TÔI BỊ HỆ THỐNG CHECK IN DU LỊCH TRÓI CHẶT

Hủy cơ chế tính thời gian sống!?

Đường Tư Kỳ sửng sốt, đợi chút, cái “Hủy cơ chế tính thời gian sống” này chính là cái mà cô đang nghĩ tới sao?!

Nếu đúng thì không phải là sau này cô sẽ không còn cần lo lắng bản thân đi đời nhà ma ư?

[Hủy cơ chế tính thời gian sống là chỉ: Hệ thống hủy số liệu thời gian sống, thời gian sống của ký chủ do chính yếu tố gen, tình hình sức khỏe, thói quen sinh hoạt quyết định.]

Hệ thống giống như biết được suy nghĩ của cô nên giải thích.

Lần này Đường Tư Kỳ đã hiểu rõ, nói cách khác, sau này hệ thống sẽ không dùng thời gian sống để bắt ép cô nữa!

Từ sau khi bị trói với hệ thống, tuy Đường Tư Kỳ nhận được lợi ích, cũng không còn bài xích chuyện ra ngoài như trước kia nữa, nhưng thời gian sống giống như tảng đá treo trên đầu, làm cô thấy rất áp lực.

Nếu thật sự có thể hủy, vậy thì cô đồng ý 10 nghìn lần.

Nhưng mà giá cả…

"Cái này có khuyến mãi không?" Đường Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi.

[Sản phẩm này là mặt hàng đặc thù, chỉ có một giá duy nhất, không khuyến mãi.]

Được rồi, không khuyến mãi cũng được, bây giờ cô đã có hơn 10 nghìn đồng vàng, sau này cứ tích góp dần dần, rồi sẽ có đủ 50 ngàn đồng vàng thôi.

Aizzz, cô vốn còn nghĩ cô có rất nhiều đồng vàng, có thể tùy tiện mua sắm, nhưng cái “Hủy cơ chế tính thời gian sống” này vừa xuất hiện, cô lập tức không còn muốn mua gì nữa, chỉ mong có thể tích đủ 50 ngàn đồng vàng rồi khôi phục tự do.

Lúc này, người que nhỏ đang ở bên ngoài thiết kế vườn hoa cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở.

Oa a a a, thăng cấp!

Tiểu chủ nhân siêu lợi hại, cuối cùng cũng hoàn thành check in Hàng Châu, người que nhỏ nở nụ cười vui sướng.

Nó biết mà, lúc trước chọn cứu chủ nhân không hề sai.

Tuy nhìn bên ngoài thấy rất nhiều vấn đề, nhưng đúng như nó dự đoán, chủ nhân rất có tiềm lực.

Người que nhỏ đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một gói quà từ trên trời giáng xuống, gói quà vô cùng to lớn, là khen thưởng dành cho nó sau khi ký chủ hoàn thành check in ở Hàng Châu.

Người que nhỏ hưng phấn đi vòng vòng quanh gói quà, con mắt mở to, mỗi một biểu cảm và hành động đều chứng tỏ nó đang rất sung sướng, gói quà này thật lớn mà!

Nó lấy một cái cưa to từ trong nhà ra, cẩn thận từng li từng tí mở gói quà.

Bên trong là vật liệu lắp cửa.

Ngoài ra còn có…

Đây là…

Oa! Là vật liệu lắp giá sách, còn có một đống sách lớn!

Người que nhỏ lật xem từng quyển một.

“Ba trăm bài thơ Đường”, “Đại học”, “Trung dung”, “Thiên gia thi”, “Luận ngữ”,…

Trời ạ, quá tuyệt! Nhiều sách quá đi!

Không chỉ vậy, nó còn phát hiện giá sách tặng kèm lần này tuy cũng làm bằng bìa các tông nhưng khi sờ vào lại thấy chất lượng tốt hơn loại dùng để xây nhà nhiều!

Mà những vật liệu tặng kèm lần này cũng đều có chất lượng tốt hơn nhiều.

Xem ra là do thời gian này chủ nhân biểu hiện tốt, làm nhân viên quản lý như nó cũng được hưởng đãi ngộ không tệ.

Người que nhỏ cười đến mức mắt híp lại, nó nhìn chủ nhân qua màn hình.

Sau khi thăng cấp, chủ nhân có thể hủy bỏ hạn chế thời gian sống, cũng đúng, chủ nhân hiện tại đã có thể tự giác mà không cần ràng buộc mạng sống rồi.

Nó nghĩ như vậy, cũng không lập tức đi lắp ráp giá sách, mà nhanh chóng ấn ấn vào màn hình, thiết lập một bản kế hoạch nhiệm vụ.

Chỉ cần trạm tiếp theo chủ nhân tiếp tục cố gắng, đợi đến khi hoàn thành trạm tiếp theo, chưa biết chừng chủ nhân đã có thể đổi được khen thưởng này rồi.



Lúc sắp tới Thượng Hải, Đường Tư Kỳ nhớ ra phải gọi điện thoại cho Từ Thiên Ngưng.

"Thiên Ngưng, chị đến nhà trẻ đón Tuấn Bảo chưa?"

"Chị mới đón thằng bé đây, sao thế?"

"Tối nay chị đừng nấu cơm, lát nữa em về đến nơi rồi chúng ta đi ăn Haidilao, chị đừng cho Tuấn Bảo ăn đồ ăn vặt nhé."

Từ Thiên Ngưng không nhịn được cười nói: "Em đấy, mới về mà cũng không biết tranh thủ nghỉ ngơi."

Đường Tư Kỳ đắc ý nói: "Lần này em đi vì có động lực là lúc về có thể mời hai người ăn lẩu mà, em nhất định phải đi ngay! Đi mà đi mà, em không chờ được nữa, trước giờ em chưa từng được ăn Haidilao đâu."

Từ Thiên Ngưng hết cách, cô bèn thương lượng với Lạc Tuấn Bảo: "Dì Tư Kỳ của con về rồi, dì muốn đi ăn Haidilao."

Đường Tư Kỳ nghe thấy Lạc Tuấn Bảo vui vẻ nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói: "Aizz, hết cách, ai bảo dì muốn ăn đây, chúng ta đi cùng dì vậy."

Thằng nhóc này, rõ ràng nó cũng muốn ăn.

Từ Thiên Ngưng: "Được rồi, vậy chị và Tuấn Bảo về nhà trước, đợi em về rồi chúng ta đi."

Lúc cô về đến nơi, vừa mới cắm chìa khóa vào thì Tuấn Bảo đã mở cửa cho cô.

"Đường Tư Kỳ! Dì về rồi!" Tuấn Bảo không nhịn được mà ôm nàng một cái, chỉ là rất nhanh đã thả tay.

Đường Tư Kỳ lại không khách khí, cô ngồi xổm xuống, thơm mấy cái lên má Tuấn Bảo.

Lạc Tuấn Bảo đỏ mặt, nó vừa xoa xoa mặt vừa lầm bầm: "Đường Tư Kỳ, dì thơm cháu làm gì."

Aizzz, nhớ ghê, trêu Tuấn Bảo vui thật đấy.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh một tí, đi trễ nhỡ đâu không có chỗ ngồi." Lạc Tuấn Bảo thúc giục.

Từ Thiên Ngưng kéo Đường Tư Kỳ qua một bên: "Chị nghe nói Haidilao không rẻ, chúng ta đi ăn thật à? Cứ làm vài món hoặc xuống tầng mua mấy món ăn về mừng em về nhà là được mà, như vậy cũng tiết kiệm hơn."

Đường Tư Kỳ biết Từ Thiên Ngưng tiết kiệm quen rồi, cô nhanh chóng mở điện thoại ra cho Từ Thiên Ngưng nhìn: "Đây là voucher Haidilao lúc trước em vẽ tranh kiếm được, voucher 300 tệ đó, vậy nên chắc chắn hôm nay chúng ta phải đi ăn Haidilao mới được, hơn nữa chị và Tuấn Bảo phải cố gắng ăn thật nhiều, nếu không thì không phải là lãng phí voucher mất rồi?"

Tuấn Bảo đang dựng tai nghe hai người nói chuyện thì nghe thấy câu này, nó lập tức nghĩ ra cách: "Ăn không hết thì có thể đóng gói đem về mà, về nhà lại ăn được thêm bữa nữa."

Đường Tư Kỳ: "Đúng thế."

Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng mãi vẫn chưa chịu đi, Lạc Tuấn Bảo gấp gáp.

"Bạn học của con bảo đi ăn Haidilao phải xếp hàng, bây giờ đi nhất định đã muộn mất rồi." Lạc Tuấn Bảo thở dài.

Đường Tư Kỳ xoa đầu thằng bé: "Chúng ta ở gần, không cần vội."

Kết quả, lúc tới nơi, không ngờ hôm nay không phải cuối tuần mà trong nhà hàng đã chật ních, bên ngoài còn có không ít người đang xếp hàng chờ.

Đường Tư Kỳ sững sờ: "Nhiều người vậy!?"

Lạc Tuấn Bảo muốn khóc: "Con đã nói rồi mà, nhà hàng này làm ăn rất tốt."

Thái độ của phục vụ rất tốt: "Trong lúc đợi nhà hàng có cung cấp nước và hoa quả miễn phí ạ, còn có gấp giấy, có thể gấp sao hoặc là hạc giấy, đến khi thanh toán, 1 ngôi sao có thể giảm 3 tệ, 1 con hạc giấy có thể giảm 2 tệ."

Lạc Tuấn Bảo vừa nghe thấy có thể gấp giấy giảm giá thì hai mắt sáng lên, thằng bé quay đầu thương lượng với mẹ mình: "Mẹ ơi, chúng ta gấp sao đi? Một ngôi sao là 3 tệ đó!"

Từ Thiên Ngưng bị con trai chọc cười: "Được, chúng ta gấp sao kiếm tiền."

Bởi vì Từ Thiên Ngưng một mình nuôi con, sinh hoạt rất tiết kiệm, nên cũng chưa từng mua đồ chơi gì cho Lạc Tuấn Bảo, nhưng thằng bé rất hiểu chuyện, không hề vòi vĩnh mà sẽ tự tìm trò chơi cho mình.

Không có đồ chơi, thằng bé liền tự làm đồ chơi cho mình, gấp giấy chính là một trong số những thú vui của thằng bé.

Những giấy vẽ mà thằng bé dùng, ngoại trừ những bức tranh có thể giữ lại ra thì còn lại đều bị Tuấn Bảo dùng để gấp động vật nhỏ.

Đối với Tuấn Bảo 4 tuổi mà nói, gấp sao là việc dễ như ăn kẹo.

Thằng bé nhanh chóng dẫn theo mẹ mình cùng nỗ lực vì mục tiêu tiết kiệm tiền.

Đường Tư Kỳ đi tới nhìn, thấy Tuấn Bảo đã gấp được 5 ngôi sao.

"Đường Tư Kỳ, dì cũng đến đây gấp đi."

Đường Tư Kỳ nói: "Thật ra chúng ta không cần gấp nhiều sao như vậy đâu, dì có voucher 300 tệ, 3 người chúng ta chưa chắc đã ăn hết."

Lạc Tuấn Bảo quyệt miệng, trong lòng nghĩ nhỡ đâu ăn quá thì sao, lúc trước thằng bé nghe bạn cùng lớp bảo tới đây ăn phải mất mấy trăm đấy, vậy nên thằng bé vẫn không dừng tay.

Đường Tư Kỳ không ép được, chỉ đành ngồi xuống cùng gấp sao, không thể không nói, ở phương diện gấp giấy, cô chỉ là đồng thau, mà Lạc Tuấn Bảo lại chính là vương giả.

Đường Tư Kỳ gấp một ngôi sao xong thì bỏ cuộc, chuyển sang gấp hạc giấy. Đúng là gấp hạc giấy đơn giản hơn một chút.

Lạc Tuấn Bảo gấp một lúc rồi đứng dậy đến chỗ để hoa quả, thằng bé nhờ phục vụ lấy hộ nó một đĩa dưa hấu.

Một đứa trẻ nho nhỏ nhưng rất biết yêu thương người khác: "Mẹ và Đường Tư Kỳ có đói bụng không, mọi người ăn hoa quả trước đi."

Đường Tư Kỳ nhìn Tuấn Bảo hiểu chuyện, trong lòng xót xa.

Đứa trẻ hiểu chuyện, thường đều là do sớm phải nếm trải cực khổ.

Nghe Từ Thiên Ngưng nói, lúc Tuấn Bảo còn rất nhỏ, Thiên Ngưng và chồng cũ đã suốt ngày cãi nhau, khi đó vì luôn chìm đắm trong cuộc hôn nhân bất hạnh, lại còn mắc trầm cảm sau sinh nên Từ Thiên Ngưng không cách nào chú ý tới con được.

Lúc nghiêm trọng nhất, cô thậm chí còn nghĩ tới chuyện cùng đưa Tuấn Bảo rời khỏi thế giới này.

Lúc đó là Tuấn Bảo bò qua, giúp cô lau nước mắt, làm cô tỉnh táo lại, vì con trai, cô phải sống thật tốt.

Nhìn Tuấn Bảo đang nỗ lực gấp sao, còn cả Từ Thiên Ngưng bình thường luôn đối xử rất tốt với cô nữa, Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, nếu như có cơ hội, nhất định phải đối xử thật tốt với hai mẹ con họ.

Cuối cùng cũng đến lượt ba người họ, hiện tại đã gần 7 giờ rưỡi, họ đã chờ nửa tiếng.

"Tuấn Bảo, xin lỗi cháu, nếu như dì nghe lời cháu, ra sớm một chút thì đã không phải chờ lâu vậy rồi."

Lạc Tuấn Bảo đang mải nghiên cứu thực đơn, đầu cũng không ngẩng lên: "Không có gì ạ."

Haidilao dùng màn hình để cho khách trực tiếp chọn đồ ăn, tổng cộng bao nhiêu tiền cũng sẽ nhìn thấy được ngay.

Sau khi 3 người chọn xong, tất cả mới hơn 200 tệ, vẫn còn chưa đủ 300 đâu, Tuấn Bảo bèn hơi phiền muộn, lẽ nào ngôi sao nó gấp không có chỗ dùng ư?

"Những ngôi sao này… có thể bán lại cho những người còn đang xếp hàng không ạ?" Lạc Tuấn Bảo hỏi nhỏ.

Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng đều sững sờ, không ngờ Lạc Tuấn Bảo lại nghĩ ra cách này.

Thằng bé rất thông minh, nhưng Đường Tư Kỳ luôn cảm thấy nó còn quá nhỏ, lo lắng những chuyện này thì không tốt.

Cô cầm máy tính bảng, chọn thêm hai món ăn giá khá cao là thịt bò hoa tuyết và món tôm viên đặc sắc của nhà hàng, hai món này gộp lại là hơn 100 tệ. Tổng hóa đơn vừa đúng hơn 300.

"Hai món này dì đều thích ăn, nếu ăn không hết thì chúng ta đóng gói mang về."

Lạc Tuấn Bảo vừa nhìn tổng số tiền, vừa đúng có thể dùng hết số sao mà nó gấp, khuôn mặt đang nhăn nhó lập tức giãn ra, vui vẻ chờ đợi thưởng thức đồ ăn ngon.

Từ Thiên Ngưng nhìn Đường Tư Kỳ bằng ánh mắt cảm kích, Đường Tư Kỳ cũng nháy mắt với cô ấy, hai người đều ngầm hiểu ý nhau.

Bữa lẩu này Lạc Tuấn Bảo ăn cực kỳ vui vẻ, tuy mẹ nấu cơm rất ngon, nhưng thằng bé đã lớn như vậy rồi mà số lần ăn quán có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Mẹ ơi tôm viên ngon lắm, mẹ ăn nhiều một chút."

"Đường Tư Kỳ, dì không cần gắp cho cháu đâu, dì ăn đi."

Lạc Tuấn Bảo ăn vui vẻ nhưng cũng không quên chăm sóc hai cô gái bên cạnh.

Bọn họ ăn một hồi, một người phục vụ đẹp trai cầm mì đến lịch sự hỏi: "Xin hỏi bây giờ các chị đã muốn xem múa mì chưa ạ?"

Đường Tư Kỳ gật đầu: "Bây giờ cũng được."

Phục vụ: "Vậy bây giờ em sẽ biểu diễn múa mì."

Lạc Tuấn Bảo đang đấu tranh với viên thịt bò trong nồi, trong chớp mắt, phục vụ ném mì trong đĩa lên không trung rồi bắt đầu vung qua vung lại.

Tuấn Bảo: "Oa!"

Nó nhìn người phục vụ không chớp mắt, viên bò vất vả lắm mới gắp được lại rơi vào trong nồi.

Kỹ năng múa mì của phục vụ rất điêu luyện, có thể để mì xoay quanh người, cũng có làm mì bay đến gần khách hàng.

Biểu diễn kết thúc, mì sợi vào nồi, Lạc Tuấn Bảo phấn khích tiểu đến mức đỏ mặt, vỗ tay cho anh trai phục vụ.

"Anh thật là lợi hại! Múa mì… có khó không ạ?" Lạc Tuấn Bảo không nhịn được hỏi.

Người phục vụ cười nói: "Cũng hơi khó, anh luyện tập đã lâu mới làm được." Nói xong, lại ghé sát vào tai Lạc Tuấn Bảo nhỏ giọng nói: "Thật ra anh cũng thường mắc lỗi, có lúc đánh rơi mì xuống đất. Nhưng càng tập lâu sẽ càng quen tay, quen tay hay việc mà."

Lạc Tuấn Bảo tỏ rõ vẻ ước ao: "Giỏi thật!"

Người phục vụ rời khỏi, một lát sau lại quay lại: "Bạn nhỏ, đây là quà tặng của nhà hàng dành cho em, một bình nước ô mai, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."

Nói xong còn nháy mắt với Lạc Tuấn Bảo vài cái.

Đường Tư Kỳ kinh ngạc, nói với Từ Thiên Ngưng: "Chị xem Tuấn Bảo được yêu quý chưa kìa, nói chuyện với người ta hai câu là được tặng một bình nước ô mai!"

Lạc Tuấn Bảo tiếp tục cố gắng gắp thịt bò viên trong nồi, hình như thằng bé đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, thằng bé giống như vừa đưa ra được một quyết định rất trọng đại: "Con cũng muốn học vẽ thật giỏi."

Nói xong thì lại suy nghĩ một chút, bổ sung: "Quen tay hay việc."

Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng nhìn nhau cười.

Tuấn Bảo đi ăn lẩu còn học được câu “quen tay hay việc”.

Lúc tính tiền, Lạc Tuấn Bảo đòi đi theo, thấy Đường Tư Kỳ thật sự dùng voucher trên điện thoại, còn dùng đến cả ngôi sao và hạc giấy mà họ đã gấp, cuối cùng chỉ cần trả 5 tệ, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc