TÔI LÀ BÌNH HOA TRONG THẾ GIỚI VÔ HẠN

Chương 34 : Trường học ma quái (7). "Tôi hơi xúc động"

Một giọt nước mắt xẹt qua trên ngón tay, Kỳ Vân khuôn mặt như là mẫn cảm không có chút thay đổi cảm xúc, còn có biểu hiện gần như là sững sờ.

Anh hơi nâng cằm và ngẩng mặt lên, tất cả những tiếng nhai, tiếng đập bàn ăn và đũa, thậm chí cả tiếng bước chân trong nhà ăn cũng dừng lại, không khí chìm vào im lặng chết chóc.

Đôi mắt lạnh lẽo lúc này không ngừng co rút, gió thổi qua khe cửa sổ, tựa như có quái vật vô hình phát ra âm thanh giống như tiếng thở dài.

Đường Ninh đang ngồi trên ghế, từ góc độ này, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm kia trên mặt Kỳ Vân.

Kỳ Vân, đây là ... có chuyện gì vậy?

Đường Ninh ngơ ngác nhìn Kỳ Vân, khóe mắt còn có ướŧ áŧ, ướŧ áŧ vô cùng đáng thương.

Cậu nhìn tấy quả táo Adam của Kỳ Vân trượt lên trượt xương, cả người khẽ run lên, sau đó Kỳ Vân mới chậm rãi cúi đầu xuống, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đối xử với Đường Ninh không khác gì những người khác.


Tuy nhiên, Đường Ninh dường như đã chạm vào một chút ngụy trang bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm, như lửa trào dưới lớp băng.

"Cậu sao vậy?" Kỳ Vân thấp giọng hỏi hắn.

Có một sự khác biệt cơ bản giữa NPC bình thường và các NPC điên rồ.

Nhưng trong phó bản dị thường này, chẳng hạn như Kỳ Vân bình thường, tự nó đã là một thứ dị thường.

"Tôi không sao ..." Đường Ninh rụt rè nói, hai mắt, chóp mũi và ngay cả cằm đều đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Tôi không sao ..."

"Còn đau không?" Kỳ Vân xoa nhẹ những vết đỏ trên người Đường Ninh.

Làn da vốn đã mỏng manh, sau khi bị thương lại trở nên nhạy cảm hơn, mặc cho Kỳ Vân đã dùng lực đạo, lông mi Đường Ninh run lên, ánh mắt như sương mù ngưng tụ thành nước mắt.

Đường Ninh có thể cảm nhận rõ ràng những ngón tay của Kỳ Vân run lên, sau đó bộ não không mấy thông minh của Đường Ninh nảy ra một ý nghĩ ngớ ngẩn và đáng sợ -


Anh ta có vẻ rất phấn khích khi cậu bật khóc ...

Ý thức được điểm này sau, Đường Ninh bỗng nhiên trừng lớn mắt, dùng sức nghẹn lại khóc ý.

Kỳ Vân chạm vào vết đỏ trên mặt Đường Ninh trượt dài xuống cổ Đường Ninh, từng chút một dời đến gáy cậu, lòng bàn tay nóng bỏng hoàn toàn vừa vặn quấn lấy cổ Đường Ninh, như có ảo giác bị cắn sau gáy.

"Sáng nay sao lại gọi cho tôi đi vào phòng ngủ" Kỳ Vân bình tĩnh hỏi.

"... Buổi sáng có người chặn tôi rời đi. Tôi sợ đến muộn nên muốn anh giúp tôi lái xe, không ngờ Cố Minh lại giúp tôi lấy xe trước."

Kỳ Vân nhẹ giọng ậm ừ.

"Thực xin lỗi, tôi đã làm cho anh chạy đến vô ích." Đường Ninh vắt vẻo xin lỗi, thật ra là muốn hỏi Kỳ Vân có thể thả lỏng hay không.

"Tôi không trách cậu, là do tôi chậm một bước." Đôi mắt đào hoa nhìn Đường Ninh chăm chú, "Chẳng qua, cậu và Cố Minh có quan hệ rất tốt sao?"


Vỗ về, hắn theo bản năng lay động.

Cậu không biết tại sao ngay từ đầu cậu lại có cảm giác phải phủ định điều đó.

Kỳ Vân vẫn chăm chú nhìn cậu.

Đường Ninh trong tiềm thức lộ ra một nụ cười đắc ý, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại sợ hãi đến mức sắp khóc, rụt rè nói: "Kỳ Vân ..."

Lúc sáng gặp phải nguy hiểm, cậu cũng run rẩy hét lên cái tên Kỳ Vân, như thể muốn gọi ra điều gì đó.

Ánh mắt đông cứng của Kỳ Vân khẽ nhúc nhích.

"Kỳ vân, Kỳ vân, Kỳ vân......" Đường Ninh thận trọng vươn tay, "sờ" tay Kỳ Vân đang nắm ở trên cổ mình, run rẩy nói: "Cổ của tôi đau."

Cậu"sờ" thật cẩn thận và run rẩy, cứ như một đứa trẻ sợ hãi đang run rẩy an ủi con thú đang giận dữ.

Chiếc cổ mảnh mai từ từ được thả ra.

Đường Ninh mơ hồ chú ý tới Kỳ Vân làm sao cùng Kỳ Vân tiếp tục nói tiếp, "Toàn thân đau ... đau ... đau khắp người luôn ..."
Kỳ Vân hơi co người lại, như đang cố kìm nén điều gì đó.

"Kỳ Vân." Đường Ninh không ngừng gọi cái tên này với giọng nói run rẩy.

Sắc mặt của Kỳ Vân rốt cục trở lại vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Đường Ninh, "Tôi đưa cậu đến phòng y tế. Sau khi bôi 'thuốc' sẽ hết đau."

Mặt khác Đường Ninh gần như cảm thấy nhẹ nhõm muốn quỳ rạp xuống đất, cậu che miệng mình một cách tuyệt vọng.

Kỳ Vân không có nhìn Đường Ninh.

Anh bước ra ngoài mà không nhìn đi chỗ khác.

Đường Ninh lập tức đi theo Kỳ Vân ra ngoài, trong suốt quá trình, ánh mắt cậu toàn tâm toàn ý dán vào Kỳ Vân, nhưng lại không để ý một số NPC nhìn chằm chằm vào cậu, thấp đến mức như muốn treo trên ngực.

Âm thanh lạch cạch kỳ lạ sinh ra trong sự yên lặng chết chóc, chính là tiếng răng rắc trên dưới không ngừng đánh nhau, tựa hồ có vô số thứ ẩn nấp trong bóng tối run rẩy.
Đường Ninh đi theo Kỳ Vân ra khỏi nhà ăn mà không để ý, bên ngoài nắng chói chang, Kỳ Vân cầm chiếc ô đen đặt ở lối vào nhà ăn, anh ta đang cầm ô, bóng dưới ô hoàn toàn che mất Đường Ninh.

Đường Ninh thận trọng ngước mắt lên, ngang qua tay cầm ô tối, Đường Ninh chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Kỳ Vân, Kỳ Vân cao hơn hắn một chút, từ góc độ này, mũi của Kỳ Vân rất cao, lông mi dài không hề cong. Radian, lông mày và đôi mắt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó gần.

Chiếc ô đen lặng lẽ nghiêng về phía Đường Ninh, chiếc ô che mất nửa khuôn mặt của Đường Ninh, keo kiệt đến nỗi chỉ lộ ra một nửa chiếc cằm trắng như tuyết của Đường Ninh, ngăn cản mấy ánh mắt tò mò ẩn nấp trong bóng tối.

Dưới chiếc ô đen, không một ai phát ra tiếng động.

Họ cùng nhau đi qua khuôn viên trống trải, phòng y tế cách nhà ăn không xa, cùng Kỳ Vân đi một hồi, Đường Ninh đến hai căn nhà gỗ thấp tầng, nhà cửa sơn trắng, bên miệng đậu một chiếc xe đạp. .
Đường Ninh không hiểu sao lại nghĩ chiếc xe đạp này trông rất quen thuộc, cậu bước vào và thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trước chiếc ghế nhựa quay lưng lại với cậu.

Đó là Cố Minh với chiếc băng quấn bên trái.

Người đứng bên cạnh hắn là Chu Xuyên với vẻ mặt ngưng trọng.

NPC bên cạnh Cố Minh người mở danh sách chậm rãi nói: "Không phải vừa mới hỏng à? Ai bảo cậu không làm bài tập, học sinh hiện tại thật là ..."

Nghe được tiến động tĩnh, Cố Minh cùng Chu Xuyên đồng thời chuyển qua hướng về phía Đường Ninh.

Đường Ninh choáng váng khi thấy Cố Minh bị băng bó ở bên trái ngực của mình, sau đó là gương mặt tái nhợt của Cố Minh. Trên trán của Cố Minh lấm tấm mồ hôi lạnh. So với vẻ mặt rạng rỡ vào buổi sáng, Cố Minh tràn đầy năng lượng năng lượng thì tại thời điểm này Cố Minh nhìn tái nhợt lạ thường.
Tại sao Cố Minh bị thương?

Có phải ... là vì trao đổi bài tập với cậu ấy không?

Ngay cả khi bạn bị thương trong trò chơi, bạn có thể phục hồi lại miễn là có thể trở về thực tế, nhưng trong một phó bản nguy hiểm như vậy, chấn thương thêm một chút nữa là một cuộc khủng hoảng ...

Đường Ninh cau mày lại, và bối rối nói: "Vết thương của anh bị sao vậy? Ai làm vậy?!"

Đường Ninh không nhìn vào gương nên không nhìn thấy vết đỏ trên người cậu đã chuyển thành màu xanh tím rồi. Khi nhìn lên thì thật là sửng sốt, và toàn bộ khuôn mặt cậu đầy nước mắt.

Mặc dù quả thực cậu đã bị bắt nạt một lần nữa.

Cậu nghĩ rằng Cố Minh sẽ hối hận vì trao đổi bài tập về nhà với cậu ấy, nhưng cậu không ngờ rằng Cố Minh lại quan tâm đến những vết bầm của cậu hơn.

Tại sao Cố Minh lại đối xử tốt với cậu như vậy?
Đường Ninh ngực càng thêm phập phồng, nhìn Quý Minh nhẹ nhàng nói: "Tôi không sao, nhưng là anh, anh sao vậy ..."

Hai người nhìn nhau, hai người đều quan tâm dị thường tới nhau, loại biểu tình tựa hồ hận không thể thay thế đối bị thương.

Kỳ Vân nhìn chằm chằm nước mắt long lanh của Đường Ninh, đang nhìn người trước mặt vô cùng sợ hãi, mỏng manh đến mức không thể nắm bắt được, cậu nhìn người kia bằng đôi mắt mềm mại và ấm áp.

Lại nữa.

Tại sao chỉ đối với một cá nhân?

Tại sao không đối xử với anh ta như thế này?

Khí tức cuồng bạo đang nhào lộn trong cơ thể hắn, Kỳ Vân muốn làm cho người này đau thêm một chút, thà rằng đau đến mức không dám giao ánh mắt như vậy cho ai khác nữa.

Muốn làm tổn thương cậu ấy.

Muốn làm cho cậu ấy khóc.

Muốn hôn đi nước mắt của cậu ...
Kỳ Vân chỉ lặng lẽ đứng sau Đường Ninh, nhìn cảnh tượng cảm động này, sau đó anh chợt nở một nụ cười.

Khi không cười, anh ấy vốn đã rất đẹp trai, khi anh ấy từ từ nhếch lên khóe môi, dường như băng tuyết tan ra, thật kinh ngạc khiến người ta không thể động đậy.

Chu Xuyên cảnh giác nhìn chằm chằm Kỳ Vân.

Vị bác sĩ già nằm liệt trên ghế đã yếu bỗng ngồi thẳng người.

Liền đem toàn bộ ánh mắt đều đặt ở Đường Ninh trên người Cố Minh cũng hướng về phía Kỳ Vân, xưa nay chưa từng có nguy cơ báo động trước làm Cố Minh đồng tử run rẩy.

Bầu không khí nhất thời thay đổi khiến Đường Ninh có chút sững sờ, quay đầu lại bắt gặp khóe môi tươi cười của Kỳ Vân.

Kỳ Vân trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa đa tình, ngày thường hắn luôn nghiêm khắc, lạnh lùng đến mức đôi mắt đào hoa gần như tàn nhẫn, nhưng khi cười lại dịu dàng, trìu mến đến nao lòng người, hơi chóng mặt, chóng mặt đến mức họ muốn rùng mình.
"... Kỳ Vân?" Đường Ninh run giọng gọi, "Sao anh lại...?"

"Không có chuyện gì." Kỳ Vân nghiêng người dựa sát vào Đường Ninh, khóe môi nhếch lên mím chặt vào nhau, hơi thở truyền đến tai trái của Đường Ninh, nó giống như lời thì thầm với người yêu, "Gửi bạn học ..."

Hơi thở ấm áp phun vào tai Đường Ninh, bả vai cùng cổ Đường Ninh không tự chủ được run lên, cậu nghe thấy Kỳ Vân nói từng từ. "Tôi hơi xúc động."

Cảm giác tê dại lạ lùng lan tràn bên tai, Đường Ninh hơi thở run rẩy, cậu lúng túng giải thích với một nỗi sợ hãi không che giấu được: "Ừ, tôi xin lỗi ..."

"Sao cậu lại xin lỗi?" Ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Ninh dường như thực sự không hiểu.

-Tại sao tôi phải xin lỗi?

- Tôi không nên nói dối.

——Quan hệ của tôi và Cố Minh quả thực tốt hơn một chút so với bạn học bình thường.
Đường Ninh ánh mắt run lên, hắn không có việc gì, nhưng Kỳ Vân nhìn cậu một cái, nhưng có vẻ rất hiểu ý của hắn.

Kết quả là, tâm trạng độc tài càng trở nên vô lương tâm, gần như xé nát sự tỉnh táo của Kỳ Vân và xé nát mọi thứ mà anh ta ghét bỏ ra thành từng mảnh—

Trong cơn tức giận tột độ, Kỳ Vân lần lượt nghe thấy những tiếng kêu khóc, run rẩy, đáng thương như một chú mèo con.

Cá nhân được gọi là "Kỳ Vân".

Kỳ Vân. Kỳ Vân. Kỳ Vân....

Một người dường như có một cách tự nhiên để thuần hóa anh ta, cho dù đó là khóc trong vòng tay anh ta đêm qua, hay gọi tên anh ta lặp đi lặp lại ngày hôm nay, và sau đó một số suy nghĩ khủng khiếp đột nhiên thay đổi:

... muốn làm tổn thương cậu ấy.

Nhưng lại muốn cậu ấy đừng khóc nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc