TÔI ĂN CẨU LƯƠNG MÀ LỚN LÊN


"Nhất Nhất, bé nói với mama, có phải gần đây papa với bé đang có gì gạt mama không?" Thừa lúc Ninh Khang đang tắm Dịch Huyên liền tra hỏi Nhất Nhất.
"Không có ạ, đương nhiên không có gì ạ!!"
Ánh mắt này, giọng nói này, quả nhiên là lạy ông tôi ở bụi này rồi.
Dịch Huyên dám khẳn định chắc chắn là có chuyện bí mật gì rồi, bé không nói cô cũng không vạch trần.
"Không có thì tốt.:" Dịch Huyên cười hiền với con, Nhất Nhất vui vẻ cho rằng mình diễn quá tốt.
Buổi tối, Ninh Khang bò lên trên giường, Dịch Huyên ôm lấy anh nũng nịu nói "Ông xã, gần đây anh với Nhất Nhất ở chung không tồi nha.."
"Anh là nghe lời em chung sống hoà thuận với nó mà, sao vậy?"
Dịch Huyên: "Không phải, chẳng qua là...."
"Không có chẳng qua gì hết, ngày mai anh muốn đi Diệp thị một chuyến, chúng ta nhanh vận động nào."
Dịch Huyên chưa kịp phản ứng lại đã bị hôn cho choáng váng.
Hai người cố tình lảng tránh, đương nhiên là càng lồ lộ, nhưng vì hai người càng ngày càng hoà hợp nên Dịch Huyên cũng không tra hỏi kĩ, chắc cũng không đến mức lên plan bán cô đi nhỉ.

Hôm nay trở lại hiệp hội, đồng nghiệp đều khen cô.
"Kiếp trước cô cứu dải ngân hà hả, sao lại tốt số vậy??"
"Hâm mộ quá ikku!!"
Dịch Huyên ù ù cạc cạc, "Có chuyện gì vậy?"
Bởi vì tổ chức huấn luyện của NK đã mang lại danh tiếng tốt cho hiệp hội, vì thế hội trưởng liền cho cô nghỉ một cái tết âm lịch giả dài 2 tuần kể từ ngày mai.
Ngày hôm sau, Ninh Khang vừa ra cửa, Dịch Huyên liền cùng Nhất Nhất chơi đồ chơi.

Ninh Khang đột nhiên giữa trưa trở lại, sau đó mang Dịch Huyên đang ngơ ngác cùng Nhất Nhất ra ngoài.
"Hai người định làm gì vậy?"
Lúc này đây, Ninh Khang không có giấu gì nữa, Đợi chút sẽ rõ."
Bọn họ lần này đi đến đảo Phổ Cát, Dịch Huyên tưởng là đi du lịch, cho đến lúc vừa đến khách sạn đã được đi tẩy trang, lại còn mặc váy cưới, cô mới ý thức được Ninh Khang là đang cho cô một hôn lễ muộn.
Kéo cửa phòng trang điểm, Dịch Hải Lập đã chờ ở bên ngoài.
Rõ ràng cô đã kết hôn nhiều năm, con trai cũng 3 tuổi rưỡi rồi, nhưng hôm nay Dịch Hải Lập vẫn không tha.
Dịch Huyên khoác tay ông, cùng nhau đi chậm rãi ra ngoài bờ cát.
Bãi biển được bài trí một cách đáng yêu, từng gương mặt quen thuộc cười khanh khách nhìn bọn họ, Dịch Huyên trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Vì mang khăn phủ cưới, vì thế hình ảnh trước mắt có chút mông lung, nhưng hướng về phía sân khâu vẫn như cũ thấy được người đàn ông với đôi mắt thâm tình đang nhìn mình.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Dịch Huyên chậm rãi bỏ tay Dịch Hải Lập để nắm lấy tay người mình yêu nhất.
Nhất Nhất mang bộ tây trang nhỏ, Tiểu Thạch thì mang một bộ váy cưới nhỏ, đi theo sau bọn họ rải hoa tươi.
Mà Ninh Khang từ lúc cô xuất hiện thì nhìn cô mãi không rời.
Người thân và bạn bè của hai người ở hai bên sân khấu nhìn cô chầm chậm đi về phía anh, đến lúc Ninh Khang kìm nén không đượ liền trực tiếp đi xuống sân khấu đón vợ mình.
Dưới khán đài vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, Dịch Hải Lập nhịn không được đỏ mắt, nói "Con về sau phải đối xử tốt với con gái ba, nếu như không cần nó nữa phải lập tức đem nó trả lại cho ba."
"Ba yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy đâu."
"Tốt." Dịch Hải Lập từ từ lui xuống.
Ninh Khang dắt tay Dịch Huyên, chậm rãi tới sân khấu trung ương.


MC Vương Triều chưa kịp nói câu gì thì hai người đã hôn nhau rồi, thế là cậu buột miệng thốt ra, "Ối sếp ơi, em còn chưa đọc kịch bản mà hai người đã hôn môi rồi à, anh nhanh bỏ chị dâu ra đi!!"
Mọi người dưới đài còn chưa kịp khóc đã bị chọc cười.
Ba phút sau, Vương Triều mới lấy lại bình tĩnh, "Vừa nãy hơi sai quy trình một chút, mong mọi người thông cảm, vậy trước hết tôi mời chú rể phát biểu."
Ninh Khang cầm lấy mic, "Tôi đã nợ Huyên Huyên hôn lễ này rất nhiều năm."
Sau đó liếc mắt thâm tình nhìn cô.
"Đầu tiên, tôi phải cảm ơn ba mẹ tôi và ba mẹ vợ, nếu như năm đó bọn họ không hẹn mà cùng đi ăn ở Khang Di hoa viên, tôi và Huyên Huyên không phải cùng lớn lên từ nhỏ, tôi đã khó có thể lấy được vợ rồi.

Tuy rằng chúng tôi đã bị xa cách một đoạn thời gian nhưng cuối cùng vẫn có thể đi đến ngày hôm nay, cũng sẽ cùng nhau đi xong cuộc đời này."
"Tôi thường xuyên nghe được mọi người nói, Dịch Huyên phải cứu cả dải ngân hà mới gả được cho Ninh Khang, nhưng thật ra tôi cũng rất muốn nói, là tôi kiếp trước cứu cả dải ngân hà mới có thể cưới cô ấy."
"Lúc mà chúng tôi còn yêu đương, Huyên Huyên là đang ở biệt thự, là người thừa kế duy nhất của Dịch Ký, còn tôi chỉ là một người chưa dựng được cơ đồ, là tôi trèo cao mới phải."
"Lúc chúng tôi đi lãnh chứng, Nhất Nhất đã ở trong bụng Dịch Huyên.

Tuy rằng bị nói là phụng tử thành hôn, thanh danh đối với nữ nhi không tốt, thế nhưng cô ấy nửa câu oán giận đều không có."
"Lại còn hiền đến như vậy, Nhất Nhất ba tuổi rưỡi chúng tôi mới đi chụp ảnh cưới, hôm nay bổ sung hôn lễ cũng là tôi trộm chuẩn bị.

Trước kia cô ấy đều luôn nói em có anh cùng Nhất Nhất những thứ khác đều không quan trọng."
Nói đến đây, Dịch Huyên đã khóc mất rồi.

Ninh Khang duỗi tay lau sạch nước mắt của ôc, nhẹ giọng nói, "Vợ à, dù anh biết em xúc động mà khóc, nhưng đừng khiến anh đau lòng nhé được không."
Sau đó ôm cô vào lòng.
Sau đó anh thấp giọng hống vài tiếng, sau đó cầm lấy mic tiếp tục nói, "Đừng nhìn bà xã của tôi hôm nay khóc như vậy, thực chất cô ấy là người rất kiên cường.

Nhất Nhất nhà chúng tôi rất ầm ĩ, lúc mang thai vô cùng vất vả, lại còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, còn phải chịu nghén suốt mấy tháng trời.

Mỗi ngày ăn đều nôn, thế nhưng đều nói không sao, con của chúng ta tốt là được."
Nói tới đây, Ninh Khang nhìn xuống thằng nhóc thúi nhà mình, nghiêm túc nói, Nhất Nhất, bé phải biết yêu thương mama biết không?"
Nhất Nhất liền lớn tiếng nói, "Bé biết rồi!"
"Điều cuối cùng tôi muốn nói chính là, sự nghiệp của tôi đi tới ngày hôm nay đều nhờ công của cô ấy, nếu như không phải là cô ấy tình nguyện hi sinh sự nghiệp của chính mình, đặt nhiều thời gian lên gia đình, tôi mới có thể vô lo mà đi phát triển công ty."
"Bà xã, cảm ơn em, anh yêu em rất nhiều!".
Bên dưới là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhất Nhất cùng Tiểu Thạch cũng vỗ tay hoan hô thật to.
Tiểu Thạch thoáng nhìn, lại thấy mẹ mình đang khóc, Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"
Ninh Hạ Thiên xoa đầu bé con, Không có gì, chỉ là mẹ cảm động quá thôi."
Tiểu Thạch nhẹ giọng hỏi, "Mẹ từng cùng ba tổ chức lễ cưới chưa ạ?"
Ninh Hạ Thiên ngần người, "Chưa có."
"...!Vậy về sau mẹ sẽ gả cho chú sao?"
Ninh Hạ Thiên liền lắc đầu, "Đương nhiên sẽ không, người ta yêu nhau người ta mới kết hôn, con hiểu không?
Tiểu Thạch cái hiểu cái không gật đầu.
Sau khi hôn lễ qua đi, mọi người đều ở khách sạn một đem, hôm sau mới quay về.

Chẳng qua không gồm Ninh Khang và Dịch Huyên.
Nhìn Nhất Nhất đi một bước lại quay đầu một lần, lưu luyến không rời theo ông bà rời đi, Dịch Huyên không nhịn đuọcom con, "Nhất Nhất, hay là con vẫn nên ở đây hưởng tuần trăng mật với ba mẹ đi."
Nhất Nhất có chút dao động nhưng lại nhanh chóng cự tuyệt, "Mama, mama với papa ở trên đảo chơi thật vui, lúc về phải mang cho con em gái đó."
Sau đó nhìn về phía papa, "Papa, papa nhớ kĩ đó!"
"Đương nhiên." Ninh Khang chắc chắn nói.
Dịch Huyên: Sao hai ba con nhà này lắm bí mật thế nhỉ.
Không có bóng đèn Nhất Nhất, Dịch Huyên được hưởng một tuần trăng mật vừa ngọt ngào vừa mệt mỏi.
Trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ của Ninh Khang, cuối cùng Dịch Huyên cũng ốm nghén.
Ninh Khang vô cùng lo lắng đưa cô tới bệnh viện, kết quả đương nhiên là khả quan.
Lại một lần nữa mang thai, Dịch Huyên lần này cùng với lúc mang thai Nhất Nhất đều không giống nhau, không nôn gì hết, lại còn ăn ngon nữa là đằng khác, thích ăn cay.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy là một bé gái, xác định vững chắc không thể nghi ngờ.
Bởi vì em gái sắp đến, Ninh Khang cùng với Nhất Nhất vô cùng chờ mong, tình cảm cha con ngày càng tốt.
Dịch Huyên cảm thấy vô cùng được an ủi, cảm thấy sinh đứa thứ 2 là một lựa chọn đúng đắn.
Chín tháng sau, bé con liền muốn ra đời.
Lần thứ 2 đi đẻ đỡ hơn lần đầu rất nhiều, đỡ đau hơn rất nhiều.
Nghe thấy tiếng khóc của con, Ninh Khang không giống như lần đầu lãnh khốc vô tình.

Anh hôn Dịch Huyên một cái nói, Bà xã, anh đi xem con của chúng ta nhé."
Anh cương trực đứng dậy, hộ tá liền mang con tới: "Chúc mừng hai người, là một tiểu bảo bối đáng yêu a!"..


Bình luận

Truyện đang đọc