TÔI ĐÃ THÀNH TÙ NHÂN CỦA HẮN

"Dung Dư, cậu không nghe lời." Quý Lâm thay một cái áo sơ mi đen, nhìn qua giống như giận quá hoá cười.

Hắn yên lặng dùng miệng làm một khẩu hình: Tôi sẽ đánh gãy chân cậu.

Tôi không thèm để ý đến lời cảnh cáo của hắn, giẫm lên đống mảnh thủy tinh bừa bồn tiến về phía trước.

"Trước đây Nguyên thiếu gia rời đi vội vàng, tôi cũng không có cơ hội thay y thực hiện, bây giờ y đã trở về, tôi đương nhiên sẽ hoan nghênh hắn."

"Cận thận." Thấy Nguyên Dật muốn động, tôi dùng ngón tay giữ chặt đôi môi của y:" Ở đây chỗ nào cũng có mảnh vỡ, nếu Nguyên thiếu gia còn tiến lên bước nữa, có thể sẽ tự làm bản thân mình bị thương."

"Xuống lầu nói." Tôi vượt qua Quý Lâm đi xuống lầu dưới, ngữ điệu thoải mái, thật giống như tôi mới là chủ nhân của nơi này. Nguyên Dật vẫn không có phản ứng gì, chỉ liếc nhìn Quý Lâm bằng ánh mắt ý vị thâm trường, quay người cùng tôi xuống lầu.

Tôi nghĩ, lần này Quý Lâm không giữ nổi tôi.

"Tại sao cậu ta lại ở đây?" Vừa nghe thấy lời này của Nguyên Dật, tôi đã nắm được hai thông tin, một là Quý Lâm không tiết lộ chuyện này với bất kì ai, kể cả Nguyên Dật mà hắn yêu nhất, hai là quả thật bên ngoài có người đang tìm tôi.

Tôi còn đang chờ xem Quý Lâm tranh công với Nguyên Dật, nhưng không ngờ hắn lại đổi đề tài, chỉ nói: Việc này cậu đừng quản.

"Tôi sẽ không để cậu làm xằng làm bậy." Nguyên Dật mang kính mắt gọng vàng, khi di chuyển gọng kính khớp ngón tay hiện ra thật rõ ràng: "Đây chính là giam cầm bất hợp pháp, cậu không sợ đại thiếu gia Dung gia này ra ngoài sau đó tống cậu và cục cảnh sát sao?"

"Chỉ cần chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng, món nợ này tôi có thể không tính." Tôi một lòng muốn Nguyên Dật ra tay, sau đó bổ sung:" Coi như từ trước tới giờ là Dung gia chúng tôi nợ anh."

"Dung gia các người nợ tôi rất nhiều, cậu nghĩ cứ như vậy là xoá bỏ được sao? Nằm mơ."

Quý Lâm vẫn như cũ không hé miệng, tôi nhắc nhở hắn lần nữa:" Đừng quên lúc trước tôi đã nói với anh cái gì." Nếu như anh không chịu buông tha cho tôi, thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Nguyên Dật.

"Không thể nào." Vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đổi lại vẫn là ba chữ kia, trước mặt Nguyên Dật, tôi đang định phát cáu Nguyên Dật đã kéo tôi lại, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:

"Tôi mang cậu ta đi trước, tên này là ôn thần, cậu còn không đưa đi đến lúc đó Dung gia tìm tới tận cửa thì phiền toái lắm."

"Anh nói ai là ôn thần?" Tôi hất tay y ra, rút khăn giấy xoa xoa chỗ bị y nắm lấy, Nguyên Dật cũng không giận, ánh mắt sau lớp kính vẫn luôn lãnh đạm.

"Nguyên Dật." Quý Lâm cũng đứng lên, chiều cao của hắn so với Nguyên Dật không hơn không kém, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, sau mười lăm phút đồng hồ mới thốt ra:" Lần này tôi sẽ để cậu đi, nhưng tôi muốn cậu đồng ý với tôi hai điều kiện."

"Điều kiện gì?" Thấy bộ dạng "cậu không đồng ý tôi không nói" của Quý Lâm, tôi cắn răng:" Được, tôi đồng ý."

"Tốt. Thứ nhất, tôi muốn cậu sau ngày hôm nay không được từ chối tôi, tôi muốn gặp cậu thì nhất định phải gặp, lúc gặp tôi cậu không được dẫn thêm người."

"Được." Ra bên ngoài rồi, tôi còn sợ Quý Lâm sao?

"Thứ hai." Quý Lâm giương mắt nhìn Nguyên Dật liếc một cái, lại nói tiếp:" Tôi không cho phép cậu đánh chủ ý lên người kia"

"Không thành vấn đề." Tôi biết rõ "người kia" trong miệng hắn là ai, không chút suy nghĩ đáp ứng, nếu không phải Quý Lâm ép buộc tôi quá mức tôi hoàn toàn không muốn đi trêu chọc Nguyên Dật, tôi cũng không ngu đến mức tự rước hoạ vào thân.

"Được rồi, cậu có thể đi." Tuy rằng tôi đã đồng ý hết các điều kiện, Quý Lâm.vẫn giữ nguyên bộ dạng không yên lòng.

Thời điểm đi ra ngoài, Nguyên Dật bỗng nhiên không đầu không cuối hỏi một câu:" Người kia là ai?"

"Đừng hỏi, anh không nên biết quá nhiều." Tôi nghiêng đầu mỉm cười với Quý Lâm:" Gặp lại sau, bạn cũ của tôi."

Cánh cửa phía sau lưng đóng lại, cuộn lên bụi bặm, giấu trong tia sáng u ám bên trong, tịch mịch bay giữa không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc