TÔI CÓ THỂ BAO DƯỠNG ANH KHÔNG?

Lúc công bất ngờ xuất hiện thì tiểu thiếu gia đang bị hai vị lớn tuổi giữ chặt lấy truyền thụ điều tâm đắc trong học tập, các bà dì nhìn dáng vẻ trắng trắng mềm mềm của cậu đều nhịn không được véo má đôi cái.

Đợi đến khi anh cứu được tiểu thiếu gia ra ngoài thì một bên má cậu đã có dấu hồng hồng, trên gương mặt trắng tinh nhìn càng nổi bật.

Công phát hiện mình đang đau lòng.

Bản thân anh là cái kẻ trúng đạn cũng chẳng nhăn mày, bây giờ nhìn mặt tiểu thiếu gia có một dấu đỏ thôi lại cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào.

Tiểu thiếu gia nhìn thấy công chưa kịp kinh hỉ đã lại nhớ ra bản thân lúc này không cuồng dã tẹo nào!

Không có áo da báo không có hình xăm chuột Mickey không có cả eyeline xinh đẹp!

Tiểu thiếu gia cuống đến loạn cả lên, đến cả bạn gay có thể cung cấp đạo cụ cũng bận đi làm phiền đứng nhất toàn thành phố rồi, chẳng thèm nhìn đến cậu.

“Chờ tôi hai phút”

Tiểu thiếu gia nói được một câu như vậy với công thì chạy ngay vào WC, lúc trở lại tuy rằng vẫn mặc sơmi với quần trắng cùng áo khoác tây trang, nhưng tay áo thì cố tình gấp lên mấy vòng, còn vô cùng cố ý vô tình đưa ra trước mắt công.

Công nhìn qua cánh tay trắng trắng mềm mềm của tiểu thiếu gia không có hình dán chuột Mickey và vịt Donald mà là lợn Peppa, cũng rất là cập nhật xu hướng.

Hình xăm nhà ai mà bay màu nhanh thế, phải bồi thường đi…

Làm một đại ca có hình xăm to đùng kín lưng, công vô cùng tốt tính không vạch trần tiểu thiếu gia.

“Sao anh lại đến trường tôi?” Tiểu thiếu gia nhìn công đang ngắm cậu mãi chẳng nói lời nào, cậu đành mở miệng trước.

Công tạm thời chưa nghĩ ra phải nói gì, nhìn không khí học tập hăng hái tràn ngập khắp vườn trường thì nói linh tinh “Không phải hôm nay trường các cậu mở hội TSo, tôi đến xem thôi”

“Lúc nhỏ không chăm chỉ học hành, tôi vô cùng hâm mộ những người có văn hóa, tới đây ké một chút tinh thần học tập”

Công nói vậy cũng không hẳn là nói dối, năm đó anh chưa học xong cấp II đã bỏ học, nhưng trước khi bỏ học thì gần như luôn đứng đầu lớp.

Sau đó là những năm tháng làm côn đồ lưu lạc, anh cũng từng vô số lần trèo tường trở lại trường học cũ, đứng trong bóng đêm nhìn bàn học của mình năm xưa, nghĩ thầm nếu không bỏ học thì hiện tại có thể có cuộc sống bình thường giống những người khác không, quan tâm nhất xem mình sẽ học đại học nào chăng?

Nhưng anh cũng liền nhận ra cuộc đời mình đã chẳng còn có thể quay lại.

Tiểu thiếu gia từng nghe người trong hộp đêm nhắc tới, biết thời niên thiếu của công cực khổ.

Có lẽ cũng vì quá cực khổ nên mới vào hộp đêm, làm cái công việc này.

Nghĩ đến chuyện lúc cậu chưa biết công, anh đã phải chịu nhiều khổ sở đến thế nào, tiểu thiếu gia cảm thấy trái tim như bị ai véo một cái đau đớn.

Cậu cùng công bước đi dưới bóng cây trong sân trường, học sinh đều tập trung ở sân thể dục bên kia, đường bên này chẳng có người nào khác.

Tiểu thiếu gia cố gắng nhón chân, vòng tay ôm cổ công, nghiêm túc nói “Sau này anh ở cạnh tôi, tôi sẽ đối với anh thật tốt”

“Nếu anh muốn quay lại trường học, tôi cũng có thể nhờ chị giúp cho anh.” Tiểu thiếu gia cẩn thận quan sát sắc mặt công, sợ anh không vui “Anh thông minh như thế chắc chắn có thể đi học lại, tôi sẽ lo tiền sinh hoạt cho anh.”

Công im lặng một lát.

Anh nên nói với cậu thế nào về chuyện thật ra sau khi thành niên anh đã hoàn thành học vị cả rồi.

Nhưng mà anh cuối cùng lại chẳng nói gì.

Gió nhẹ thổi khẽ qua tán lá xanh vang lên âm thanh xao xác, ánh nắng thấp thoáng rơi xuống từ không trung dừng trên gương mặt tiểu thiếu gia.

Bỗng nhiên công rất muốn hôn lên vầng sáng đậu trên gương mặt cậu.

“Bây giờ tôi không muốn đi học” Công cười cười nói với tiểu thiếu gia “Nhưng mà đối với trường học của cậu thì tôi còn một tâm nguyện khác.”

Tiểu thiếu gia nhìn anh vẻ mặt nghi hoặc

“Tôi chưa từng nhận được nụ hôn trong phòng học.”



Nửa tiếng sau, hai người đứng trong phòng học không người, tiểu thiếu gia ngồi trên bàn học của mình, hai tay ôm cổ công.

Công đưa đầu lưỡi vào miệng cậu.

Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần trước, công ôm thắt lưng cậu, đầu lưỡi tỉ mỉ chạm qua mỗi điểm trong miệng cậu.

Tiểu thiếu gia bị hôn đến choáng váng, cảm thấy cả trời đất đang xoay tròn.

Cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người công như cảm giác được khí tức tiêu điều của mùa thu, cậu còn thấy được hương vị thản nhiên của đàn hương tỏa ra từ cổ áo của công, hòa lẫn trong cái hôn triền miên này.

Lúc công buông cậu ra, tiểu thiếu gia đã thở không ra hơi, cậu nắm áo công, trong mắt long lanh nước.

Công bị ánh mắt ướt sũng này nhìn đến tim mềm nhũn, bụng dưới cứng lên, cảm thấy không ổn.

Nhưng tiểu thiếu gia và anh hoàn toàn không cùng kênh suy nghĩ, đại khái là kiểu tuyển tập thơ phú với tạp chí tình yêu khác nhau.

“Giá mà tôi gặp anh sớm hơn một chút” Tiểu thiếu gia nắm áo anh nói nhỏ.

Công ôm cậu, hỏi “Vì sao?”

Tiểu thiếu gia không nói gì, chỉ ôm chặt công.

Công thật ra hiểu rõ ý cậu, anh cười nghĩ thầm nếu cậu biết anh sớm một chút thì có lẽ sẽ chỉ sợ hãi anh thôi.

Anh là Ngu Hành Chu bước ra từ bóng tối âm u, chẳng khác gì một con chó hoang.

Nhưng nhìn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn mặc đồng phục trong lòng anh cũng hơi nuối tiếc.

Nếu anh thật sự học cùng trường với tiểu thiếu gia, chắc sẽ sớm kéo người đến tay rồi.

Đáng tiếc không phải.

Anh là Ngu Hành Chu.

Người trưởng thành hiểu rõ giới hạn tiến lùi.

Điểm ấy anh vẫn làm rất tốt.



Cuối ngày, tiểu thiếu gia bị công kéo ra khỏi trường học, trong trường đã chẳng còn ai, sao sáng đã khoe màu, tiểu thiếu gia ghé vào lưng công mơ một giấc mộng.

Cậu mơ thấy công cầm một bó hoa lớn thổ lộ với cậu, đề nghị cậu làm bạn trai của anh.

Cậu nhếch môi cười tươi, chảy ra một dòng nước miếng đọng xuống lưng công.

Bình luận

Truyện đang đọc