Ngày tồi tệ không kết thúc ở đó.
Những việc đã xảy ra làm tôi không cách nào chợp mắt.
Việc Eric tuyên bố sẽ không quan tâm đến tôi nữa không biết vì sao lại khó vượt qua như vậy.
Đây đâu phải là lần đầu tiên. Chẳng phải trước giờ vẫn một mình đó sao?
Mình chỉ xem anh ta như một công cụ để trả thù Ánh Tuyết, không hơn.
Nhưng giờ đây, cái công cụ ấy lại đang làm tim tôi thấy đau nhói…
Dẫu biết đã hơn mười giờ tối nhưng tôi vẫn nhỏm dậy, lấy áo khoác rồi ra ngoài. Hy vọng sau khi dạo một vòng sẽ thấy dễ ngủ hơn. Nhưng đó thật sự là quyết định sai lầm…”
Đã hết trang nhật ký và phần duy nhất có liên quan tiếp theo đã là ngày 15/3. Không còn cách nào khác, tôi đành phải chuyển qua cuốn nhật ký của Eric.
Anh ấy cũng ghi lại vài trang về những điều xảy ra trong thời gian ấy. Phần lớn đều mờ nhạt trừ vài đoạn thế này:
“Em gõ cửa phòng tôi trong bộ quần áo xộc xệch và mái tóc rối bù. Nước mắt lã chã trên mặt, em mếu máo hỏi:
- Cho em vào được không.
Với dáng vẻ đó, trái tim tôi chỉ muốn ôm ghì lấy em mà vỗ về, an ủi trong khi lí trí lại đang ra sức ngăn cản. Tôi không biết sau những gì em đã nói ban sáng, mình còn có thể tiếp tục yêu em nữa không…”
“…Em vẫn ngồi trước cửa, đầu gục trong hai cánh tay đang ôm lấy đầu gối. Hình ảnh đó làm cả trái tim tôi như tan nát. Kể từ giây phút ấy, tôi biết mình đã không thể quay lưng lại với em được nữa. Cho dù em có không tin tưởng hay lừa dối tôi…
Bồng Hải Oanh trên tay, tôi đau đớn nhận ra cơ thể em đã mềm nhũng vì nước mắt. Đôi tay lạnh ngắt của em ôm chặt lấy cổ tôi rồi vùi mặt vào đó mà khóc. Tôi hỏi gì em cũng không đáp mà chỉ lặp đi lặp lại hai từ “xin lỗi”
Đặt em nằm xuống giường, tôi như thấy lại cảnh tượng cái đêm mà con chó của em bị giết.
- Đừng tự cắn ngón tay nữa – Tôi nhẹ nhàng kéo bàn tay em xuống – Em sẽ làm đau mình đấy.
Nhưng chỉ được mấy giây là em lại đưa ngay những ngón tay vào miệng. Như thể đó là một thói quen khó bỏ. Không thể tiếp tục chịu đựng cảnh tượng đó, tôi vội cầm lấy bàn tay với đầy những dấu răng đỏ của em.
- Đừng làm anh đau khổ hơn nữa…”
“…Cơ thể em đã bắt đầu ấm trở lại nhưng những giọt nước mắt vẫn chưa kịp khô hết. Chưa bao giờ tôi có cảm giác em là của mình một cách trọn vẹn như lúc này. Vuốt ve làn da mềm mại, tôi thấy em mới thật mỏng manh và yếu ớt. Hương vị ngọt ngào trên môi em khiến tôi có thể giũ bỏ mọi lạc thú khác trên đời. Tôi cảm thấy mình đang say, say vì em và ngất ngây bởi nàng tình ái. Nhưng lời thì thầm xen lẫn tiếng nấc của em đã phá tan tất cả:
- Em đã giết người…
- Giết ai?
- Chính em đã giết chết cô ấy…”
“…Bọn em giằng co, và cô ta ngã nhào xuống đất. Đúng lúc ấy, Ánh Tuyết chợt ôm ngực và ho rất dữ dội. Rồi cô ta hấp tấp bò tới đầu giường. Nhưng cơn ho mỗi lúc một nặng khiến cô ấy quằn quại. Và em đã đứng đó, trố hai mắt nhìn mà không làm gì khác…
- Có ai nhìn thấy em vào phòng của Ánh Tuyết không?
- Không…
Tôi để em lại trong phòng để ra ngoài xử lý vụ việc. Phải thủ tiêu đoạn băng trước khi có ai đó biết được mọi chuyện…”
“…Đừng khóc nữa. Đó đâu phải là lỗi của em.
Tôi nằm xuống giường và vòng tay ôm lấy cô bé, cơ thể bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi.
- Đáng ra em phải đoán được cô ta bị suyễn… Nếu lúc đó em chịu giúp cổ tìm chai thuốc thì Ánh Tuyết đã không chết…
- Em đâu phải là bác sĩ, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều có thể hành động giống như em.
- Không, đáng lẽ em đã có thể la lên hoặc gọi ai đó đến giúp…Nhưng em đã lưỡng lự - Hải Oanh lại bắt đầu cắn ngón tay một cách khổ sở -… Em đã nghĩ đến việc từng bị cổ nhốt vào kho lạnh, nhớ cảnh Tian đã bị cô ta giết như thế nào…Em đã muốn cô ấy phải chết…
- Anh hiểu, anh hiểu mà. Và anh cũng không trách em…sẽ không ai trách em đâu…
Tôi cố nuốt nước mắt để đặt nụ hôn lên môi em, hy vọng có thể làm cô bé ngừng khóc. Nhưng mùi vị của cảm giác tội lỗi vẫn mặn chát trên đầu lưỡi. Làm sao đủ nhẫn tâm để nói với em rằng kẻ giết chết Tina là Thu Hương chứ không phải Ánh Tuyết?...”