TÔI ĐÃ NUÔI DƯỠNG MỘT CON HẮC LONG

Leonard có thể nhìn thấy một tấm lưng gầy đang nằm trên giường. Mặt trời đã lên cao nhưng căn phòng vẫn mờ ảo như lúc bình minh. Tiếng thở đều đều của phù thủy vang vọng trong phòng. Anh ta phỏng đoán chắc là cô ta đang ngủ say.

Ngay lập tức anh bắt đầu nhìn quanh phòng. Ý định của anh rất rõ ràng: đòi lại khẩu súng lục mà cô ta đã lấy.

Khi anh ta thờ ơ đi quanh phòng phù thủy, Eleonora thậm chí không hề trở mình. Trong một khoảnh khắc, Leonard nhìn xuống cô, người vẫn đang ngủ.

Mặc dù đó là một sự thật khó thừa nhận, nhưng anh không thể phủ nhận vẻ đẹp tuyệt trần của cô. Anh thường khó tin rằng cô ta là một phù thủy độc ác đã phạm nhiều tội ác tày trời.

Đôi mắt của cô lấp lánh màu xanh và đôi môi màu mận chín.

“Mình ước gì tính khí của cô ta tương đồng với vẻ ngoài ấy.”

Leonard tặc lưỡi và nghiêng người về phía cô. Đôi mắt anh lướt nhanh qua mái tóc hoa mai rối bù của người phụ nữ đang ngủ.

Anh ta ở gần đến thế, và vẫn không có cử động nào.

Điều gì đã xảy ra với phù thủy, người nhận thấy ngay cả một hạt bụi trên chiếc bình của mình? Eleonora Asil là một phụ nữ không liên quan gì đến huyết áp thấp hay thiếu máu, thêm nữa lại quá sung sức đến mức không thể bệnh hoạn gì được.

Nghĩ vậy, anh định vuốt tóc cô.

“Tôi ở đây này.”

Người điều tra viên dừng lại, cánh tay của anh ta đóng băng trong không khí.

Một cậu bé với mái tóc xoăn đen và đôi mắt đỏ sẫm đã ngồi bên khung cửa sổ từ lúc nào.

Leonard nghĩ rằng đứa bé trông lớn hơn một chút so với sáng nay.

Không thể nào.

Đứa trẻ lại nói với giọng khá gay gắt.

“Nếu ngươi chạm vào Noah, ngươi sẽ phải trả giá đắt!”

Noah? Biệt danh của Eleonora?

Mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt của cậu nhóc, làm lộ vẻ mê hoặc của cậu. Thằng bé nhảy lên giường và đứng trước mặt cô như thể người thủ hộ. Leonard nén cười trước sự dễ thương của cậu nhóc.

Anh hạ tư thế trước giường và ngồi xuống để giao tiếp bằng mắt với đứa trẻ.

“Con đã nói tên của con là gì?”

“Chưa có.”

“Chưa có?”

“Noah vẫn chưa cho tôi một cái tên.”

Leonard hơi cau mày. Đó là một câu trả lời kỳ lạ.

Con trông như một đứa trẻ khoảng ba hoặc bốn tuổi, và con vẫn chưa có tên. Hay con không muốn cho ta biết tên?

‘… Đừng nói là….’ Mặt anh đột nhiên cứng lại trước một ý tưởng nực cười.

Một đứa trẻ không tên nhưng lớn nhanh một cách phi lý. Cái danh xưng ‘chủ nhân’ kì lạ. Không có dấu vết gì của con rồng hay sao?

Cúi người, điều tra viên xem kỹ ngoại hình của đứa trẻ: mái tóc xoăn đen và đôi mắt đỏ sẫm.

Vâng, chắc chắn là có một chút phát triển so với ngày hôm qua, ngoài ra cả giọng nói và cách phát âm của thằng bé cũng đã trở nên rõ ràng hơn.

Quả thực, Kyle Leonard là một nhà điều tra đến tận xương. Ngay cả những manh mối nhỏ nhất cũng không bao giờ bị bỏ qua.

Quả trứng rồng bị mất tích. Một phù thủy là nghi phạm chính. Đứa trẻ không phải con người mà phù thủy đang nuôi nấng.

“Con là ai?

Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt đỏ sẫm. Ngay sau đó, Thằng bé nheo mắt thành hình bán nguyệt và cười. Đó là một nụ cười trong sáng, vô hại. Đứa trẻ lắc đầu.

“Tôi không thể nói.”

“Tại sao?”

“Tôi phải nghe lời Noah.”

Kyle cau mày. Đây có phải con rồng không?

Đôi mắt anh lướt qua người phụ nữ đang bình yên ngủ.

Nếu Eleonora Asil ghi dấu với con rồng, mọi thứ sẽ khác một trăm tám mươi độ. Cô ta đã có đủ để giữ lấy Laurent và vận hành nó theo ý mình, bây giờ cô ta còn có cho mình sức mạnh của con rồng sao?

Vậy thì việc giam giữ cô ta chẳng ích gì. Thay vì giam giữ, anh phải cầu xin sức mạnh của cô để được sử dụng cho đế chế.

Trong khi Leonard đang trầm ngâm suy nghĩ, đứa trẻ cũng trầm tư.

Đứa trẻ thích Noah. Không phải chỉ vì cô là con người đầu tiên thằng bé nhìn thấy.

Mỗi ngày, thằng bé đều gây phiền phức, nhưng cô ấy đã cho nó uống sữa và đắp chăn để giữ nó khỏi lạnh. Và, nếu thằng bé bám lấy cô ấy, mặc dù với một cái cau mày, nó sẽ nhận lại được một cái ôm.

Về cơ bản, Noah rất tốt với thằng bé, mặc dù biểu hiện và hành vi của nó có một chút khác biệt. Cô ấy vẫn ôm và ngủ với nó như hôm nay.

Tuy nhiên, nếu Noah ném thằng bé đi ngay khi cô thấy nó, thằng bé có thể đã giết cô.

Bình luận

Truyện đang đọc