TÔI CHỈ MUỐN VỀ NHÀ - MỘNG NAM SƯƠNG

Tạ Thư Dư vươn bàn tay run rẩy không thôi muốn tới gần Hứa Phong, muốn sờ đầu cô như mọi khi, nhưng lại bị Hứa Phong gạt ra.

"Tạ Thư Dư, anh không có lỗi với ai chứ?" Hứa Phong cười nhìn anh ta, nghẹn ngào khản giọng: "Tôi hận anh. Lúc trước anh nói muốn bồi thường cho tôi, nhưng lại biến mất không thấy tăm tích, bỏ mặc tôi một mình, anh vừa có lỗi với ba mẹ tôi, vừa có lỗi với tôi."

"Đừng nói nữa... Xin em đừng nói nữa..." Anh ta khom cả lưng xuống, toàn thân run rẩy, ho lấy ho để, hệt như đang phải chịu cơn đau đớn dữ dội.

Nhưng Hứa Phong không nghe lời anh ta, mà lại nói tiếp: "Anh vừa muốn bề ngoài bồi thường tôi để xoa dịu sự áy náy trong anh, lại vừa muốn ngầm bảo vệ Dung Yên. Anh muốn cả hai bên, nhưng lại không biết cân bằng, tôi phạm phải vận rủi gì mới bị cuốn vào trong cái câu chuyện tình yêu của lũ điên các người chứ."

Dứt lời, Hứa Phong đột ngột đứng dậy, dốc hết sức bình sinh quăng một cái bạt tai lên mặt Tạ Thư Dư.

Anh ta bị tát tới nghiêng đầu, kính mắt rơi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn là năm dấu tay đỏ lừng.

Anh ta run run môi, không thể nào cãi được.

Cuối cùng, người thanh niên vốn kiêu ngạo lạnh lùng này cúi đầu trước mặt Hứa Phong, anh ta quỳ hai gối xuống sàn bệnh viện lạnh như băng, giọng khàn đi: "Anh sai rồi, Tiểu Phong, là anh muốn quá nhiều, bất kể em hay Dung Yên, anh đều không chăm sóc được ai cả."

Từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống từ trong mắt anh ta, anh ta ngửa đầu nhìn Hứa Phong, ánh mắt như tan vỡ đầy tuyệt vọng.

"Phải làm sao... phải làm sao thì em mới có thể tha thứ cho anh? Xin em đó Tiểu Phong, cô chú đã mất rồi, anh chỉ mong em có thể sống mạnh khỏe bình yên thôi."

Dứt lời, anh ta run rẩy đưa tay với tới Hứa Phong hòng chạm vào góc áo Hứa Phong. Đây là chứng bệnh gây ra bởi vấn đề tâm lý của anh ta mấy năm gần đây, chỉ cần chạm vào những hồi ức đó, anh ta sẽ không kìm được run rẩy không ngừng.

Nhưng Hứa Phong chỉ lùi ra sau, nhìn anh ta từ trên cao xuống, nói: "Tạ Thư Dư, tôi không phải con ngu, tôi không bao giờ tin vào những lời bồi thường chót lưỡi đầu môi của anh nữa."



Xong Hứa Phong quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Để mặc một mình anh ta há to miệng thở hổn hển ngã lăn xuống sàn, toàn thân co giật, khuôn mặt tái nhợt chợt đỏ bừng lên một cách khác thường.

Anh ta sắp không thở nổi, nhưng vẫn cố gắng gọi Hứa Phong lại khi cô sắp rời đi.

"Tiểu Phong..." Anh ta gắng gượng nở nụ cười thê lương: "Thật sự không thể... tha thứ cho anh sao?"

Hứa Phong còn chưa phản ứng thì một bóng người lao vụt tới, tung một đ.ấ.m đánh lên người Tạ Thư Dư.

Là Tống Nhiên, kẻ đã nghe lén từ đầu tới cuối.

Cậu ta ngồi trên người Tạ Thư Dư, đôi mắt đỏ bừng không kìm được rơi nước mắt, giọng nói cũng run run theo:

"Sao anh dám xin chị ấy tha thứ mà không biết thẹn như thế chứ? Các người phải b/ức t//ử chị ấy thì mới vui sao? Rốt cuộc các người có lương tâm không vậy?! Sao các người có thể đối xử với chị ấy như thế chứ?"

"Xin lỗi." Tạ Thư Dư yếu ớt nói xong rồi ngất xỉu.

Tống Nhiên đứng dậy khỏi người anh ta, lại không kìm được giơ nắm đ.ấ.m lên tự đánh chính mình: "Lũ c//ặn bã các người chứ, tôi lại đi tin tưởng các người răm rắp, nhưng tôi cũng không tốt với chị, tôi cũng là một thằng s//úc sinh."

Dứt lời, thiếu niên giơ một tay lên che mắt, giọng khàn khàn nghẹn ngào: "Chị ơi, em sai rồi, em không nên không tin tưởng chị. Nhiều năm như thế, chị phải chịu bao nhiêu ấm ức rồi chứ! Em hối hận rồi, em không cố ý đối xử với chị như thế!"

Bình luận

Truyện đang đọc