TÔI DỰA VÀO A PHIÊU ĐỂ LÀM GIÀU

Trợ lý lập tức đưa khăn tay: “Ông chủ, chú ý thân thể. Gần đây thay đổi thời tiết, lúc lạnh lúc nóng, đừng để bị cảm.”

Cảnh An Thành “Ừ” một tiếng, đúng lúc công việc cũng đã nói xong nên nhân tiện bảo: “Cậu đi làm việc đi, ngày mai tôi có chút việc nên sẽ không tới, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Trợ lý vội vàng đáp ứng: “Dạ, được.” Cảnh An Thành vội vàng thu thập đồ đạc đúng lúc nhìn thấy túi văn kiện mấy hôm trước thư ký Dương đưa tới, bên trong là nhân sinh mười bốn năm của Lâm Mạt Mạt, từ lúc sinh ra cho đến tháng trước, mỗi chuyện phát sinh đều được ghi lại bên trong. Cảnh An Thành cũng nghiêm túc xem qua một lần, thật sự không có chổ nào đáng chú ý.

Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, không tính là giàu có nhưng cha mẹ đều có công việc an ổn, vốn nên trôi qua cũng không kém. Nhưng vào năm năm tuổi, khi cả nhà ra ngoài bị một chiếc xe tải đụng phải trên đường cao tốc, cha mẹ tử vong tại chổ. Lâm Mạt Mạt lại không có thân thích, chỉ có thể cùng tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng mà cô bé tâm tính lạc quan, không hề than phiền gì, cho tới nay cũng rất khiến người khác bớt lo, là một học sinh được thầy cô thích nhất trong trường.

Danh sách trong đêm tiệc từ thiện vốn không có tên Lâm Mạt Mạt, danh sách này được lập ra từ đầu năm, lúc đó bà nội của cô còn chưa qua đời. Nhưng khoảng nữa tháng trước khi bữa tiệc bắt đầu tên Lâm Mạt Mạt được thêm vào.

Sau khi thấy được tình huống của cô, Cảnh An Thành cũng không cảm thấy có gì không ổn nhưng lại không ngờ rằng rút trúng Lâm Mạt Mạt lại là Cảnh Thâm Dương.

Chuyện này cũng không tính là gì nhưng lần đầu gặp mặt Lâm Mạt Mạt có thể nói nhiều chuyện như vậy, hắn không thể không để ý. Cảnh An Thành nhìn chằm chằm tư liệu, lại lật nhìn một lần nữa cũng không có kết luận gì.

Nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông vẫn đang tra, hắn cũng hỏi thăm tình huống của hai người, trái lại Lâm Mạt Mạt lại nói nhất thanh nhị sở không sai chút nào. Dương Dũng thì còn dễ nói, hắn vốn là người của cộng đồng cử đến chiếu cố Lâm Mạt Mạt, hai bên đã từng gặp một lần, không loại trừ khả năng Lâm Mạt Mạt có hiểu biết với hắn.

Mà người trẻ tuổi đi xe máy đụng người, Trương Đống kia thì lại không phải là người khu đông thành mà là ở ngoài tây thành, một tiểu lưu manh ăn không ngồi rồi trong thôn.

Nội thành Giang Thành diện tích lớn, khu đông thành là khu dân cư cũ, mấy năm nay diện tích nội thành không ngừng mở rộng, khu đông thành vẫn là khu thành thị trung tâm như cũ. Khu tây thành thì không giống vậy, nó ở tận phía tây Giang Thành, cơ hồ khoảng cách tương đương với nữa thành thị.

Với kinh nghiệm sống của Lâm Mạt Mạt thì không thể nào đi đến những chổ đó. Cô ấy chắc hẳn là còn chưa từng rời khỏi khu đông thành ấy chứ ___ đây mới là chổ khiến Cảnh An Thành do dự nhất.

Nhưng chỉ với mấy tin tức như vậy mà muốn hắn tin Lâm Mạt Mạt có năng lực đặc thù gì cũng quá miễn cưỡng.

Nghĩ nghĩ Cảnh An Thành cũng chỉ có thể tạm thời đè chuyện này xuống, chờ một thời gian đã.

Nhưng đúng vào lúc đang đợi, Lâm Mạt Mạt thế mà giúp người bắt được ác quỷ, giải quyết được một cọc phiền toái. Chuyện của cao ốc Vạn Thành từ lúc bắt đầu xảy ra hắn đã nghe nói, mặc dù không chết người, chuyện cũng không truyền bá rộng rãi nhưng mà Cảnh gia đối với phương diện này vẫn rất mẫn cảm. Cao ốc Vạn Thành lại là địa bàn của Cảnh gia không thể mặc kệ không điều tra.

Cho nên bên trong phát sinh chuyện gì, quả thực Cảnh An Thành biết đến nhất thanh nhị sở, cũng tìm nhân sĩ liên quan tư vấn, đang định sau khi tất cả những người thuê ở tầng lầu kia ngừng kinh doanh thì tìm người đến xử lý. Trước đó đã liên hệ xong Trương đạo trưởng sáng hôm nay đến Giang Thành, đang chuẩn bị đi qua xem.

Trợ lý đặc biệt điện thoại tới hỏi: “Tiên sinh, Trương đạo trưởng đã chuẩn bị xong, bây giờ đi qua luôn sao?”

Cảnh An Thành đáp ứng: “Qua đi.”

Hắn quả thật muốn biết rốt cuộc Lâm Mạt Mạt đã ở bên đó làm gì, thật sự là người thuộc về thế giới kia hay là ngoài ý muốn thu được năng lực gì, hắn đều phải biết rõ ràng.

Vị Trương đạo trưởng này tên là Trương Lăng Sơn, là một vị cao nhân trong hiệp hội đạo giáo, qua lại với Cảnh gia không ít, hợp tác cũng không phải một hai lần, đối với năng lực của đối phương Cảnh An Thành chưa từng hoài nghi.

Đi tới trước Trương Lăng Sơn, Cảnh An Thành vào cao ốc Vạn Thành trước. Sau khi tầng hai mươi mốt xảy ra chuyện, mọi người đều tự giác tránh khỏi tầng này, cho dù là ban ngày cơ hồ cũng không ai đến.

Cảnh An Thành theo thang máy sửa chữa đi lên, bên trong hành lang trống rỗng, an tĩnh đến đáng sợ. Nhưng trực giác nhạy bén nói cho hắn biết ở đây an toàn. Thứ ẩn nấp trước đây đã biến mất, thậm chí những tàn lưu nó để lại trên hành lang cũng bị thu thập sạch sẽ.

Bất quá chỉ năm phút đồng hồ, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, trợ lý Giang mang theo Trương Lăng Sơn đi lên, hai người đang nhỏ giọng trò chuyện.

Nhìn thấy Cảnh An Thành trợ lý Giang lập tức im lặng, áy náy cười một cái sau đó bước nhanh qua: “Chủ tịch.”

Cảnh An Thành gật nhẹ đầu, nhìn về phía Trương Lăng Sơn: “Từ biệt mấy tháng, xem ra ngài trôi qua không tệ.”

Trương Lăng Sơn hơn năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao, so với Cảnh An Thành thấp hơn một nữa nhưng đáng người lại rất khỏe mạnh, ăn mặc cũng rất tùy tiện, một thân nhàn nhã áo hoodie, thoạt nhìn không khác gì đại thúc không câu nệ tiểu tiết trong công ty.

Vừa nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy không tốt.”

Cảnh An Thành nở nụ cười, không nói nhảm nữa: “Tầng này chính là nơi đã xảy ra chuyện, đến giờ vẫn chưa ảnh hưởng đến những tầng khác nhưng không đảm bảo sau này cũng sẽ như thế.”

Trương Lăng Sơn cũng nhẹ gật đầu, lấy ra một cái chuông nhỏ trong balo vận động mang theo bên người, còn có cây thước đầu gỗ ngắn khoảng ba mươi centimet sau đó đi tới lui dọc theo hành lang hai vòng, biểu tình trên mặt càng ngày càng quái dị: “Có thể cảm nhận được mấy gian phòng này còn lưu lại oán khí nhưng nơi này đã không còn bất cứ gì nha....”

Cảnh An Thành không quấy rầy ông, tiếp tục đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Ước chừng khoảng mười phút Trương Lăng Sơn rốt cuộc cũng ngừng lại, nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, ở đây quả thật đã từng có thứ gì đó, ít nhiều có chút đạo hạnh nhưng bây giờ đã biến mất rồi....”

Cảnh An Thành há miệng muốn nói gì đó nhưng lại im lặng.

Trương Lăng Sơn tiếp tục đi dọc theo hành lang tìm kiếm vết tích. Lúc úp sấp lên cửa phòng vũ đạo rốt cuộc cũng có phát hiện mới: “Nó chắc là chết ở đây cho nên oán khí rất nặng. Vô tình đi theo một người tới lầu hai mươi mốt, có chổ ẩn thân, nếu nói nó đã rời khỏi đây hẵn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Cảnh An Thành hơi sửng sốt: “Chết ở đây? Nhưng mà cao ốc Vạn Thành từ lúc thành lập tới bây giờ chưa hề phát sinh bất luận sự cố nào liên quan đến mạng người cả.”

“Vậy không chừng là chuyện trước đó nữa.”

Trương Lăng Sơn lại mân mê nữa tiếng nữa mới nói: “Thật sự không có ở đây. Có người từng lên đây sao? Hoặc là những người thuê này đã tự tìm người khác có bản lĩnh đến xử lý?

Cảnh An Thành gật nhẹ đầu, chỉ vào cửa đối diện nói: “Ông chủ của công ty này tự tìm một vị đại sư, nói là tới đêm qua.”

“Đúng là đại sư. Nhưng mà tôi vẫn lo lắng, cái thứ đồ chơi này rất khó đối phó, cậu hỏi giúp tôi một chút xem vị đại sư kia xử lý như thế nào, tôi phải đi xem thử. Nếu như để nó trốn thoát, khả năng không quá hai ba ngày nữa thì sẽ không còn là việc ngoài ý muốn đơn giản như vậy nữa.”

Cảnh An Thành gật đầu đồng ý: “Được. Bận rộn hơn nữa ngày chúng ta đi ăn trước đi, lúc này cũng gần trưa rồi.”

Một đoàn người đi xuống lầu, ngay tại góc rẻ gặp phải Tống Cường Dân tới làm việc.

Mặc dù Lâm Mạt Mạt nói hôm nay có thể đi làm bình thường nhưng đề phòng vạn nhất, lại vừa hay là cuối tuần, Tống Cường Dân cũng không có để văn phòng thông báo với mọi người mà bản thân ông đến ngồi ngốc thử trước hai ngày xem sao.

Vừa nhìn thấy Cảnh An Thành Tống Cường Dân lập tức nhận ra, lại nghĩ tới hôm qua lúc chuyển khoản tên hiển thị trên thẻ kia là Cảnh An Thành, hỏi thăm một vòng mới biết được Cảnh nhị thiếu gia Cảnh Thâm Dương là người giám hộ của Lâm Mạt Mạt, trong lòng nhất thời không khỏi vui sướng cùng may mắn.

Ngài, sao lại ở đây?” Tống Cường Dân sửng sốt mấy giây, lập tức hiểu ra chủ động nói: “Cái thứ ở lầu hai mươi mốt chắc là không còn rồi, tối qua tôi đã tìm đại sư đến xử lý....”

Trương Lăng Sơn lập tức hỏi: “Có thể cho tôi cách thức liên hệ của vị đại sư kia không?”

Tống Cường Dân nhìn về phía Cảnh An Thành, không biết thông báo của tấm thẻ kia gửi về điện thoại của ai, hắn có biết Lâm Mạt Mạt có loại bản lĩnh này hay không.

Lúc này Cảnh An Thành mới ý thức được: “Mười vạn tệ kia là ông chuyển?”

“Đúng đúng đúng.” Tống Cường Dân vội vàng gật đầu “Lâm đại sư rất lợi hại....” nói xong liền đem chuyện tối qua thuật lại một lần, rõ ràng là một đêm kinh tâm động phách nhưng lúc nói mới phát hiện từ đầu tới cuối Lâm Mạt Mạt cũng không có mấy động tác, sau hai phút hắn đã hết từ....

Cảnh An Thành như có điều suy nghĩ: “Tôi biết rồi.”

Trương Lăng Sơn lại đợi không kịp: “Đi đi đi, trước hết chúng ta tìm vị Lâm đại sư kia hỏi một chút đi. Biện pháp bắt ác quỷ này lần đầu tiên tôi nghe nói đấy, xem ra vị tiền bối này tu vi không thấp.”

Mặt Cảnh An Thành cứng ngắc, cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể đáp ứng: “Được.”

Lúc này Tống Cường Dân cũng đã minh bạch, xem ra nam nhân trung niên bình thường không đáng chú ý này là ngoại viện(*) Cảnh gia tìm đến, vậy tất sẽ có thực học, liền hỏi: “Nơi này, không sao chứ?”

(*)Viện trợ từ bên ngoài.

Trương Lăng Sơn vung tay lên: “Sạch sẽ, đảm bảo thứ bẩn thỉu gì cũng không có.”

Cuối cùng Tống Cường Dân cũng yên lòng đưa mắt tiễn mọi người vào thang máy, lúc này mới mỹ mãn đi về phía văn phòng, lại vỗ vỗ lá bùa trong túi, chợt cảm thấy an tâm không ít.

Ba người mới vừa lên xe, Cảnh An Thành lại nhận được điện thoại của thư ký Dương, lập tức sắc mặt hơi thay đổi: “Tôi biết rồi, sẽ đi qua.”

Sau khi cúp điện thoại Cảnh An Thành quay đầu nhìn về phía Trương Lăng Sơn, giọng nói tràn đầy áy náy: “Hiện tại chỉ sợ đi không được....”

Trương Lăng Sơn phất phất tay: “Là chuyện của nhị thiếu? Vậy cậu nhanh đi xử lý đi. Ngày mai lại tìm vị Lâm đại sư kia cũng không muộn.”

Cảnh An Thành nhẹ gật đầu phân phó trợ lý Giang: “Vậy cậu mang Trương lão đi ăn, sau đó đi dạo chung quanh đi. Hoặc là Trương lão muốn đi đâu cậu phụ trách đưa đón.”

Trợ lý Giang lập tức đồng ý: “Tôi biết rồi, chủ tịch.”

Sau khi Cảnh An Thành đi rồi, Trương Lăng Sơn vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, liền hỏi trợ lý Giang: “Cậu biết vị Lâm thiên sư này là ai không? Có cách nào liên hệ không?”

Trợ lý Giang áy náy nở nụ cười: “Cái này tôi thật sự không rõ. Ngài nếu không muốn chờ thì tôi có thể đi hỏi giúp ngài, Tống tiên sinh ở lầu hai mươi mốt vừa rồi hẳn là biết.”

Trương Lăng Sơn phất phất tay: “Vậy thì không cần, tùy tiện quấy rầy cũng không hay, cũng không vội nhất thời, để sau này Cảnh An Thành cùng tôi đi bái phỏng đi.”

Trợ lý Giang rất biết thuận theo: “Vậy bây giờ ngài muốn đi ăn trước hay đi dạo?”

“Đi ăn cơm.”

_____

Hết thảy Lâm Mạt Mạt đều không hay biết gì, vẫn như thường lệ chuẩn bị những việc mình cần phải làm. Ác quỷ bị bắt được kia ở trong phòng ồn ào hơn nữa ngày, Lâm Mạt Mạt cũng không để ý tới hắn, đem hắn bỏ vào trong túi bùa đặc chế, dán bùa cách âm lên rồi ném vào trong túi xách.

Sau khi làm xong bài tập mới xách nó ra, nhìn sương mù trên người nó như có điều suy nghĩ.

Ác quỷ cảm thấy được một cổ hàn ý làm lòng người run sợ, thình lình rùng mình một cái, cảnh giác nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Ngươi muốn làm gì?”

Lâm Mạt Mạt rũ mắt xuống, duỗi đầu ngón tay ra, hấp thụ một điểm nhỏ sương mù từ trên người hắn, thử luyện hóa cho bản thân sử dụng, liền nghe ‘ầm’ một tiếng, phảng phất như huyết nhục bị thiêu đốt.

Ác quỷ lập tức cười ha hả: “Người tu đạo các ngươi không phải đều coi trọng nhân quả sao? Năng lực của ta là dùng sinh hồn huyết nhục người sống luyện thành, ngươi cũng không sợ gặp báo ứng....”

Lời còn chưa nói hết hắn liền thấy sương mù ở chổ Lâm Mạt Mạt kia, trong âm thanh ầm ầm từng sợi từng sợi màu đen bị rút ra, tản mát trong không khí, rất nhanh liền biến thành một đoàn màu trắng, giống như thánh quang, ở trên đầu ngón tay nhỏ của cô bé phá lệ rõ ràng.

Ngươi, ngươi, sao ngươi làm được?”

Tinh lọc oán khí?! Việc này sao có thể? Khuôn mặt ác quỷ càng thêm vặn vẹo, mắt trừng lớn như chuông đồng, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài, nổi bật trên khuôn mặt tàn khuyết màu nâu xanh, rất kinh khủng.

Lâm Mạt Mạt không thèm để ý chút nào, thậm chí không ngẩng đầu liếc nó một cái, lần nữa lôi kéo từ trong cơ thể nó ra một đám sương mù dài nhỏ đậm đặc, tiến hành tinh lọc.

Lần này thời gian hơi dài một chút nhưng cũng chỉ năm phút đồng hồ mà thôi, phảng phất xen lẫn âm thanh kêu rên oan khuất, chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại ánh sáng trắng cỡ chừng hạt đậu.

Bình luận

Truyện đang đọc