TÔI BỊ MẮC KẸT TRONG CÙNG MỘT NGÀY


“Bà chủ, là Đào Mạn Ảnh… Cô ấy nói cô ấy có hẹn trước với ngài…” Nhân viên lễ tân lặp lại một lần, giọng nói vô cùng nhỏ, lại có chút “ngột ngạt”.

Có thể tưởng tượng ra cô ta đang đứng trong quầy lễ tân, quay đầu tránh mặt khách rồi che điện thoại nói nhỏ.
“Cô chắc chứ?” Lý Nhược Băng cũng không biết vì sao cô lại không tin.
“Chắc chắn thưa bà chủ.” Nhân viên lễ tân nói.
“Tôi xuống ngay.

Bảo cô ta chờ một lát!” Nói rồi, Lý Nhược Băng cúp máy.

Cô hít sâu một hơi để kiềm sự phấn khích lại.

Cô quay đầu lướt nhìn phòng họp rồi nói: “Tan họp!”
Tất cả các vị lãnh đạo đều sửng sốt nhìn Lý Nhược Băng.
Sao vậy? Sao tự dưng lại giải tán?
Lý Nhược Băng không nói gì mà chỉ lập tức ra ngoài, tất cả thư ký và trợ lý đều đi theo cô.
Điều đáng nói là Lý Nhược Băng chỉ có một thư ký nữ, nhưng trợ lý thì có rất nhiều, đến cả Ngô Thần cũng là trợ lý trên danh nghĩa của cô.

Nhưng mà Ngô Thần chỉ là trợ lý trên danh nghĩa, bình thường không cần phải đến công ty.
‘Cậu ta tìm được? Sao cậu ta lại tìm được? Sao cậu ta có thể tìm được người ngay lập tức? Mới có một ngày thôi mà? Cậu ta chỉ mấy một ngày để tìm người? Rốt cuộc thì cậu ta làm thế nào? Cậu ta đã làm gì? Không phải sáng qua cậu ta chơi game sao? Không phải buổi chiều thì đến phòng của Thái sao? Cậu ta…”
Ra khỏi phòng họp, Lý Nhược Băng vừa đi vừa không ngừng nghĩ linh tinh.
Lý Nhược Băng biết chuyện Lý Nhược Thái sang tên căn phòng ở Đông Hải cho Ngô Thần.

Đương nhiên là Lý Nhược Thái nói cho cô biết.
Ngay sau khi hoàn thành việc sang tên, Lý Nhược Thái gọi cho Lý Nhược Băng.
Mặc dù hiện tại Lý Nhược Băng muốn gặp Đào Mạn Ảnh.
Đào Mạn Ảnh vô cùng quan trọng với Huyễn Thải.
Nhưng bây giờ trong đầu của Lý Nhược Băng chỉ có Ngô Thần.
Cô muốn gọi điện thoại hỏi Ngô Thần ngay lập tức.
Nhưng Đào Mạn Ảnh vẫn đang chờ ở tầng dưới, công ty rất cần người đại diện, cho nên làm một doanh nhân, Lý Nhược Băng vẫn biết mình nên làm gì.
Cô đi xuống.
Lý Nhược Băng dẫn người xuống dưới, cô nhìn thấy Đào Mạn Ảnh từ đằng xa, Đào Mạn Ảnh đã tháo mắt kính cùng khẩu trang, vây quanh cô ta là đám nhân viên trẻ tuổi trong công ty, bọn họ mới đến thì đã chạy lại xin ký tên.
“Bà chủ đến.”
“Trở về, trở về nhanh.”
“Đi đi đi.”
Cũng không biết là ai hô lên trước, mà một đám nhân viên trẻ tuổi lại đột nhiên không muốn xin chữ ký.

Bọn họ đều cúi đầu bước đi thật nhanh giống như chuột thấy mèo.

Chỉ mất mấy giây mà phòng lễ tân đã trở nên trống rỗng.
Đào Mạn Ảnh quay đầu nhìn Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng đã đến gần.
“Chào cô Đào, xin lỗi vì đã chậm trễ, mấy ngày nay tôi bận quá nên quên nói với lễ tân.” Lý Nhược Băng cười rồi bắt tay với Đào Mạn Ảnh.
Mặc dù cô không biết vì sao Ngô Thần không nói với cô, nhưng Lý Nhược Băng có thể chắc chắn rằng Đào Mạn Ảnh là do Ngô Thần tìm đến.
Không thể rụt rè trước mặt người ngoài, cho nên Lý Nhược Băng biểu hiện một chút.

“Chủ tịch Lý khách sáo quá rồi.

Chủ tịch Lý, cô đẹp lắm, nước da tốt thật.

Không ngờ nữ chủ tịch của một công ty, ngày đêm vất vả mà có thể có làn da tốt như vậy.

Tôi ghen tị chết đi được, ngài chăm sóc thế nào vậy?” Đào Mạn Ảnh mở miệng khen Lý Nhược Băng.
Không chỉ là bởi vì Lôi Thành căn dặn cô ta.
Mà là bởi vì cô ta bị vẻ đẹp của Lý Nhược Băng làm ngây người.
Nói về giá trị nhan sắc thì hai người đều xinh đẹp, nhưng Đào Mạn Ảnh cảm thấy làn da của Lý Nhược Băng tốt hơn cô ta nhiều, có chút xíu chênh lệch bị phóng đại trong mắt cô ta.
Mặc dù lên hình thì Đào Mạn Ảnh rất đẹp, nhưng ở ngoài đời thì cô ta quá gầy.

Chủ yếu là bởi vì con người ta sẽ béo hơn trước ống kính, cho nên muốn thon gọn khi lên hình thì ngoài đời phải gầy hơn.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là do quay phim trong thời gian dài, trang điểm cho nhân vật cổ trang phải đậm hơn mức bình thường.

Cho dù có là đồ trang điểm tốt thì cũng không thể dùng nhiều, hơn nữa cô ta còn thức đêm quay phim, cho nên làn da của cô ta không thể bằng Lý Nhược Băng.
Thật ra da của cô ta vẫn tốt, thế nhưng Lý Nhược Băng càng tốt hơn.
Về khí chất thì hai người thuộc hai kiểu người khác nhau, không thể so sánh được.
Mà điều làm Đào Mạn Ảnh cảm thấy ngạc nhiên là vì khí thế, hoặc có lẽ là trường năng lượng của Lý Nhược Băng.
Quá mạnh!
Còn kinh khủng hơn cả mấy vị phu nhân lớn tuổi!

Ung dung tự nhiên nhưng vẫn không kém phần sắc bén.
Cô khiến người khác có cảm giác chỉ cần cô vừa xuất hiện thì cô là nhân vật chính duy nhất.
Đây là sự khác biệt lớn nhất của hai người.
“Ha ha ha, cô Đào thật khéo ăn khéo nói.

Tôi thấy cô đẹp hơn, chứ một người làm ăn như tôi thì sao có thể so với ngôi sao như cô.

Nếu để người hâm mộ của cô nghe được, bọn họ sẽ không tha cho tôi…” Lý Nhược Băng nửa đùa nửa thật nói, nhưng lòng cô thì đang cảm thấy nghi hoặc.
Cô tâng bốc Đào Mạn Ảnh là chuyện mà một người kinh doanh phải làm.
Nhưng vì sao Đào Mạn Ảnh vừa đến đã khen cô?
Bởi vì cái gì chứ?
Một siêu sao không chìm cũng không nổi đột nhiên phất lên, thế nhưng không có kiêu căng mà còn khiêm tốn hơn?
“Cô Đào, mời lên lầu.” Hai người khách sáo qua lại vài câu, Lý Nhược Băng mời Đào Mạn Ảnh lên lầu, đi vào phòng làm việc của cô.
Đi lên tầng 33 với Lý Nhược Băng, Đào Mạn Ảnh thấy vệ sĩ đứng khắp hành lang.
Đột nhiên cô ta cảm thấy rất áp lực.
Nếu như chỉ là vệ sĩ thì Đào Mạn Ảnh sẽ không cảm thấy áp lực, cô ta cũng có rất nhiều vệ sĩ, chỉ là lần này không mang ra mà thôi, bởi vì không dự sự kiện nên không cần phải khoa trương.
Nhưng kết hợp với lời căn dặn trước đó của Lôi Thành, Đào Mạn Ảnh lập tức cảm thấy chênh lệch.
Con gái mà, bọn họ thích so sánh, mà con gái càng đẹp thì càng thích so.
So hoàn cảnh gia đình, Đào Mạn Ảnh có nghe nói đến nhà họ Lý, mặc dù không biết rõ lắm nhưng vẫn có nghe nói, cô ta biết mình thua.
So về giá trị nhan sắc, Đào Mạn Ảnh đã nói rồi, cô ta kém hơn Lý Nhược Băng, không phải ngũ quan mà là làn da của cô ta không tốt bằng lúc còn mười chín.
So về khí thế, Đào Mạn Ảnh bị Lý Nhược Băng nghiền ép.
Đào Mạn Ảnh cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác tự ti.
Cô ta cảm thấy cho dù bản thân là siêu sao nhưng chỉ vẻ ngoài xinh đẹp, người ta để ý đến cô ta chỉ vì cô ta có sắc.

Còn Lý Nhược Băng thì làm người ta cảm thấy vẻ đẹp chỉ là vật trang trí, chỉ là một trong những điều kiện để cô trở nên rạng rỡ chứ không phải duy nhất.

Với khí chất cùng khí thế này, chỉ cần cô đứng yên một chỗ thôi cũng làm người ta cảm thấy cô vô cùng cường thế.
Vô cùng chói mắt!
Nếu giờ phút này Ngô Thần ở đây, nếu Ngô Thần biết Đào Mạn Ảnh đang nghĩ gì, có lẽ anh sẽ khuyên Đào Mạn Ảnh một câu.
Đó là đừng so sánh với Lý Nhược Băng!
Lý Nhược Băng không chỉ có vẻ ngoài.
Nhất là đừng so trường năng lượng với Lý Nhược Băng! Lý Nhược Băng cường đại là phát ra từ bên trong.

Không có người con gái cùng tuổi nào có thể so sánh với cô.
So sánh với Lý Nhược Băng là tự rước họa vào thân.

Cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng không được.
Bọn họ đi vào văn phòng chủ tịch.
Vốn dĩ Lý Nhược Băng cho rằng Đạo Màn Ảnh sẽ mang trợ lý vào, nhưng mà cô ta không làm vậy, Đào Mạn Ảnh chỉ đi một mình.
Chuyện thảo luận người đại diện này dính đến tiền nong, một người bàn sẽ nảy sinh vấn đề, nhất là ngôi sao.

Nguyên nhân lớn nhất để ngôi sao cần người quản lý là bởi vì cần nói nhiều, ngôi sao thì khó nói, nếu nói sai thì sẽ đắc tội với người khác, cho nên cần có quản lý.
Nhưng không biết vì sao lần này Đào Mạn Ảnh tự đi đến, ngay cả quản lý mà cô ta cũng không cần.
“Mời cô Đào ngồi.”
Lý Nhược Băng mời Đào Mạn Ảnh ngồi rồi bảo thư ký đưa cà phê lên.
Sau khi thư ký rời khỏi, chỉ còn lại Lý Nhược Băng và Đào Mạn Ảnh trong văn phòng.
Lý Nhược Băng đến bàn chủ tịch ngồi xuống, lại mỉm cười ra hiệu để Đào Mạn Ảnh chờ một lát, sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Thần.
Đầu bên kia lập tức bắt máy.
“Anh yêu, cô Đào đến rồi, em nói với anh một tiếng.” Giọng điệu của Lý Nhược Băng giống như một người phụ nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng Ngô Thần hiểu rõ cô nên anh biết, cô không chỉ giả vờ vì có người ngoài mà còn đang tra hỏi anh.
“À.” Ngô Thần nhàn nhạt đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc