi cô bé nhìn tôi bất lực trước khi theo sau Jung Heewon. Lee Hyunsung với đôi mắt vô hồn khi anh cúi đầu bước ra khỏi phòng.


Những người duy nhất còn lại là Han Sooyoung, Lee Seolhwa và Lee Gilyoung. Lee Gilyoung đang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp trong khi Lee Seolhwa cúi đầu như thể cô ấy bị sốc. Han Sooyoung vỗ lưng Lee Seolhwa và quát tôi, "Kim Dokja, đi ra chỗ khác một lúc đi."


___________


Một phòng bệnh. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say giấc của mẹ tôi. Tôi đến thăm phòng bệnh trong thời gian nghỉ vì sau một thời gian, các thành viên vẫn không trở về.


Từ sau cuộc đại phẫu vừa rồi, mẹ tôi cứ luôn ngủ như vậy. Bà có đôi mắt mờ và đôi má hốc hác. Tôi nhìn vào mặt mẹ và nhớ lại lần tôi đến thăm mẹ trong tù. Mẹ tôi đã nghĩ gì khi con trai bà chỉ nói về một cuốn tiểu thuyết mỗi lần đến thăm mình nhỉ?


"Biểu cảm của con thật tối tăm."


“…Bà tỉnh rồi?”


"Ta đã tỉnh từ lúc con bước vào đây."


Đó là một giọng nói không chứa chút năng lượng nào. Tôi kéo một chiếc chăn bông và trùm lên cổ mẹ. Mẹ tôi cười nhạt, “Suýt chết cũng tốt nhỉ. Con trai ta đang chăm sóc ta này.”


“Hãy mau khỏe lại.”


"Cứ nói với ta. Không có gì ổn cả."


Tôi đấu tranh một lúc trước khi mở miệng, “Trong vòng thứ 154 của Con đường sinh tồn, Yoo Jonghyuk đã kể câu chuyện hồi quy của anh ta với các thành viên trong nhóm…”


"Con đã kể với cả nhóm về Con đường sinh tồn đúng không?"


"Làm sao bà biết?"


Mẹ tôi đưa bàn tay xương xẩu ra và nắm lấy tay tôi. “Con nghĩ rằng họ sẽ đổ lỗi cho con. Con đã nghĩ rằng họ sẽ cảm thấy bị lừa dối và hỏi tại sao con lại che giấu đến tận bây giờ.”


"Nó đã không xảy ra như vậy."


"Con không biết làm thế nào để tìm kiếm sự tha thứ."


Tôi im lặng gật đầu.


"Trả lời tôi! Nếu bọn tôi thực sự là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết hư cấu, vậy tại sao chú lại chết vì bọn tôi?"


Giọng Lee Jihye văng vẳng bên tai tôi.


Mẹ tôi nói, "Việc tha thứ không phải do con quyết định."


"Vậy thì…"


"Có lẽ người đang đứng đằng sau con có thể nói cho con."


Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Jung Heewon đang đứng ở cửa phòng bệnh. Tôi xin phép và rời khỏi phòng.


Jung Heewon gãi má và đề nghị, "Chúng ta đi dạo một chút nhé?"


Chúng tôi đi dọc hành lang của bệnh viện. Đó là một hành lang đơn giản, nơi không thể tìm thấy vật trang trí nào. Đó dường như là sở thích của Yoo Jonghyuk… anh chàng này đã mày mò với Nhà máy trong suốt ba năm qua. Thực ra, cuối hành lang này là phòng bệnh nơi Yoo Jonghyuk đang nằm.


Jung Heewon nhìn ra ngoài cửa sổ và mở lời trước tiên, "Cảm ơn anh vì đã cho tôi biết."


Tôi không biết Jung Heewon đã gặp những khó khăn gì trước khi nói điều này. Nó còn tệ hơn vì tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy. Các thành viên nhóm có thể được nhìn thấy bên ngoài cửa sổ. Lee Gilyoung và Shin Yoosung cãi nhau trong khi Lee Hyunsung và Lee Seolhwa an ủi Lee Jihye.


“Mọi người sẽ ổn thôi. Jihye sẽ mất một chút thời gian nhưng…”


“Heewon-ssi…”


Tôi chưa kịp nói hết thì Jung Heewon đã quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt cô vẫn tươi cười như thường lệ. Tôi ngậm miệng lại và Jung Heewon hỏi, "Anh ngạc nhiên vì tôi ổn sao?"


"Không phải vậy."


"Không, đúng như thế đấy."


Jung Heewon đã biết tôi có 'thông tin về tương lai' từ lâu. Có lẽ trong số các nhân vật, cô ấy là người hiểu rõ tôi nhất.


Jung Heewon nói khi cô ấy bắt đầu vươn vai. “Nó không phải là một vấn đề lớn. Đây là một thế giới mà quái vật và dokkaebi tồn tại… đó là điều đặc biệt đã biến cuốn tiểu thuyết thành hiện thực.”


“…”


"Bây giờ tôi đã hiểu được quá khứ. Lý do tại sao Dokja-ssi nói rằng tôi không xuất hiện trong tương lai. Điều đó có nghĩa là tôi không có trong cuốn tiểu thuyết mà Dokja-ssi đã đọc?"


"…Phải."


Biyoo lơ lửng như một đám mây và di chuyển trên đầu Shin Yoosung.


Jung Heewon nói với tôi, "Vậy thì tôi có thể an toàn đến được đây là nhờ Dokja-ssi."


"Đó, Heewon-ssi―"


“Cảm ơn vì đã tìm thấy tôi, tôi không hề mỉa mai đâu. Ý tôi là đây là lời chân thành đấy.”


Tôi biết. Tôi đã quen với giọng điệu mà Jung Heewon dùng để trêu chọc tôi. Dù vậy, tôi không biết phải nói gì.


“Đừng buồn bã và chán nản bản thân như vậy mà hãy hướng tới tương lai. Nếu anh thích thì hãy thăng cấp cho tôi nhanh hơn. Còn bây giờ, đây là một cái bắt tay để anh vui lên.”


Jung Heewon nắm lấy tay tôi với một lực mạnh. Có gì đó ấm áp chợt dâng lên trong tôi.


Tôi cắn chặt môi.


'Jung Heewon, cô ấy không ổn.'


Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập từ tay Jung Heewon. Cô ấy cũng sẽ buồn, cô ấy sẽ đau và sẽ rất khó khăn cho cô ấy. Ngay cả vậy…


Jung Heewon nắm chặt tay tôi một lúc trước khi buông ra với một nụ cười. Sau đó, cô ấy hỏi, "Nhân tiện, Dokja-ssi... tôi có một câu hỏi."


"Vâng, cứ hỏi đi."


"Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nghĩa là nó có nhân vật chính."


Quả nhiên Jung Heewon rất sắc bén. Tôi đã nói với nhóm về Con đường sinh tồn nhưng tôi không nói nhân vật chính là ai. Tuy nhiên, Jung Heewon đã biết về danh tính của nhân vật chính.


Jung Heewon nhìn chằm chằm vào cuối hành lang. "Đó là lý do tại sao hai người lại đánh nhau?"


"Tôi vẫn chưa chính thức nói chuyện với anh ta nhưng... có vẻ là vậy."


"Kể từ khi anh bắt đầu nó, anh cần phải nhìn thấy một kết thúc đúng cách, anh biết chứ?"


Tôi gật đầu.


"Người đó sẽ không dễ dàng."


Tôi biết. Tuy nhiên, nó không thể tránh khỏi.


_________


Trong hai ngày tiếp theo, tôi ở trong phòng bệnh của Yoo Jonghyuk. Tôi hầu như không gặp gỡ những người khác. Tôi lo lắng nhưng quyết định giữ bình tĩnh. Tôi tin rằng mọi người cần thời gian để suy nghĩ. Sẽ không quá muộn để nói chuyện một khi các thành viên trong nhóm đã sẵn sàng.


Yoo Jonghyuk vẫn chưa tỉnh dậy.


“Các vết thương trên da thịt của anh ấy đã gần như hồi phục. Tôi nghĩ đó là một vấn đề của tâm trí.”


"Một vấn đề của tâm trí?"


"Có vẻ như anh ấy đang từ chối tỉnh dậy... có lẽ anh ấy đã trải qua một cú sốc nặng."


Đó là những lời của Aileen. Cô ấy thay gói câu chuyện và rời đi, chỉ còn lại tôi và Yoo Jonghyuk trong phòng.


Bụi bay lơ lửng trên mũi anh ta. Tôi mở miệng khi nhìn Yoo Jonghyuk, "Anh đã nắm lấy tôi trước và thả tôi xuống cầu."


Tôi biết anh ta không thể nghe thấy tôi nhưng tôi vẫn muốn nói.


[“Bỏ tay mày ra rồi cút đi, thằng khốn chết tiệt.”]


["Ta tin ngươi, ngươi chắc chắn là một nhà tiên tri."]


Lần đầu tiên tôi chạm trán anh ta trên cầu. Đột nhiên, một tiếng cười nổi lên.


“Thành thật mà nói, anh không có tư cách để đổ lỗi cho tôi về bất cứ điều gì. Anh là một kẻ hồi quy… có bao nhiêu người đã chết vì anh?”


Khi tôi bắt đầu nói, những ký ức tuôn trào như thác. Nó giống như chiếc hộp Pandora. Cảm giác như rất nhiều thời gian đã trôi qua. Tôi dành rất nhiều thời gian với người này.


"Tôi đã nghĩ rằng tôi là người hiểu anh hơn bất cứ ai nhưng những ngày này tôi lại không thể hiểu nổi. Tại sao anh lại làm điều đó trong Thảm họa lũ lụt?"


[“…Cậu ta là đồng đội của tôi.”]


“Tại sao anh lại gọi tôi là đồng đội? Bình thường anh sẽ không nói điều đó… Đâm tôi trong Lâu đài Bóng tối… mặc dù tôi đã bảo anh giết tôi vào lúc đó.”


[“Kim Dokja! Không! Kim Dokja!”]


Mỗi ký ức lại khiến bao cảm xúc dâng trào. Các kịch bản, thứ rất nghiêm trọng vào thời điểm đó, đã trở thành câu chuyện khi chúng kết thúc. Chúng tôi bị bỏ lại với những câu chuyện.


“Dù vậy, tôi vẫn biết ơn vì trò chơi cách mạng. Lúc đó tôi đã sống là nhờ anh. Tuy nhiên, nó thật kỳ lạ. Tại sao anh lại bán đứng tên tôi khi đến nhầm khu liên hợp công nghiệp? Chà… có lẽ anh đang cố gây rối với tôi.”


Tôi trút ra những điều đang suy nghĩ và dần cảm thấy buồn ngủ. Tôi đã không được ngủ hẳn hoi…


Những lời phàn nàn vẫn tiếp tục ngay cả khi ý thức của tôi dần mờ đi. Những lần tôi chiến đấu với anh ta trôi qua giống như tôi đang đọc Con đường sinh tồn.


Thảm họa câu hỏi. Sự hy sinh cao cả nhất. Vùng đất hòa bình. Ngôi mộ của kịch bản. Tuyển chọn Quỷ vương và Gigantomachia. Thật khó để tìm thấy một chiến trường mà tôi không chiến đấu với anh ta. Tôi nghĩ về những khoảng thời gian đó.


'Có lẽ nó sẽ ổn thôi.'


Tôi có thể thuyết phục anh ta bằng cách nào đó nếu đó là Yoo Jonghyuk mà tôi biết. Chúng tôi chưa bao giờ nói về nó một cách nghiêm túc. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi dành thời gian để giải thích từng thứ một? Đó là Yoo Jonghyuk, không phải ai khác…


Tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của Yoo Jonghyuk ở đằng xa. Tôi quên mất đó là một giấc mơ và tiếp cận anh ta.


'Yoo Jonghyuk.'


Lúc này, đầu tôi đau nhói và các từ ngữ hiện ra. Đó là một cảnh trong Con đường sinh tồn. Cảnh Yoo Jonghyuk bị Anna Croft phản bội và phải sống khổ sở.


Đó là những lời cuối cùng Yoo Jonghyuk để lại.


[“Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”]


Yoo Jonghyuk quay lại và nói với tôi. Năng lượng giết người phát ra từ Hắc kiếm Quỷ.


[“Kim Dokja.”]


Tôi cảm thấy cơn mát lạnh từ cổ và tỉnh dậy. Tôi vừa thở hổn hển vừa toát mồ hôi trước khi nhận ra đó là một giấc mơ. Ánh trăng mờ ảo hắt vào cửa sổ. Đó là một căn phòng trống rỗng.


Tôi từ từ dụi mắt. Sau đó tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.


“…Yoo Jonghyuk?”


Chiếc giường trống không. Không thể thấy Yoo Jonghyuk ở bất cứ

Bình luận

Truyện đang đọc