TÔI KHÔNG HỢP YÊU ĐƯƠNG

Cuối cùng A Quất vẫn không thoát khỏi bàn tay của Giang Chi Châu. Cũng may Giang Chi Châu nhẹ tay, không cạo lông quá ngắn, nhưng đến khi A Quất nhìn thấy tạo hình mới của mình vẫn không hề vui vẻ chút nào.

“Em thấy chắc A Quất sẽ căm hận chúng ta một khoảng thời gian nữa đây.” Hạ Duy nhìn A Quất đang u uất ngồi xổm trước cửa sổ bằng kính, liền thở dài: “Em luôn khen nó đẹp trai trong lúc anh cạo lông cho nó, nhưng hình như không có tác dụng gì hết thì phải?”

Giang Chi Châu nói: “Qua một thời gian nữa nó sẽ ổn thôi, anh sợ nó yếu ớt không chấp nhận được nên không cạo quá ngắn, tầm tháng sau sẽ dài ra như cũ rồi.”

Hạ Duy khẽ gật đầu, lại nghiên cứu tạo hình mới của A Quất: “Hơn nữa tay nghề của anh cũng không tệ lắm, lúc trước anh từng làm việc ở tiệm cắt tóc à?”

Giang Chi Châu: “........”

“Gâu gâu.” A Hoàng tò mò chạy về phía A Quất, kêu nó hai tiếng. A Quất giơ tay đẩy A Hoàng ra, A Hoàng né tránh sủa gâu gâu. Hạ Duy thấy A Hoàng thích xem trò vui không sợ lớn chuyện thêm liền kéo nó ra: “A Hoàng, đừng quấy rầy A Quất, nó đang suy tư về cuộc đời của loài mèo.”

“Gâu gâu.”

Hạ Duy lại nhìn A Quất: “Nhưng hình như A Quất không gầy đi bao nhiêu, xem ra nó béo thật.”

A Quất: “..........”

Hạ Duy chụp hình A Quất rồi gửi cho đám bạn thân: “đã cạo lông cho A Quất rồi nè, sự thật chứng minh nó không phải béo giả. ┑( ̄Д  ̄)┍ ”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Mèo của nhà các cậu thật đáng thương.

không gầy mười cân không đổi tên: Ha ha ha ha ha buồn cười quá đi mất, mình có thể xuống lầu dưới tham quan được không?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cậu không sợ bị nó cào thì cứ xuống đi, bây giờ tâm trạng của nó không tốt lắm 

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Ha ha ha ha cái đuôi thật đáng yêu.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Tạo hình do Giang tiên sinh thiết kế đó.

Hạ Duy vừa nhấn núi gửi, Giang Chi Châu liền bảo cô đến xem bản thảo thiết kế trang trí của công ty gửi tới. Sau khi mua nhà ở của Quốc tế Khải Thuỵ, Giang Chi Châu nhanh chóng tìm công ty trang trí, nên mới có bản thảo trang trí trước mặt như hiện nay. Hạ Duy thấy mấy bản thảo trang trí đều khôngtệ: “Vậy lúc trang trí chúng ta có cần đi coi một chút không?”

Giang Chi Châu đáp: “Tốt nhất là mỗi ngày đi xem tiến độ một chút, đề phòng trường hợp hoả hoạn chập điện.”

“À, không thì bây giờ chúng ta chọn cách trang trí trước đi, rồi đi mua nội thất vật liệu trang trí này nọ, khi nào chúng ta về quê thăm mẹ em xong, trở về rồi trang trí.” Tính ra thì cũng gần đên sinh nhật mẹ cô rồi, đến lúc bọn họ đều không ở đây, để người đến trang trí không tiện lắm.”

“Ừ, chúng ta cũng cần xem xét đồ dùng trong nhà một chút, nếu có thể thì tìm mua những thứ cùng chung phong cách trang trí là tốt nhất.”

“Được.” Hạ Duy ôm A Hoàng lại, xoay màn hình lại cho nó nhìn rõ, “A Hoàng, em sắp chuyển tới nhà mới rồi, có hài lòng không?!”

“Gâu gâu!”

“Đây là ổ mới của em và A Quất, còn có một sân vườn nhỏ, có thích không?!”

“Gâu gâu!”

“Xem ra A Hoàng rất thích!” Hạ Duy nói dứt lời lại chuyển tầm mắt sang nhìn A Quất, “A Quất, em muốn ngắm nhà mới của chúng ta không?”

A Quất ung dung xoay đầu, miễn cưỡng cho cô một ánh mắt.

Hạ Duy: “.........”

Đột nhiên cô có cảm giác xúc động muốn đổi nickname của mình thành “Cười giống như mèo vàng béo 50 cân”.

Gần đến sinh nhật mẹ Hạ Duy, Giang Chi Châu liền lôi cô đi dạo phố, bảo là thuận tiện đi mua quà cho mẹ cô luôn. Hạ Duy và anh đi dạo trung tâm mậu dịch Tinh Quang một vòng, cuối cùng nhìn anh mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Khoé miệng cô khẽ giật, hỏi anh: “không phải anh đã nói khôngcần quà cáp đắt tiền, chỉ cần tấm lòng là được sao?”

Lúc trước nghe anh nói câu này, cô liền quyết định quà cáp cho mẹ anh là mấy hộp bánh ngọt —— hơn nữa còn là anh trả tiền!!

Giang Chi Châu thanh toán xong, nhận lấy túi đồ mới nói: “Tấm lòng của anh là thứ đắt tiền như vậy đấy.”

Hạ Duy: “.........”

anh có ý gì đây! Ý anh nói tấm lòng của cô là thứ rẻ tiền sao!!

Hạ Duy bùng nổ: “Giang Chi Châu, anh cẩn thận quá rồi nhỉ! Lần trước gặp mẹ anh, anh lừa em mua mấy hộp bánh ngọt, bây giờ đến phiên anh thì anh mua thứ đắt tiền như vậy để thể hiện sao!”

Giang Chi Châu thấy cô tức giận như vậy, ngẩn ngơ một lúc rồi nhanh chóng phản ứng: “Có phải em cũng muốn không? Để anh mua cho em một bộ được không?”

Hạ Duy: “......”

anh có thể nắm bắt vấn đề cốt lõi được không!!

Nhưng cô cũng rất bằng lòng nhận một bộ mỹ phẩm dưỡng da.

Hai người đang đi dạo, Hạ Duy bỗng nghe tiếng của Hạ Minh gọi cô: “Chị ơi? Giang tiên sinh?”

Hạ Duy và Giang Chi Châu cùng xoay đầu lại nhìn, Hạ Minh đang làm việc nhìn thấy bọn họ liền bước tới: “Sao hai người lại đi dạo phố với nhau?”

Hạ Duy: “...........”

Hình như cô chưa nói với Hạ Minh là cô đang hẹn hò với Giang Chi Châu.

Ngược lại Giang Chi Châu rất thản nhiên trả lời: “anh chọn quà sinh nhật cho mẹ Hạ Duy.”

Hạ Minh à một tiếng, đúng là gần đến sinh nhật của Bác 2 gái rồi: “Nhưng sao anh phải chọn quà cho bác ấy?” Nếu cậu nhớ không lầm thì quan hệ của hai người họ đâu tốt đẹp đến vậy.

Giang Chi Châu vẫn bình tĩnh đáp lời: “Bởi vì anh cũng đến.”

......

Hạ Minh chớp chớp mắt, cuối cùng não bộ cũng phản ứng kịp thời: “Hai người... Hai người... đang hẹn hò sao?”

Giang Chi Châu: “Ừ.”

Hạ Minh: “...........”

Cậu che miệng đang há hốc vì bất ngờ, nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Em phải gọi điện kể cho mẹ em mới được!”

Hạ Duy: “........”

Động tác của cậu quá nhanh, cô không ngăn cản kịp. Cậu kể cho mẹ cậu nghe xong thì mẹ Hạ Duy cũng biết ngay sau đó. Chưa bước chân ra khỏi trung tâm bách hóa Tinh Quang, mẹ Hạ Duy đã gọi điện tới. Hạ Duy nhìn thầy tên người gọi hiển thị trên màn hình liền sợ đến mức lông mày cũng nhảy dựng lên: “Là mẹ em.”

Giang Chi Châu thoáng nhìn màn hình điện thoại rồi nói: ‘Em nghe đi.”

Hạ Duy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nghe máy: “Alo, mẹ ạ?”

“Duy Duy đấy à, mẹ nghe Hạ Minh nói con quen bạn trai rồi sao? Sao có bạn trai không kể cho mẹ nghe?”

Hạ Duy bất đắc dĩ nói: “Con chưa kịp kể với mẹ, Hạ Minh nhiều chuyện quá đi.”

“Sao lại nói thằng bé nhiều chuyện chứ, chừng nào con mới dẫn bạn trai về ra mắt?”

“Con định dẫn anh ấy về nhân dịp sinh nhật mẹ.”

“À, gần đến sinh nhật mẹ rồi, con giữ bí mật muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ sao?”

“.... Con định kể với mẹ trước khi về, không ngờ hôm nay lại gặp Hạ Minh. Bọn con còn ở bên ngoài, tối về sẽ gọi lại cho mẹ sau.”

“Được, mẹ đợi điện thoại của con.”

Hạ Duy: “......”

Bọn họ vừa về đến nhà, cô liền chui vào phòng gọi điện cho mẹ cô. Hình như mẹ Hạ muốn điều tra tất tần tật về bối cảnh gia đình, công việc, trình độ của Giang Chi Châu, mẹ còn bắt cô gửi hình của Giang Chi Châu nữa.

Hạ Duy: “..........”

Đến lúc cô ra ngoài đã là nửa tiếng sau, Giang Chi Châu đã làm xong cơm tối. Giang Chi Châu dọn món cuối cùng lên bàn rồi hỏi cô: “Gọi xong rồi sao?”

“Vâng, bây giờ mẹ em đã nắm rõ tình huống của anh như lòng bàn tay.”

Giang Chi Châu bật cười một tiếng: “Vậy lúc anh đến nhà em sẽ không bị tra hỏi nữa đúng không?”

“anh nghĩ hay quá nhỉ, đến lúc anh đến nhà em, không chừng mẹ em lại nghĩ ra mấy vấn đề khác để làm khó anh đó.”

Giang Chi Châu nghĩ nghĩ một lát mới hỏi cô: “Sinh nhật của mẹ em sẽ mời những họ hàng đến dự đúng không?”

Hạ Duy đáp: “Đúng là mời không ít họ hàng, nhưng nghe anh đến thì mẹ em sẽ dành riêng một ngày để tiếp đón anh.”

Giang Chi Châu: “........”

không biết anh nên vui hay nên lo đây nữa, dù không cần ra mắt những họ hàng khác nhưng hình thức thế này càng nghiêm túc hơn.

“Sao thế, anh sợ à?”

Giang Chi Châu cười cười với cô: “Em yên tâm đi, anh có lòng tin sẽ lấy lòng được mẹ vợ tương lai.”

Hạ Duy hừ một tiếng, sau đó lại nghĩ tới vấn đề khác: “Nếu chúng ta đi rồi, vậy A Hoàng và A Quất phải làm thế nào đây? Em dự định mình sẽ về thăm nhà hai ngày mới về.”

Giang Chi Châu suy nghĩ một lát mới nói: “Bố mẹ em có ghét chó mèo không? Nếu không thì chúng ta đưa tụi nó về luôn, dù sao anh cũng lái xe về mà.”

“Được, đưa theo yên tâm hơn là gửi nuôi nhà người khác.”

Hai người xác nhận mọi chuyện xong liền bắt tay vào chuẩn bị hành lý, chuyện của cửa hàng cũng phải sắp xếp một chút. Thành phố D nổi tiếng về du lịch, thậm chí Hạ Duy còn lên kế hoạch đưa Giang Chi Châu đi chơi một vòng thành phố D.

Ngày xuất phát, A Quất và A Hoàng bị ôm lên xe. A Quất bị cạo lông nên từ chối không muốn ra ngoài, Hạ Duy và Giang Chi Châu vừa dỗ dành vừa lừa gạt, vất vả lắm mới ôm nó ra ngoài được.

“A Quất, em tự tin chút đi, dù bị cạo lông nhưng mấy con mèo đực khác còn kém xa em lắm!” Hạ Duy cố hết sức nịnh nọt A Quất. Nếu biết thế này thì cô đã không đề nghị cạo lông cho rồi, cô phải biết nó vốn béo từ sớm chứ.

“Gâu gâu!” A Hoàng và Hạ Duy kẻ xướng người hoạ, vô cùng chân thành khen ngợi A Quất.

A Quất: “.....”

Nó không hề muốn được con chó ngốc nghếch này khen ngợi chút nào.

Hạ Duy thấy A Quất vẫn rầu rĩ không vui, quay đầu sang hỏi Giang Chi Châu: “không thì chúng ta cũng cạo lông cho A Hoàng đi? Thế đấy thì bọn nó sẽ cùng xấu như nhau, không chừng A Quất sẽ vui vẻ hơn một chút đó.”

Giang Chi Châu: “.............”

Chuyện này có vẻ không ổn nhỉ.

“Bộ lông của A Hoàng có thể hạ nhiệt cho nó, đừng hành hạ nó.” Bây giờ anh có cảm giác hình như Hạ Duy chê lông tụi nó rụng quá nhiều đúng không?

Từ thành phố A đến thành phố D chỉ tốn 2 tiếng lái xe, hai người và một mèo, một chó nên dọc đường đi không thấy buồn chán lắm, phong cảnh thay đổi ngoài cửa khiến tâm trạng cũng thoải mái hơn phần nào. Giang Chi Châu đã đến thành phố D tầm gần 11h.

Hạ Duy chỉ đường anh chạy đến nhà mình, bất giác tâm trạng cũng căng thẳng theo.

Lúc trước cô đi gặp bố mẹ của Giang Chi Châu, tâm trạng căng thẳng cũng không nói đi, tại sao bây giờ cô đưa Giang Chi Châu về ra mắt bố mẹ cô mà cô còn căng thẳng là sao!!!

cô nhìn Giang Chi Châu, hỏi anh: “anh có căng thẳng không?”

“Có một chút.” Giang Chi Châu đáp, lại không nhịn được bật cười một tiếng, “Nhưng không căng thẳng như em.”

Hạ Duy: “...........”

cô đã từng tuổi này mới dẫn bạn trai về nhà ra mắt lần đầu, căng thẳng cũng có thể hiểu mà.

Giang Chi Châu nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ thể hiện thật tốt, không để em mất mặt đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc