TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH

(4)

Hôm nay là sinh nhật của Kim Sở Hàm.

Bố mẹ thuê một khách sạn xa hoa nhất trong thành phố, toàn bộ màn hình LED của thành phố đều phát video chúc mừng sinh nhật Kim Sở Hàm.

Pháo hoa rực rỡ không ngớt, thảm đỏ đầy hoa, có máy quay của phóng viên, có người nổi tiếng từ tất cả các tầng lớp xã hội.

Nhà họ Kim dùng tài phú tuyên bố với tất cả mọi người sự tồn tại của Kim Sở Hàm.

Tôi đứng trong đám người, nhìn Kim Sở Hàm kéo Cố Trạch Ngôn đi tới, tất cả mọi người đều nhường đường cho bọn họ.

Hai thanh âm quen thuộc kia rôm rả thảo luận về giá cả lễ phục, trang sức lộng lẫy của các khách mời.

Linh hồn hiện tại đang chiếm giữ trong thân xác của Kim Sở Hàm kiếp trước là một tiểu minh tinh bất tài không có tiếng tăm, thật vất vả mới có được cuộc sống hào môn, vì muốn duy trì hình tượng cố gắng cầu tiến, bướng bỉnh của phiên bản gốc nên vẫn cố nén tính cách của chính mình.

Bây giờ rốt cục có thể mượn danh tiếng sinh nhật để thỏa mãn dục vọng tiền bạc, cô ta quả thực cực kỳ hưng phấn, cứ không ngừng luyên thuyên thảo luận với hệ thống.

Tôi cũng nghe được họ đang thảo luận về tôi.

[Thấy bộ lễ phục màu trắng trên người Kim Bảo Châu chưa! Đó là ngay từ đầu tôi bảo anh hai đặt cho tôi, sau đó lại cố ý nói nhìn quá hở hang, còn nói không cần lãng phí đặt thêm, cứ để bộ này cho Kim Bảo Châu mặc là xong, anh ấy lập tức ngoan ngoãn đưa đi! Kim Bảo Châu còn rất nghe lời, không biết bản thân đang mặc quần áo do tôi chọn, ngược lại còn vui vẻ]

[Kí chủ, cô nói xem Kim Bảo Châu này gần đây cũng quá thành thật, cô đem mèo của cô ta đi, cô ta cũng không phản kháng, cứ tiếp tục như vậy lỡ như cô ta thật sự cùng cô trở thành một đôi chị em tốt trong mắt nhà họ Kim thì làm sao bây giờ! Hơn nữa tôi thấy Kim Thành Nhất hình như có chút bị cô ta làm đả động, đau lòng cho dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô ta bây giờ, sợi dây chuyền trên cổ cô ta chính là Kim Thành Nhất mua giống sợi của cô đang đeo.]

[Yên tâm đi, một cô gái từ nhỏ đã được che chở cho đến lớn như cô ta, đột nhiên rớt xuống hố sâu làm sao có thể nhẫn nhịn được đến mức này, hiện tại tám phần là giả vờ, sợ nhà họ Kim đuổi cô ta ra ngoài thì không được làm đại tiểu thư nữa! Giả bộ đáng thương nghe lời khiến người ta đau lòng! Loại chiêu thức này tôi rất quen thuộc, còn muốn lôi cả tôi vào? Cứ chờ mà xem, trong tối nay tôi nhất định làm cô ả lộ rõ bản chất!]

Trong phút chốc, tôi đột nhiên có xúc động muốn xé tà hai bên váy hung hăng nhét vào miệng Kim Sở Hàm. Nhưng giáo dưỡng được dạy dỗ nhiều năm đã kịp thời ngăn tôi lại.

Trong trường hợp này nhất cử nhất động đều phải nhẫn nại, thân phận của nhà họ Kim vốn khác biệt, làm con gái của nhà họ Kim lại càng không để cho cả nhà phải mất mặt.

Mặc dù bây giờ tôi không còn là viên ngọc quý được nâng trong lòng bàn tay của họ, nhưng thói quen đã khắc ghi trong xương tủy vẫn không thể thay đổi.

Tôi mang nụ cười hoàn mỹ nhìn theo cặp kim đồng ngọc nữ của mọi người tiến vào trung tâm buổi tiệc, đúng lúc cùng người bên cạnh biểu đạt vài câu ca ngợi Kim Sở Hàm.

Sau đó mới xoay người rời đi tìm một góc ngồi xuống.

Nhân vật chính hôm nay không phải tôi, đương nhiên tôi phải tự tránh đi để tránh những bàn tán không đáng có, quan trọng là không thể để cho Kim Sở Hàm có cơ hội nắm được bất cứ sai lầm nào.

Chỉ là thể nào cũng sẽ có một vài người không biết thức thời.

"Chậc chậc chậc, Kim Bảo Châu cô cũng có ngày hôm nay ha, chiếc váy cô đang mặc là sao vậy, là đang học Kim Sở Hàm sao? Cũng chịu khó học hỏi quá nha. "

Vu Hàm, bạn học cấp 3 của tôi, cũng từng là người theo đuổi Cố Trạch Ngôn, sau khi tỏ tình trước mặt mọi người bị Cố Trạch Ngôn cự tuyệt, luôn thích gây phiền toái cho tôi.

Tôi thật sự không hiểu loại phụ nữ này, nếu không có sự tồn tại của tôi chẳng lẽ Cố Trạch Ngôn sẽ không từ chối cô ta sao?

Ở trước mặt mọi người không cho cô ta thể diện là Cố Trạch Ngôn, không ghi thù anh ta, lại nhìn tôi không vừa mắt.

"Vu Hàm, đã lâu không gặp." Tôi mỉm cười lịch sự

"Kim Bảo Châu cô kiêu ngạo cái gì, cô là hàng giả còn làm bộ dáng vẻ này cho ai xem! Nếu tôi là cô tôi cũng không dám ra ngoài, vị hôn phu của mình bị cướp đi, ngay cả vị trí đại tiểu thư của mình cũng là của người ta, tôi nghe nói trước kia cô còn rất không thích Kim Sở Hàm, cảm giác bị người mình chán ghét giẫm lên đỉnh đầu có kích thích không? "

Vu Hàm hơi khom lưng xuống, nghiêng người về phía trước, mở to hai mắt gắt gao đánh giá từng tấc da trên mặt tôi, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý không kiềm chế được, nhìn qua có chút dữ tợn.

Giống như một con thỏ hoang gặp một con sư tử bị thương.

Tôi ở trong lòng khuyên chính mình, nhất định nhớ kỹ khuôn mặt dữ tợn này của Vu Hàm, tuyệt đối không nên ở trước mặt Kim Sở Hàm lộ ra tư thái kém cõi như vậy.

"Vu Hàm." Tôi dịu dàng thì thầm mở miệng nói: "Xin cô giữ chừng mực xã giao, những dịp thế này nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chuyện cô biết được chắc gì người khác không biết? Cô nói xem lỡ có người nhìn thấy cảnh này chạy tới bỏ đá xuống giếng thì sao? Nhà họ Kim còn không nói gì với tôi, cô lại tự mình không nhịn được nói trước, cô thế này chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt nhà họ Kim, sợ người khác không biết cô tính khí nhỏ nhen, bụng dạ nham hiểm, lại không biết thức thời sao? "

Tôi cười dịu dàng, hài lòng nhìn sự tức giận hiện rõ trên mặt Vu Hàm, lại phải cực lực kìm chế, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ôn hòa đứng thẳng người, làm ra tư thái chỉ là cùng tôi trò chuyện rồi vội vàng rời đi.

Tôi xuất sắc suốt hai mươi năm, người nhìn không thuận mắt tôi rất nhiều, tôi cũng đã nghe qua đủ loại ngôn từ gió thoảng, châm biếm của người khác, nhưng tôi lại chẳng quan tâm. Những người tôi không để tâm đến sẽ chẳng thể làm bất cứ điều gì khiến tôi tổn thương.

Tôi còn rất thích nhìn những người này ở trước mặt tôi tức giận giậm chân, nhìn dáng vẻ mỉm cười của tôi lại chẳng thể làm gì được.

Xa xa, tôi thấy Kim Sở Hàm thì thầm với Cố Trạch Ngôn, Cố Trạch Ngôn nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút do dự.

Một lát sau, Cố Trạch Ngôn đi tới.

Khoảnh khắc anh ta đứng trước mặt tôi, tôi hoảng hốt nghĩ anh ta đã trở về là anh của quá khứ, vậy hẳn là một giây sau đó anh ta nên đưa tay ra mời tôi nhảy điệu nhảy đầu tiên.

"Kim Bảo Châu, Sở Hàm muốn bảo em đi qua cùng nhau cắt bánh ngọt, cô ấy nói hôm nay cũng là sinh nhật của em nên cùng nhau chúc mừng."

Kim Bảo Châu, trước đây anh ta không gọi tôi như vậy.

Anh ta luôn thích gọi tôi là Tiểu Bảo, âm cuối sẽ kéo dài một chút, phảng phất hai chữ này lăn qua đầu lưỡi anh một vòng dính đầy quyến luyến mới nỡ thốt ra.

"Được."

Tôi trả lời dứt khoát, trong lòng lại nhịn không được thất vọng.

Xem ra tất cả mọi người đều bận rộn thưởng thức nhân vật chính, đã không ai nhớ sinh nhật của tôi cũng là hôm nay.

Tôi đứng lên, khoảnh khắc lướt qua, Cố Trạch Ngôn theo bản năng nhường sang một bên, dường như sợ dính dáng chút quan hệ nào đó với tôi.

Tôi gần như tự ngược, ở trong lòng đem động tác của anh chậm rãi từng chút một phóng đại ra, cẩn thận thưởng thức khoảnh khắc đau lòng này.

Tích lũy hết những cảm xúc lạnh nhạt thành một tảng băng, hết một lần rồi lại một lần tưới nước lên chúng, nhẹ nhàng tự nguyện cầu sẽ có thể làm trôi đi hết những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.

Mỗi bước chân phải đi một cách thanh lịch, tôi muốn cho tất cả mọi người thấy rằng, tôi, Kim Bảo Châu, khi đứng trước người từng yêu vẫn ung dung, mỉm cười bình tĩnh mà lướt qua.

Kim Sở Hàm đứng bên cạnh bàn bánh ngọt ba tầng.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, cô giống như tiểu công chúa và hạt đậu, tất cả đều mềm mại, chẳng nhìn thấy chút dấu vết nào của sự khổ cực mà cô ta đã từng trải qua.

Tôi biết đó là vai trò của đạo cụ, tôi đã từng nghe cô ta trao đổi với hệ thống.

Vì Kim Bảo Châu và Cố Trạch Ngôn tình cảm tiến triển nhanh chóng, cô ta dùng số điểm tích lũy này để đổi lấy một đạo cụ tên là "Hào quang tao nhã" với hệ thống.

Tôi cần cù luyện tập dáng vẻ này mười mấy năm, mà Kim Sở Hàm chỉ cần một đạo cụ liền đơn giản có được.

Tôi không cam lòng, nhưng tôi sẽ không chấp nhận thua cuộc.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tôi và Kim Sở Hàm cầm con dao giống hệt nhau chuẩn bị cắt bánh kem.

Trong bầu không khí khiêu vũ nhẹ nhàng, tôi nghe thấy thanh âm của Kim Sở Hàm.

[Hệ thống! Ngay bây giờ! Sử dụng đạo cụ! Quấy nhiễu tầm mắt của Kim Bảo Châu, làm cho dao trên tay cô ta cắt vào tay tôi! Đúng rồi đừng quên giảm bớt cảm giác đau đớn cho tôi! ]

Tôi dừng lại động tác tay, nháy mắt bị mồ hôi tuôn ra làm lạnh cả sống lưng.

Hóa ra đạo cụ còn có thể tác dụng trên người người khác!

"Làm sao vậy?" Thanh âm ngọt ngào mang theo chút quan tâm của Kim Sở Hàm vang lên bên tai.

Tôi biết sự dừng lại đột ngột của tôi nhất định sẽ khiến mọi người chú ý.

Nói không chừng bây giờ mọi người bao gồm cả Cố Trạch Ngôn đang vô cùng khẩn trương suy đoán xem tôi có phải đang muốn làm Kim Sở Hàm xấu hổ hay không.

Nhưng tôi không dám nhúc nhích, trong tầm mắt là bánh ngọt mềm mại ngọt ngào, nhưng một dao này cắt xuống có thể là máu tươi..

[Kí chủ! Sao cô ta còn chưa di chuyển! Cách này có hiệu lực trong ba phút. Cô phải nhanh chóng để cô ta cắt! Đừng lãng phí đạo cụ! ]

Thanh âm lo lắng của hệ thống truyền đến, trong nháy mắt lại giống như là cho tôi uống một viên thuốc an thần, tôi đã có cách.

Tôi ngẩng đầu cười nhìn Kim Sở Hàm: "Em xem trí nhớ này của chị, chỉ lo cao hứng, điều ước trước khi cắt bánh cũng quên làm. "

"Em gái." Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt Kim Sở Hàm, bắt được một tia hoảng hốt, tôi giống như động vật khát máu, thưởng thức con mồi bối rối làm cho tôi cảm thấy sung sướng, âm thanh cũng nhiễm vài phần hưng phấn: "Chúng ta sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chị nghĩ đây cũng là duyên phận ông trời ban cho chúng ta, cám ơn em đã cho chị thêm một người nhà, chúc mừng sinh nhật."

"Em cũng rất cao hứng, chị, chúng ta mau cắt bánh đi." Kim Sở Hàm có chút nóng nảy.

"Không cần vội, chị còn có chút chuyện muốn nói."

Tôi nắm chặt dao cắt bánh ngọt, cánh tay dùng sức quá độ căng thẳng đến đau rát, nhẹ nhàng xoay người, tượng trưng nhìn những người thân vây quanh, bày ra góc độ đẹp nhất mà truyền thông phía dưới có thể chụp được, dùng giọng điệu cảm ơn tiêu hao kiên nhẫn của Kim Sở Hàm.

"Bố mẹ, gần đây trong nhà chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay cả nhà mình có thể cùng nhau ở đây, con rất vui, con hy vọng sau này mỗi năm cả nhà chúng ta đều có thể giống như bây giờ, cái bánh ngọt này chúng ta cùng nhau cắt đi."

"Được rồi! Bảo Châu, con nói được như vậy bố mẹ rất vui mừng, con và Sở Hàm đều là con gái ngoan của chúng ta! "

Bố mẹ tiến lên phía trước, cùng nhau cho tôi và Kim Sở Hàm một cái ôm, anh hai đứng ở giữa cùng bố cầm con dao bánh ngọt trong tay Kim Sở Hàm, mẹ nắm lấy tay tôi. Hòa chung với tiếng kêu rên của hệ thống, tháp champagne rải xuống, dải ruy băng nổ tung phía sau, tôi mỉm cười cùng mọi người cắt bánh ngọt.

Cắt bánh xong, tôi rời khỏi một bầu không khí vui vẻ, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.

Là tôi đánh giá thấp năng lực hệ thống, làm được loại tình trạng này quả thực giống như thần linh.

Đức Chúa Trời...

Từ này giống như một viên đá nóng bỏng, nhảy nhót xung quanh tâm trí của tôi.

[Ta chính là thần, là thần linh thao túng các ngươi!]

Thanh âm trẻ thơ quen thuộc lại không còn giọng điệu rực rỡ như trước, mà tràn đầy cao ngạo, không phải ở bên tai vang lên, là vang lên trong đầu tôi.

Giống như có một con cá lọt lưới bơi khỏi đầm lầy trí nhớ.

Trong nháy mắt kinh hãi đến nỗi tôi đứng thẳng người.

Vì cái gì, vì sao lại xuất hiện những lời này, còn có ký ức trước đó về hệ thống cùng kí chủ, đây là thuộc về tôi sao? Tại sao trước đó tôi không có ấn tượng?

Ai nói với tôi những lời này, có phải là hệ thống không?

Tôi liều mạng moi hết những kí ức từ trước đến giờ, cố gắng tìm được những thứ có liên quan đến chuyện này, lại chẳng thể nhớ ra được chút dấu vết nào.

Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó giống như tầng sương bay ở trong lòng, chỉ cần thổi tan phiến sương mù này là có thể thấy rõ ràng, mà tôi lại không cách nào tiến lên phía trước.

Những điều chưa biết, chuyện ta không nắm bắt được luôn là nỗi kinh hoàng nhất.

Cảnh tượng tiệc rượu xa hoa trước mắt vào giờ khắc này trở nên không chân thật.

Tôi như rơi xuống một hầm băng, đột nhiên phát hiện ra rằng dường như có một đôi tay vô hình đang lơ lững trên đầu của tất cả mọi người.

(5)

Tôi vô cùng hoảng sợ, hận không thể lập tức thoát khỏi thứ quái vật khiến tôi sởn tóc gáy này, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi chú ý lắng nghe từng câu nói của cô ta với hệ thống, nhắc đi nhắc lại việc tìm phải tìm cho tôi một hòn than nóng bỏng tay khác*.

*Đại ý: Gắp lửa bỏ tay người(Bịa đặt, vu khống, hãm hại người khác)

[Kim Bảo Châu chết tiệt này! Hại tôi lãng phí một đạo cụ vô ích! Hệ thống có đạo cụ nào có thể trực tiếp diệt trừ cô ả không! ]

[Có nha, đạo cụ cao cấp dục cổ.]

[Dục Cổ? Là vật gì? Nghe có vẻ giống với dục vọng muốn được thay đổi của tôi?]

[Không giống, dục vọng dùng trên kí chủ là dùng để nâng cao giá trị mị lực của kí chủ đối với người khác giới, dục cổ là chuyên môn đối phó người cản trở kí chủ, chẳng qua nếu muốn đổi đạo cụ này điểm tích lũy phải tương đối cao, hơn nữa cần điều kiện sử dụng nhất định, kí chủ hiện tại tạm thời không thể sử dụng. ]

[Thật là, không thể dùng còn nói với tôi, chẳng khác nào đẩy đồ ăn đến trước mặt còn không cho người ta ăn, Tiểu thống, dạo này hư hỏng lắm nha]

[Kí chủ không cần gấp, trọng tâm nhiệm vụ của chúng ta vẫn là đối tượng được chỉ định, chỉ có từ chỗ đối tượng đạt được đủ điểm tích lũy, kí chủ mới có thể nhận được nhiều đạo cụ hơn nha~ Hiện tại số điểm tích lũy của kí chủ được 4 nghìn 8, cô có muốn xem mình có thể đổi thêm đạo cụ nào mới không?]

Không biết có phải là bị ám ảnh tâm lý hay không, hiện tại nghe thấy thanh âm của hệ thống, phảng phất như thể ác ma khoác túi da trẻ con, đang dẫn dắt người bị nó lựa chọn mở chiếc hộp ma quái Pandora ra.

Kim Sở Hàm ngồi trên sô pha màu trắng, nhìn như đang nghe Cố Trạch Ngôn bên cạnh bắt chuyện với người khác, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt cô ta trống rỗng đang chú ý một điểm nào đó trong không trung.

Tôi đoán có lẽ là nhìn vào đạo cụ mà hệ thống đang hiển thị cho cô ta xem.

Chỉ cần nghe đến tên của những đạo cụ này đã khiến tôi cảm thấy kinh tởm.

Cái gì mà [Cửu Khúc Hồi Hành] [Mị Cốt Nhũ Hương], tất cả đều là thứ hạ tam lộ.*

* Mấy cái mùi hương làm kích thích ham muốn, nói dễ hiểu là (thuốc kích dục)

Hệ thống cẩn thận giới thiệu rằng những đạo cụ này có thể khiến đàn ông thần hồn điên đảo, một bước lên mây, càng khó nghe hơn nữa là giọng điệu của Kim Sở Hàm, mập mờ tưởng tượng mỗi đạo cụ sẽ khiến Cố Trạch Ngôn có phản ứng điên cuồng gì.

Nghe qua, cô ta dự định mượn bữa tiệc hôm nay để cùng Cố Trạch Ngôn tiến sâu hơn một bước.

Chẳng thể khống chế chính mình, trong đầu tôi cũng hiện ra bộ dáng Cố Trạch Ngôn và Kim Sở Hàm dây dưa trên giường.

Hình ảnh đó rất thực tế, như thể tôi đã tận mắt chứng kiến hàng ngàn vạn lần.

Tôi cố ép buộc bản thân không nghĩ tới những chuyện này, ngưng thần phân tích mỗi câu bọn họ nói ra.

Hệ thống này có rất nhiều đạo cụ, đạo cụ dùng để trợ giúp người dùng có ấn tượng tốt với người xung quanh, câu dẫn đàn ông, hoặc diệt trừ đối thủ.

Mà đạo cụ cần điểm tích lũy để đổi, điểm tích lũy là phần thưởng trong mỗi lần câu dẫn đàn ông có được.*

*Giải thích đoạn này: Nói đơn giản là bạn tham gia một trò chơi, nhiệm vụ đầu tiên là trồng một cây hoa, khi hoa nở bạn sẽ nhận được điểm thưởng, sau đó bạn dùng số điểm đó mua một bông hoa cấp cao hơn, tiếp tục vòng tuần hoàn cho đến khi bạn tích lũy đủ số điểm, bạn có thể mua một đạo cụ cấp cao để chiến thắng trò chơi (Bắt đầu câu dẫn -> có điểm thưởng -> dùng điểm thưởng đổi đạo cụ -> câu dẫn ×2 -> dùng điểm thưởng đổi đạo cụ cấp cao)

Đây quả thật là một vòng tuần hoàn khép kín.

Điểm tích lũy đều xoay quanh đàn ông được chỉ định, kí chủ có thể thông qua vòng tuần hoàn khép kín này lấy được những thứ như vẻ ngoài mỹ lệ, những đạo cụ linh tinh khiến đàn ông theo đuổi.

Vậy hệ thống này sẽ nhận được gì?

Điểm được đổi có dùng được không?

Cho nên nó mới tích cực khuyên bảo kí chủ cố gắng kiếm điểm sau đó đi đổi đạo cụ.

Những điểm này được sử dụng để làm gì?

Chuyển đổi năng lượng.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, giống như một người bình thường cần ăn để sống, và chiếc xe cần nhiên liệu để chạy.

Nếu hệ thống này là một vật nuôi bằng điện tử có tồn tại, nó khẳng định cần năng lượng mới có thể khởi động và duy trì hoạt động, điểm tích lũy rất có khả năng chính là năng lượng này.

Bởi vì đây là cái duy nhất mà nó có thể biết đến và khao khát.

Nhịp tim của tôi vì suy đoán này bắt đầu tăng tốc, giống như một tên trộm lấy được đồ trang sức, vừa khẩn trương vừa sợ bị phát hiện.

Nếu suy đoán của tôi là đúng, vậy nếu tôi ngăn chặn kí chủ bên ngoài tiếp tục có được điểm thưởng, vậy theo đó hệ thống có bị ảnh hưởng không?

Kí chủ dự định đêm nay phải triệt để có được Cố Trạch Ngôn, ban nãy hệ thống trưng ra đạo cụ đã nhắc tới.

Chỉ cần cô ta thành công cùng Cố Trạch Ngôn trải qua đêm đầu tiên viên mãn này, vậy chẳng khác nào cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ câu dẫn, sau này không cần tốn thêm chút sức lực nào cũng có thể có điểm hảo cảm của đối phương, chỉ cần thông qua mỗi lần quan hệ là có thể đạt được một số điểm nhất định, căn cứ vào số lần tiếp tục nhân điểm tích lũy lên.

(Giống như bạn dùng đạo cụ đổi lấy một loại phân bón, khiến cây phát triển thẳng đến lúc ra trái, sau đó bạn chỉ cần ngồi đó chờ mỗi lần thu hoạch)

Nếu như suy đoán vừa rồi của tôi được thực hiện, vậy Cố Trạch Ngôn chẳng khác nào trở thành cục sạc năng lượng dự phòng cho hệ thống.

Tôi phải ngăn chặn chuyện này!

Hệ thống này tuyệt đối chẳng phải loại tốt lành gì, nếu không nghĩ biện pháp diệt trừ bọn họ, về sau bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.+

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc