TÔI BỎ CHẠY SAU KHI NGƯỢC BỐN TÊN TRA CÔNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit - beta: Axianbuxian12


Đội viên của đội Nghiêm Chỉ không nghĩ tới hai người biến mất kia lại lấy một phương thức chưa bao giờ nghĩ tới để quay lại.


Bọn họ vốn đang do dự, sợ hai người có vũ lực cao nhất trong đội thật sự đánh ra lửa, đến lúc đó còn chưa tới được đích đến thì đã thiệt mất hai đại tướng.


Khi ba người còn đang thảo luận nên đi ra ngoài tìm người hay không thì trong rừng cây xuất hiện một bóng người, chính là đội trưởng Nghiêm Chỉ.


Nghiêm Chỉ mặc áo tăng màu xám, tóc ngắn cũn, khi xuất hiện mang theo một loại cảm giác siêu nhiên xuất thế. Chỉ là vành tai hắn có hơi đỏ, làn da màu lúa mạch của hắn cũng không che được.


Điều khiến người ta càng không thể tưởng tượng được chính là, Lộ Nhậm tính tình dữ dằn, một lời không hợp thì ra tay đánh người kia, lúc này lại ngoan ngoãn được Nghiêm Chỉ ôm.


Cái kiểu ôm công chúa ấy.


Lộ Nhậm dường như không muốn thấy người, giấu mặt vào ngực Nghiêm Chỉ, không ai có thể thấy rõ biểu tình trên mặt cậu, chỉ có thể qua động tác dùng sức nắm chuỗi Phật châu của Nghiêm Chỉ mới có thể thấy được trong lòng cậu không được bình tĩnh lắm.


Vũ Tường quay đầu nhìn về phía Tân Nhiên, hỏi: "Thanh tâm hoàn của cậu có phải hết hạn rồi không? Có phải tôi thấy ảo giác rồi không?"


Tân Nhiên kéo kéo khóe miệng: "Cô nghĩ nhiều rồi, đây không phải ảo giác."


Cổ La Xuân ngây thơ, hoàn toàn không cảm thấy không khí kỳ lạ, đứng dậy muốn đi đón lấy người: "Lộ Nhậm có phải bị thương rồi không, chúng ta qua xem thử đi."


Vũ Tường nhanh tay nhanh mắt, kéo cậu ta lại: "Câu câm miệng cho tôi, lúc này á, ba người chúng ta coi mình là đầu gỗ là được rồi."


"......"


Lộ Nhậm lừa mình dối người, toàn bộ quá trình không quay đầu lại. Cũng may, ngoài âm thanh đống lửa cháy "lách tách" ra, không có bất cứ âm thanh thừa thãi nào.


Sau khi cậu nói ra câu kia thì lập tức hối hận.


Nhưng hối hận đã không còn kịp rồi, động tác Nghiêm Chỉ rất nhanh, trực tiếp ôm cậu lên. Chuyện đã tới nước này, đổi ý chỉ làm tình huống trở nên càng xấu hổ hơn.


Thế là Lộ Nhậm chỉ có thể mặc kệ, không suy nghĩ gì hết, để Nghiêm Chỉ ôm cậu như vậy trở về.


Trong lúc đó, trong đầu cậu còn thường thường truyền đến tiếng khích lệ vui vẻ của Tiểu Quân.


Làm người mệt tâm.


Nghiêm Chỉ tìm một vị trí lót cỏ khô mềm mại, buông Lộ Nhậm xuống.


Hắn thấy biểu tình Lộ Nhậm cứng nhắc, chỉ cho rằng còn có vấn đề gì khác, hắn duỗi tay muốn kiểm tra vết thương của Lộ Nhậm nhưng lại bị cản lại.


Lộ Nhậm nói: "Tôi không sao rồi, đúng rồi, cái này trả cho cậu."


Cậu cầm Phật châu đưa cho Nghiêm Chỉ. Vừa rồi Nghiêm Chỉ quá mức lo lắng, ngay cả Phật châu cũng quên ở trên mặt đất, Lộ Nhậm liền thuận tay nhặt lên.


Trạng thái kì dị trước mắt này, cậu không chỉ không thể trở ngại con đường tu Phật của Nghiêm Chỉ, mà còn phải cổ vũ đối phương tiếp tục cố gắng.


Nghiêm Chỉ duỗi tay nhận lấy, Lộ Nhậm bỗng nhiên nhớ tới gì đó, ngón tay thu lại, nắm chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay.


Lộ Nhậm nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."


Nghiêm Chỉ khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay không nhúc nhích.


Lộ Nhậm cầm chuỗi Phật châu gỗ đàn đậm màu, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay Nghiêm Chỉ, trong lúc đó đầu ngón tay cậu còn như là lơ đãng chạm vào lòng bàn tay Nghiêm Chỉ.


"......" Nghiêm Chỉ chỉ cảm thấy chút độ nóng ở vành tai lan ra tới cả mặt, tâm pháp Phật môn gì đó, đã sớm quên tới chín tầng mây.


Hắn muốn nói gì đó, lại nhớ tới chưa lần Phật châu, khi cuống quít thu tay lại thì Lộ Nhậm đã đứng dậy rời đi.


Ánh mắt Nghiêm Chỉ chuyển động theo bóng dáng của Lộ Nhậm, dường như bị một sức mạnh không biết tên đính chặt ở trên đó.


Lộ Nhậm ngồi xuống chỗ cách Nghiêm Chỉ khoảng hai ba mét, không đề cập tới chuyện muốn học tâm pháp Phật môn nữa.


Cậu cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Chỉ đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bên này, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Lộ Nhậm chỉ cảm thấy một cổ lửa giận dâng lên trong lòng.


Cậu khắc phục chướng ngại tâm lý làm nhiều chuyện phá vỡ liêm sỉ như vậy, khó khăn lắm mới nâng cảm xúc của Nghiêm Chỉ lên. Nghiêm Chỉ này không nhanh chóng tu tâm pháp Phật môn ép xuống, tạo thành một hiệu quả lớn, cơ chế tu sửa cốt truyện thích ứng kịp thì làm sao giờ?


Cậu trừng mắt nhìn sang: "Bớt nói nhảm đi, hỏi cái gì thì tôi cũng không nói cho cậu đâu, mau đi đả tọa tu luyện tâm pháp Phật môn của cậu đi, lúc đánh nhau cậu bị mất khống chế, không nhận ra à?"


Nghiêm Chỉ nghe thấy thế, mấy suy nghĩ bay bổng đầy đầu lập tức ép xuống.


Hắn cẩn thận nhớ lại tình trạng lúc nãy, kinh ngạc nhận ra bản thân quả thực có mất đi lý trí trong nháy mắt.


Lúc ấy, Nghiêm Chỉ thậm chí không áp được sát ý nảy lên trong lòng, chỉ muốn xé người trước mắt thành mảnh nhỏ.


Đây là giới hạn mà Nghiêm Chỉ tuyệt đối không thể chịu đựng khi có người chạm vào, hắn biết lúc ấy người điều khiển thân thể không phải mình.


Mà là con ma trong lòng hắn.


Tất cả mọi người cho rằng Nghiêm Chỉ là vì trước khi đây đột phá, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma mới đi tìm Phật môn tông sư kia tu tâm pháp Phật môn.


Chỉ có chính hắn mới biết, đó cũng không phải nguyên nhân chính.


Buổi tối ngày hôm đó, sau khi Lộ Nhậm rời khỏi lều, Nghiêm Chỉ ở lại bên trong rất lâu.


Hắn nhớ ra chuyện vai mình bị đâm là sao, không liên quan gì tới Lộ Nhậm, rõ ràng là bản thân hắn trong lúc vô thức cầm dao găm đi vào lều Lộ Nhậm.


Hắn là ôm sát ý mà tới.


Nghiêm Chỉ vã một thân mồ hôi lạnh, sau đó lại cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.


Cuối cùng hắn cho ra một kết luận đáng sợ, đó chính là trong người hắn có một con ma. Con ma không rõ từ đâu ra kia sẽ nhân lúc ý thức hắn không đủ kiên định, điều khiển cơ thể hắn.


Nghiêm Chỉ tin đây tuyệt đối không phải tâm ma của hắn, mà là một ý thức ngoại lai không biết lẻn vào trong thân thể hắn từ lúc nào.


Bởi vì nếu là ý thức do hắn sinh ra, cho dù là tâm ma, cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra sát ý với Lộ Nhậm.


Mà buổi tối ngày đó, sau khi ngủ mất đi ý thức, Nghiêm Chỉ xác định trong đoạn thời gian đó, trong thân thể hắn dâng lên sát ý không thể khống chế được.


Người mà sát ý nồng đậm này nhằm vào, chính là Lộ Nhậm.


Bởi vì sinh ra sát ý với Lộ Nhậm nên Nghiêm Chỉ mới không chút do dự đi tìm vị Phật môn tông sư kia.


Phật môn ngộ đạo là một điều mà trước nay không nằm trong kế hoạch của Nghiêm Chỉ, nhưng để loại bỏ ý thức ngoại lai trong cơ thể kia, bảo đảm Lộ Nhậm không bị thương, Nghiêm Chỉ bằng lòng đi thử con đường võ đạo chưa bao giờ nghĩ tới này.


Cho dù Phật môn tông sư nói hắn không thích hợp tu Phật, trong lòng có chấp niệm, có quá nhiều thứ không bỏ xuống được. Nghiêm Chỉ vẫn lựa chọn một phương pháp khó khăn nhất để chứng minh bản thân, đó là tu thiền im lặng.


Nghiêm Chỉ ở thời thiếu niên đã sớm vạch xong kế hoạch con đường cuộc đời mình.


Sau khi đột phá đến cảnh giới tông sư, hắn muốn mở môn phái, lưu lại tên của mình trong lịch sử võ đạo.


Nếu tu thiền im lặng, sau khi đi vào cửa Phật, con đường hắn nỗ lực phấn đấu hai mươi mấy năm nay sẽ hoàn toàn bị phá hỏng.


Nghiêm Chỉ sẽ trở thành sư tăng khổ hạnh chốn Phật môn, mà cái tên Nghiêm Chỉ này cũng không còn tồn tại nữa.


Nhưng hắn không có bất cứ do dự nào, sau khi chỉ dùng vài phút suy nghĩ lợi và hại trong đó, thì đã đưa ra quyết định này.


Đối với Nghiêm Chỉ, không có gì quan trọng hơn tính mạng của Lộ Nhậm. Chẳng qua là huỷ bỏ kế hoạch trước kia mà thôi, hắn tin tưởng bản thân, cho dù đi theo võ đạo Phật môn, cũng có thể sáng lập môn phái võ đạo thuộc về chính mình.


Nghiêm Chỉ nhắm mắt lại, xoa xoa chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay, lại tiến vào trạng thái tu hành lục thức trống không.


Ở bên này Lộ Nhậm không biết mạch suy nghĩ của Nghiêm Chỉ, yên lặng nhắm mắt điều tức. Mặt ngoài nhìn có vẻ là cậu đang điều trị vết thương, trên thực tế lại là đang điều chỉnh tâm tình của mình.


Mọi chuyện làm ban nãy, thật sự là làm Lộ Nhậm cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu biết bản thân mình có một túi da đẹp, chính cậu cũng biết, đối với võ đạo, vẻ ngoài là thứ vô dụng nhất.


Lộ Nhậm thật không ngờ tới có một ngày, cậu thế mà phải dùng đến ưu thế bề ngoài để đạt được mục đích.


Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được bình thường.


Lộ Nhậm mở mắt ra, nhìn thoáng qua hướng Nghiêm Chỉ, phát hiện đối phương đã tiến vào trạng thái tu luyện rồi.


Cậu thở dài một hơi, chẳng lẽ trong lòng sinh ra vài phần áy náy với đối thủ đánh nhau từ bé này rồi, luôn cảm thấy có lỗi với Nghiêm Chỉ một cách vi diệu.


Hủy con đường võ đạo của người ta, trời giáng sét đánh đó.


Nhưng cậu truy hỏi mãi, Tiểu Quân vẫn khăng khăng không có cách nào khác, trước mắt chỉ có chiêu này mới có thể ép cơ chế cốt truyện ra.


Lộ Nhậm không thể làm gì được, tuy lòng tràn đầy áy náy, vẫn chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch.


***


Ngày hôm sau, đội Nghiêm Chỉ tiếp tục tiến về hướng tổ ong, một đường thuận lợi tới mảnh đất giáp ranh.


Trong rừng cây bắt đầu có sự xuất hiện rải rác của đàn ong thợ, sức chiến đấu của những con ong thợ này không được coi là quá mạnh, bọn họ nhanh chóng diệt sạch.


Chỉ là khi tiểu đội chuẩn bị tiếp tục đi thì Nghiêm Chỉ dừng lại.


Hắn nhìn qua trạng thái ba thành viên trong đội, thấy mặt bọn họ hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly.


Tay Nghiêm Chỉ nắm Phật châu, trầm giọng tĩnh khí, phát ra một tiếng tiếng quát như tiếng chuông cổ. Đây là chiêu thức hắn lĩnh ngộ được từ trong tâm pháp Phật môn, có thể thông qua tiếng quát làm lòng người tĩnh lại, tâm cảnh trở nên sáng tỏ.


Ba người nhóm Vũ Tường chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, những điều mê mang trong lòng biến mất. Bọn họ lấy lại tinh thần, mới ý thức được vừa rồi suýt chút nữa lại rơi vào bên trong ảo cảnh.


Nghiêm Chỉ lần một viên Phật châu, nói: "Với tu vi của các cậu, đến được đây đã rất khá rồi, nuốt thêm mấy viên Thanh tâm hoàn, săn thú ở chỗ này rất có ích cho các cậu tu luyện tâm cảnh."


Sau khi nói xong lời này, hắn lại lần một viên Phật châu, liếc nhìn Lộ Nhậm một cái, hỏi: "Cậu vẫn muốn vào đi sao?"


Lộ Nhậm gật đầu: "Ừm, tôi muốn đến xem thử mảnh đất ở trung tâm."


Nghiêm Chỉ không hỏi thêm cái khác, nhìn về phía đội viên: "Được, các cậu ở lại chỗ này, tôi và Lộ Nhậm đi vào."


Sau khi tạm biệt nhóm người Vũ Tường, bọn họ tiếp tục tiến về mảnh đất trung tâm.


Càng đến gần mảnh đất trung tâm thì những con ong lớn xuất hiện càng khó đối phó, hơn nữa loại côn trùng này, vốn đã giỏi về hợp tác lại dũng mãnh không sợ chết, tre già măng mọc, hết lớp nọ lại đến lớp kia nhào về hướng kẻ xâm lấn.


Sau khi Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ trải qua cuộc ẩu đả dài dằng dặc, có chút mỏi mệt.


Bọn họ dừng lại, diệt sạch đám ong ở bốn phía.


Lúc này đã là chiều muộn, đàn ong cũng biến mất, trong rừng lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.


Nghiêm Chỉ nhìn tình huống xung quanh một chút, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục."


Lộ Nhậm gật đầu: "Được."


Đám ong dị thú này, vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo bản năng sinh vật, buổi tối toàn bộ sẽ trở lại tổ, hôm sau khi mặt trời mọc mới rời đi.


Buổi tối mà tiến vào tổ ong, quả thực chính là hành vi tự tìm đường chết.


_____

Bình luận

Truyện đang đọc