TÔI KHÔNG LÀM ĐẠI CA NHIỀU NĂM RỒI!

Lúc Triệu Vũ tỉnh lại, cả người nhức mỏi như chạy bền suốt đêm, lưng đau không nói, chỗ kia còn hơi bị sưng! Hôm qua anh ta cứng miệng nói với Lý An Sinh mình rất khỏe, nhưng trên thực tế, lúc này vừa đứng lên anh ta liền thấy đầu óc choáng váng. Lý An Sinh không ở trong phòng. Triệu Vũ nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần trưa.

“Anh dậy rồi sao?” Lý An Sinh mở cửa đi vào, trên tay cầm theo một túi đồ “Vừa nãy người của công ty vận chuyển đến đưa hàng đi rồi, anh không cần phải lo nữa.”

Triệu Vũ “Thế còn anh Vương thì sao?”

Lý An Sinh đặt túi lên bàn, tìm từ đống đồ mình mang tới một bộ vừa với Triệu Vũ, đưa cho anh ta, ý bảo mặc vào rồi đáp “Người đồng nghiệp kia của anh cũng đi rồi, đi theo giao hàng.”

Triệu Vũ thở phào nhẹ nhõm. Tối qua, lúc Lý An Sinh tới, thái độ của lão Vương có phần phức tạp, sau hai người bọn họ lại ở chung một phòng, ông ta hẳn đã đoán ra được ít nhiều. Mặc dù Triệu Vũ tính sau chuyến này về Ngô Thành, anh ta sẽ từ chức, thế nhưng anh ta cũng không muốn trước khi mình đi còn phải đối diện với cái nhìn của đồng nghiệp. Triệu Vũ cầm quần áo lên thay xong, Lý An Sinh liền giơ một tuýp thuốc vẫy vẫy anh ta. Triệu Vũ tới gần nhìn thử, hóa ra là… Thuốc trị trĩ Mã Ứng Long!

Lý An Sinh ngượng ngùng “Tối qua em không khống chế tốt, tiệm thuốc lại không còn loại nào khác… Em bôi giúp anh nhé?”

Triệu Vũ giật tuýp thuốc chui nhanh vào nhà tắm “Ông đây tự bôi được!”

Hai người ăn qua loa vài thứ xong, Lý An Sinh liền dẫn theo Triệu Vũ đi Đế Đô. Triệu Vũ vốn không hề muốn đi, nói đi viện cũng được, thế nhưng đâu nhất thiết cứ phải đến tận Đế Đô? Đi cả một quãng đường xa như thế để làm cái gì? Lý An Sinh hết sức bình tĩnh nhét Triệu Vũ ra ghế sau, rồi khởi động ô tô “Anh, tiện lần này đi, anh theo em đến gặp cha em đi.”

Triệu Vũ đêm qua vừa thề thốt vĩnh viễn bên nhau, lúc này không phản bác được, chỉ đành nghẹn họng nằm co ro trên ghế sau, tự mình căng thẳng. Cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa một lần thấy cha Lý An Sinh. Nói chính xác thì anh ta thậm chí còn quên mất việc bạn trai mình còn có một người cha. Trong ấn tượng của Triệu Vũ, cha Lý An Sinh chưa từng xuất hiện xung quanh Lý An Sinh, chỉ đến tháng thì gửi tiền chứ cũng không hề bận tâm gì đến thằng con trai cùng người phụ nữ mà ông ta đã từng có tình cảm. Trong mắt Triệu Vũ, anh ta cực kì khinh thường, thậm chí là phỉ nhổ loại đàn ông như vậy. Quan hệ tình dục xong liền không chịu trách nhiệm, cho dù là tư cách làm chồng hay làm cha thì cũng đều rác rưởi như nhau! Lúc này, Lý An Sinh đột nhiên nói muốn dẫn anh ta đi gặp cha Lý, Triệu Vũ căng thẳng hồi lâu, cuối cùng nghiền ngẫm chọn từ hỏi “Quan hệ giữa cậu với… Cha cậu thế nào”

“Không tốt lắm.” Lý An Sinh thản nhiên đáp “Anh, anh cứ thoải mái đi, coi như gặp một người mình không thích là được.”

Triệu Vũ ồ một tiếng, rồi lại hỏi “Năm đó, là ông ta đưa cậu ra nước ngoài sao?”

Lý An Sinh gật đầu “Đúng. Công ty bây giờ em làm cũng là của ông ấy.”

Triệu Vũ cúi đầu xuống, thầm nghĩ thế còn tạm được, chí ít thì đối phương còn biết bồi thường cho Lý An Sinh về mặt vật chất, chứ để mà nói trắng ra, chút bồi thường ấy không đủ một tí nào so với những thiệt thòi khổ sở mà cậu ta phải chịu lúc nhỏ. Thế nhưng, về điểm này, Triệu Vũ cảm thấy bản thân vẫn nên cảm ơn cha Lý. Vì nếu như không phải năm đó Lý An Sinh sống cô nhi quả mẫu, thì không biết cậu ta còn phải trải qua những khó khăn gì mới có thể leo lên được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng… Khoan… Trong đầu Triệu Vũ thoáng lóe lên ngờ vực. Ví như năm đó, nếu mẹ Lý còn sống, tại sao Lý An Sinh lại đến sống nhờ cha Lý, đồng thời theo ông ta xuất ngoại?

Tuy thế, sự ngờ vực của Triệu Vũ cũng chỉ là thoáng lóe lên rồi rất nhanh đã bị anh ta ném ra sau đầu. Triệu Vũ có chút choáng váng, nằm ở ghế sau nhắm mắt ngủ. Mặc dù ghế sau cũng coi như rộng rãi, nhưng khi so với dáng người một mét tám của anh ta thì thật chẳng thấm vào đâu. Bởi thế, anh ta phải co ro nằm đến là tội nghiệp, đồng thời ngủ cũng không quá thoải mái. Lý An Sinh liếc nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được, rẽ vào một trạm dừng chân, lấy đệm kê lên gối đầu cho Triệu Vũ, cùng như chăn lông mà mình mang theo đắp lên cho người kia. Thậm chí đến cả cửa gió điều hòa cũng bị cậu ta điều chỉnh một phen. Mặc dù quãng đường từ đây đến Đế Đô chỉ còn non nửa, thế nhưng khoảng cách vẫn không hẳn là ngắn. Lý An Sinh tuân thủ luật giao thông, tuân thủ đến vượt quá mức cần thiết, cứ lái xe được một hai tiếng cậu ta đã dừng lại nghỉ. Cứ thế, hai người chậm rì rì di chuyển đến tận khi trời tối đêm mà vẫn chưa tới được Đế Đô.

Triệu Vũ với Lý An Sinh lần nữa thuê phòng. Triệu Vũ nghỉ ngơi cả chiều, vừa vui vẻ vừa chờ mong lần làm tình thứ hai sau khi hai người quay lại với nhau. Kết quả Lý An Sinh sau khi cùng anh ta xem xong một bộ phim điện ảnh Hollywood xong, mười giờ tối liền đúng giờ tắt đèn giục Triệu Vũ đi ngủ.

Triệu Vũ phát điên “Làm gì có ai chăm sóc người bệnh như cậu! Bảo bối, tôi sẽ ngủ đến ngốc luôn đó!”

Giám đốc Lý vẫn nằm im không động “Anh, nghỉ ngơi cho tốt.”

Triệu Vũ kêu than một tiếng, nằm vật xuống đếm cừu.

Sáng hôm sau, hai người tới Đế Đô. Lý An Sinh đặt hẹn từ trước, đến nơi liền dẫn Triệu Vũ đi thẳng vào gặp bác sĩ. Mặc dù đầu không có vấn đề gì lớn, thế nhưng Triệu Vũ ngày nào cũng lái xe, trong người ẩn giấu không ít bệnh nghề nghiệp, từ xương cổ đến dạ dày, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Triệu Vũ hiểu rất rõ sức khỏe của mình, thản nhiên liếc nhìn báo cáo một cái xong liền thôi, thậm chí anh ta còn nghĩ có gì mà không qua cơ chứ? Lý An Sinh ngược lại rất không hài lòng, mặt đen đi mất mấy phần. Lúc ra khỏi bệnh viện, Triệu Vũ đi trước, Lý An Sinh đi sau, nhẹ nhàng giữ gáy đối phương, tính toán sau này cho dù dùng bất cứ giá nào cũng phải nuôi cho lại!

Triệu Vũ thấy gáy bị giữ thì quay đầu nhìn Lý An Sinh, sau khi thấy bảo bối nhà anh ta đang trầm ngâm không biết nghĩ cái gì, cả người tự dưng lạnh toát. May mà Lý An Sinh rất nhanh đã khôi phục hình tượng chị Vũ dịu dàng hỏi “Anh, anh muốn ăn gì?”

Triệu Vũ vô tư đáp “Ăn lẩu cay không? Lâu lắm rồi không ăn, tôi sắp thèm chết luôn rồi!”

Triệu Vũ không hề ý thức được, trong tương lai, số lần anh ta được tiếp xúc với mấy thứ cay cay không mạnh khỏe này chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, hưng phấn ăn đến toàn thân đều nhiễm một vị cay xè mới chịu lên xe theo Lý An Sinh đến công ty của cha Lý. Lúc anh ta kịp nhớ ra chuyện này, anh ta đã mặc áo phông quần sooc ngồi trên sofa trong phòng tiếp khách của công ty đối phương. Lý An Sinh đưa điện thoại của mình cho Triệu Vũ “Em tải không ít trò chơi, anh cầm đi.”

Triệu Vũ “… Chơi game? Cậu coi tôi là trẻ con thật đấy à?”

Lý An Sinh kiên trì giải thích “Không phải. Là tại quan hệ giữa em với ông ấy không tốt, không biết lúc nào ông ấy mới ra nên ý em là chúng ta cùng chơi, coi như giết thời gian.”

Thế nhưng, cậu ta vừa dứt lời, cha Lý đã từ trong phòng làm việc đẩy cửa bước ra.

Triệu Vũ vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông trung tuổi bụng phệ, thầm nghĩ đây thực sự là cha Lý An Sinh ư? Tại sao với cái gen tệ hại kia mà cũng sinh ra được đứa con ưu tú như Lý An Sinh? Có vẻ như không đúng lắm?

Cha Lý có ngoại hình giống với hầu hết những người đàn ông trung tuổi làm việc trong công ty trong nước, đầu hói cao, vóc người béo mập, mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt thâm quầng, biểu hiện của sự miệt mài quá độ. Triệu Vũ phải vất vả lắm mới nhìn ra được mấy nét tương tự Lý An Sinh, thế nhưng bị bao bọc bởi sự dơ bẩn của rượu và gái, chúng lại bình thường đến chẳng có gì hiếm lạ. Có thể, hồi còn trẻ ông ta cũng không đến nỗi. Dù cho mặt mũi chỉ tầm tầm, thế nhưng quanh thân vẫn còn khí độ tiêu sái của cậu ấm con nhà giàu kéo lại. Tiếc là đến lúc này, cái khí độ ấy đã biến thành vẻ mệt mỏi già nua.

Triệu Vũ định đứng dậy chào, kết quả nhìn sang Lý An Sinh, cậu ta vẫn ngồi lù lù bất động, chỉ thản nhiên hếch mặt lên nhìn đối phương.

Cha Lý đảo mắt qua phía Triệu Vũ hỏi “Ai đây?”

Lý An Sinh bình tĩnh đáp “Cha, chúng ta vào trong rồi nói.”

Cha Lý lạnh lùng dặn dò thư kí vài câu rồi xoay người quay lại phòng làm việc. Lý An Sinh dúi di động vào tay Triệu Vũ, ý bảo ngồi chờ, không cần theo vào, còn bản thân thì theo sau cha Lý đóng cửa lại. Người thư kí trẻ tuổi pha trà mời Triệu Vũ, nhưng Triệu Vũ không uống mà chỉ dựa vào thành ghế chơi điện tử. Chơi tầm mười mấy phút, bên trong vẫn không thấy có động tĩnh gì. Triệu Vũ đang tính có nên gõ cửa xem tình hình thế nào hay không thì một cậu nhóc tầm mười sáu mười bảy tuổi từ đâu chạy xộc tới. Cậu ta ăn mặc rất thời trang, đôi mắt vừa to vừa đen. Cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn đã cởi cặp xách vất lên ghế sofa, suýt nữa thì vất trúng vào mặt Triệu Vũ, còn bản thân thì cau có ngồi phịch vào một cái ghế đơn khác hô to “Cho tôi một coca lạnh!!… Á? Anh là ai?”

Triệu Vũ đặt điện thoại sang một bên “Cậu nói cậu là ai trước đi đã?”

Cậu nhóc thấy thái độ Triệu Vũ thì cực kì kinh ngạc “Tôi tới tìm cha tôi, anh là ai?”

Mẹ cả Lý An Sinh nhiều năm không có con, phải mãi đến khi Lý An Sinh sắp được mười tuổi, cha Lý mới có người con thứ hai. Cũng chính từ lúc đó, cha Lý không còn quan tâm gì đến mẹ đẻ của Lý An Sinh nữa mà chỉ gửi tiền mỗi tháng, đơn thuần như đóng tiền họ. Đứa con thứ hai nhà họ Lý từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở thành phố, được cả nhà nuông chiều, sau khi lớn lên, không học vấn không nghề nghiệp, bộ dáng lông bông đúng chuẩn một cậu ấm. Cũng là hôm nay, nghe nói người anh kia của cậu ta quay về, cậu ta bị ép tới công ty gặp cha cậu ta, mới ngoài ý muốn đụng mặt Triệu Vũ.

Triệu Vũ tuổi trẻ, toàn thân trên dưới mặc áo phông cùng quần sooc, không hề có vẻ gì là quý trọng. Trên đầu còn dán băng gạc, tạo cho người nhìn một cảm giác buông thả. Cậu ấm nhà họ Lý im lặng đánh giá, thầm nghĩ tên này cũng có thể coi là anh tuấn, thế nhưng hoàn toàn không hợp với ông anh ẻo lả nhà cậu ta, càng đừng nói đến ông bố cả đời chỉ thích gái mười tám, không thích đàn ông của cậu ta! Nghĩ nghĩ, Triệu Vũ lại hăng hái nhìn cậu ta mở lời trước “Cậu đừng quan tâm tôi là ai, nhìn mặt cậu thế kia, chắc là bị đánh thảm lắm ha?”

Đối phương nhảy cẫng lên phản biện “Anh thì biết cái đếch gì? Bên kia có ba người, tôi đây chẳng có ai, nên mới bị đánh thành thế này!”

Triệu Vũ bật cười “Bên kia năm người tôi đây vẫn đánh gục bình thường, cậu có tin không?”

“Anh nói dối…”

Ánh mắt của cậu ta cùng Triệu Vũ giao nhau, bùm bùm như pháo hoa vang dội khắp trời đêm. Một tên đã từng là đại ca trường học, một tên hiện đang là tay ăn chơi trác táng, cảm giác đồng loại, không cần nói, mãnh liệt dâng lên!

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc…

“Con thích chơi, cha hiểu.” Cha Lý nói “Chơi đàn ông hay đàn bà đều như nhau, thế nhưng chuyện đó không có nghĩa là con không phải đối phương thì không được!”

Lý An Sinh ngồi đối diện ông ta, thái độ vẫn bình tĩnh “Con chỉ thích duy nhất người đó, không còn ai khác.”

“Tình yêu là tất cả?” Trong giọng cha Lý lộ ra vẻ châm chọc “Qua vài năm nữa con còn dám nói thế không? Con nên nhớ, con có được như ngày hôm nay, tất cả đều là ta cho, còn cậu ta, cậu ta có thể cho con cái gì?”

Lý An Sinh hờ hững “Con có thể trả lại tất cả.”

Cha Lý cười gằn, không coi là thật “Vậy thì nghỉ việc đi, còn xe với nhà, cái đó đã viết tên con, thì cứ coi như là ta cho con. Nhưng hôm nay, nếu con đã quyết tâm như vậy, thì sau này con đừng mong có được một phần những thứ thuộc về em trai con!” Ông ta dừng một chút lại tiếp “Ta khuyên con một câu, người kia thoạt nhìn chỉ là một người có gia cảnh bình thường, hẹn hò với con là vì cái gì ta không nói nữa. Con hãy tự chiêm nghiệm, sau khi bản thân không còn tiền, cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào? Không tiền đến cái rắm còn chẳng có chứ nói gì đến tình yêu!”

Lý An Sinh đứng lên, có chút thương hại nhìn cha mình.

Thế nhưng cha Lý hoàn toàn không thèm để ý, đi sau tiễn con trai lớn rời đi. Lúc Lý An Sinh đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu, sùng bái nhìn Triệu Vũ “Anh Vũ, anh thật là giỏi! Anh mau kể tiếp đi!”

Lý An Sinh cùng cha Lý “…”

Cha Lý vô cùng mất mặt, đi tới xách tai con trai “Làm gì đấy?”

Cậu nhóc buồn bực giãy ra, hai mắt đảo từ cha mình đến anh mình, rồi lại đảo về phía Triệu Vũ, như bừng tỉnh hỏi “Anh Vũ, anh theo Lý An Sinh đến à?”

Cậu ta không gọi cái người có quan hệ máu mủ với mình là anh mà lại đi gọi một người vừa mới gặp mặt là anh, chuyện này khiến cha Lý giận tái cả mặt. Thế nhưng, Triệu Vũ đã đi trước một bước, nhíu mày chất vấn “Sao lại gọi thẳng tên? Cậu ấy không phải anh cậu sao?”

Cậu nhóc cực kì không tình nguyện nhìn Lý An Sinh “Anh.”

Lý An Sinh “…”

Lý An Sinh được gọi một tiếng anh nhưng không hề thấy vui vẻ gì. Cậu ta dẫn theo Triệu Vũ xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lúc ngồi vào xe, Triệu Vũ lôi điện thoại ra ấn ấn. Anh ta vừa kết bạn trên Wechat với em trai Lý An Sinh, cho nên muốn đổi lại cho cậu ta cái tên, ghi là “Em trai Lý An Sinh”. Đổi xong cũng không có nói chuyện ngay, cho nên, lúc ngồi rỗi, Triệu Vũ mới phát hiện, hóa ra nãy giờ Lý An Sinh vẫn chưa khởi động ô tô, liền kỳ quái hỏi “Mệt sao? Có cần tôi lái thay không? Tôi có mang giấy phép lái xe đấy.”

Lý An Sinh im lặng một lúc rồi nghiêng người đè lên Triệu Vũ hôn môi. Cậu ta hôn đến tận khi Triệu Vũ bốc lên dục hỏa mới xoay người lái xe rời đi. Triệu Vũ không hiểu sao tự nhiên bị “chơi”, dục vọng không được giải quyết, quả như họa từ trên trời rơi xuống! Vất vả lắm anh ta mới đè ép được nó xuống, cũng cẩn thận suy nghĩ một phen. Cuối cùng, anh ta giận dữ nhìn giám đốc Lý đang chuyên tâm lái xe, trong lòng nghẹn ứ.

Mẹ kiếp, Lý An Sinh đến cả em trai mình cũng ghen! Triệu Vũ nghĩ, cậu ta có còn là người nữa không!

Bình luận

Truyện đang đọc