TÔI LỠ CHẶN CỬA CỦA TRÙM TRƯỜNG RỒI!

16.

Ngay sau đó Du Dạng được đưa vào bệnh viện, còn tôi phối hợp với cảnh sát đi làm đơn biên bản.

Đám côn đồ chạy trốn không kịp, mười một tên đều bị bắt, nghe nói bọn họ là phạm nhân quen thuộc ở cục cảnh sát sẽ tiến hành bị giam giữ.

Sau khi làm biên bản xong, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện xem tình hình của Du Dạng ra sao rồi.

Hỏi ra mới biết, cậu ấy đã tự mình xuất viện.

Tôi giận đến nỗi không nói nên lời, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy.

Giọng nói của cậu ấy lười biếng giống như một người không hề bị gì cả: “Có chuyện gì vậy?

Advertisement

“Cậu xuất viện rồi hả? Cậu bị thương nặng như vậy còn dám xuất viện?”

“……” Du Dạng dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Không nặng lắm đâu.”

Lúc này tôi thật sự không muốn quan tâm đ ến cậu ấy nữa, nhưng nói cho cùng cậu ấy bây giờ là vì tôi nên mới bị đánh, tôi không thể mặc kệ cậu ấy được.

“Cậu đang ở đâu?”

“Cậu đừng bận tâm.”

Nói xong câu đó cậu ấy liền cúp máy, tôi gọi lại một lần nữa nhưng không gọi được. Tôi đứng ở cổng lớn của bệnh viện, nhìn dòng người đi qua đi lại, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.

Rõ ràng là tôi đang quan tâm cậu ấy, tại sao lại còn hung dữ với tôi? Tôi cũng đâu phải xen vào việc của người khác……

Nhìn một số vết sẹo rải rác trên người mình, nước mắt tôi chảy xuống. Tôi cũng cần được điều trị, tôi cũng bị thương mà……

Cứu cậu mà cậu còn không biết lòng tốt.

Cái người này! Quả nhiên tôi không nên có kỳ vọng gì với cái người này cả.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình lặng lẽ, sau khi lau khô nước mắt tôi tự mình đi gặp bác sĩ bôi thuốc.

Lúc đến phòng khám bệnh, bác sĩ trực ban nói với tôi: “Là Khương Kỳ phải không? Mau tới bên này, cuối cùng cũng tìm được em rồi!”

Tôi cho rằng cậu ấy biết những chuyện xảy ra tối nay cũng sẽ không để ý lắm, lúc đi ra bệnh viện tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Trường học cách bệnh viện không xa, chỉ cần đi bộ mười phút là tới nhưng tôi thật sự không thể đi được một bước, chỉ đứng sững sờ trước cổng.

Bỗng có một người phụ nữ ăn mặc giỏi giang đeo túi vội vàng đi tới, xém chút nữa đã đụng vào tôi, dì ấy đang nói chuyện điện thoại với giọng điệu lo lắng.

“Tiểu Dạng là con trai của tôi, nếu thằng bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, tôi nhất định sẽ không để yên cho đám côn đồ đó đâu!”

Tôi quay đầu lại.

Tiểu Dạng? Côn đồ? Chẳng lẽ người mà dì ấy nói chính là…… Du Dạng?

17.

Tôi vội vàng đuổi theo người dì đó, tôi không dám nói chuyện mà chỉ đi theo phía sau dì ấy.

Dì ấy rẽ trái vào một căn phòng, xuyên qua lớp cửa kính tôi nhìn thấy Du Dạng nằm trong phòng bệnh bị bọc thành một cái bánh chưng, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được dáng người của cậu ấy.

Cậu ấy không xuất viện à? Vậy tại sao cậu ấy lại nói dối tôi?

Nỗi tủi thân và phẫn nộ lập tức dâng lên.

Người dì đó ngồi trước giường bệnh của Du Dạng lải nhải rất lâu, sau đó dì ấy lấy điện thoại ra gọi điện vài cuộc rồi vội vã rời đi.

Tôi chờ dì ấy đi rồi mới tức hộc máu đẩy cửa đi vào, Du Dạng bưng một chén cháo trắng đang định đổ vào miệng, lúc nhìn thấy tôi cậu ấy lập tức cứng đờ.

“Du Dạng, sao cậu lại thành ra thế này rồi? Lại nói dối tôi làm gì?”

Du Dạng luống cuống tay chân đặt chén cháo xuống, cố ý hạ thấp giọng của mình: “Tôi không phải Du Dạng, cậu nhận nhầm người rồi.”

Tôi bị cậu ấy làm cho bật cười, tôi bước vài bước đi qua kéo bảng tên bên giường bệnh rồi chỉ vào tên của cậu ấy: “Nào, cùng đọc theo tôi nhé. Đây là từ gì? Là Du —— Dạng ——”

Hiện giờ cả người Du Dạng đều bị bọc lại, nếu không phải sau gáy lộ ra một cái đuôi sói có độ phân biệt cực mạnh thì đúng là không dễ nhận ra.

Thấy thái độ của tôi cứng rắn, cậu ấy mới không tình nguyện thừa nhận.

“Không phải tôi nói với cậu là tôi đã xuất viện rồi à……”

“Cậu bị thương thành như vậy mà dám xuất viện? Lừa quỷ hả?” Tôi đặt mông ngồi xuống mép giường, “Mau giải thích đi, tại sao lại gạt tôi.”

Du Dạng ngượng ngùng nhắn nhó không chịu nói chuyện.

Tôi cũng cạn lời luôn, đường đường là một trùm trường, sao cậu ấy có thể ngượng ngùng như vậy?

Tôi đe dọa cậu ấy nếu không chịu nói thì sau này mỗi lần cậu ấy đi vệ sinh tôi đều sẽ chặn cửa của cậu ấy lại.

Mẹ ơi, con trưởng thành thật rồi, con thế mà lại dám đe dọa trùm trường nữa cơ.

Dưới ánh nhìn nghiêm túc của tôi, cuối cùng Du Dạng cũng không được tự nhiên mà mở miệng.

“Bọn họ bọc tôi thành cái bộ dáng này…… Không còn đẹp trai một tí nào cả, tôi không muốn gặp người khác……”

Chời ới, cười chết tôi, thì ra là vì lý do này.

Tôi hỏi cậu ấy một lần nữa: “Còn tôi thì sao? Tôi cũng bị thương mà, cậu cũng không hỏi thăm tôi thế nào rồi? Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu đó.”

“Tôi có nhờ bác sĩ trực ban tìm cậu mòa, tôi đã dặn cô ấy nhất định phải băng bó cho cậu……” Du Dạng cảm thấy rất oan ức.

Tôi chợt bừng tỉnh, thì ra vị bác sĩ đó nói cuối cùng cũng tìm thấy tôi, là có ý này.

Tôi nhìn cái người bị quấn như cái bánh chưng ở trước mắt này, không biết nên nói gì cho phải.

Suy nghĩ nửa ngày, tôi nhẹ nhàng vuốt đầu của cậu ấy một chút: “Thật ra cậu vẫn rất đẹp trai.”

Du Dạng quay đầu đi chỗ khác.

“Không có nghiêm trọng lắm đâu.” Tôi vẫn còn thấy mắc cười lắm.

Ờm thì, cậu ấy cũng rất đáng yêu đó.

18.

Du Dạng ở trong bệnh viện dưỡng thương một thời gian, cậu ấy không nói cho những người khác biết, lý do xin nghỉ học cũng chỉ nói là bị bệnh.

Ây dô, đúng là một chàng trai sĩ diện mà.

Mỗi ngày tôi đều đi thăm cậu ấy sẵn tiện đem bữa tối đến cho cậu ấy luôn, cậu ấy nói cánh tay mình bị băng bó quá chặt nên không thể tự cầm muỗng được, vì vậy tôi chỉ có thể đút cho cậu ấy giống như đút cho trẻ con ăn.

Ngày cậu ấy xuất viện trùng với ngày công bố học bổng của tôi, quả là song hỷ lâm môn.

Cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi nói mình đã về ký túc xá rồi, tí nữa sẽ đưa cho tôi một món đồ như một món quà cảm ơn tôi vì đã chăm sóc cậu ấy, tôi cũng gửi lại cho cậu ấy một cái biểu cảm tuyệt vời.

Khi giảng viên phụ đạo gọi cho tôi, tôi cứ ngỡ rằng cô ấy gọi đến là để chúc mừng nhưng nghe giọng điệu của cô ấy khi gọi tên tôi vô cùng nặng nề.

“Tiểu Kỳ, em đã biết chuyện gì chưa? Em bị người ta tố cáo.”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Thật ra vào thời gian công bố học bổng luôn xảy ra chuyện này.

Nhưng tôi tự nhận bản thân mình luôn cần cù chăm chỉ trong trường học, xếp hạng ưu tú, mọi chuyện đều cố gắng đạt được mà không hề kể với ai tiếng nào, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người tố cáo tôi.

Giọng nói của giảng viên phụ đạo cũng rất bất đắc dĩ.

“Em nói cho cô nghe đi, đang yên đang lành em lại chạy tới chỗ đám côn đồ ẩu đả làm chi thế?”

Giảng viên phụ đạo gửi cho tôi hai tấm hình, đó là cảnh tôi xông vào con hẻm nhỏ hỗn loạn ngày hôm đó, tôi với đám côn đồ đó cùng đứng chung một khung hình.

Tôi giải thích: “Đó không phải là ẩu đả đâu ạ, đó là…… Là Du Dạng bị người ta đánh, em chỉ vào giúp đỡ cậu ấy thôi ạ.”

Câu nói kế tiếp của giảng viên phụ đạo làm tôi im lặng, “Em có ra tay không?”

Tôi…… Quả thực đã ra tay, nhưng tôi có chỗ không hiểu, khi đối mặt với bạo lực tôi phản kháng lại thì chính là ẩu đả ư?

19.

Sau khi hỏi mọi chuyện, các thầy cô cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả, tôi càng không thể nói rõ ràng.

“Tình huống của em…… Tất cả thầy cô đều hiểu điều đó, nhưng mà…… Trên quy tắc thì đúng là có quy định như vậy……”

“Đáng lẽ chuyện này cũng không có gì to tát cả, nhưng lại có bạn học phản ánh nên thầy cô không thể không làm theo quy chế được.”

Tôi nắm chặt tay dưới gầm bàn, trong lòng tôi hiểu rõ những gì sẽ xảy ra tiếp theo hơn bất cứ ai hết.

“Bạn học Khương Kỳ à, năm nay chỉ có thể để em chịu ấm ức rồi, tuy nhiên với sự ưu tú của em thì năm sau em hoàn toàn vẫn còn có cơ hội, các thầy cô đều tin tưởng em!”

Ha ha, nói nghe thật nhẹ nhàng.

Học bổng chính là nguồn phí sinh hoạt quan trọng đối với tôi.

Mỗi năm mẹ tôi cho tôi nhiều nhất là 7000 nhân dân tệ (~ 23 triệu VND) để trả học phí, phần còn lại tôi phải dựa vào bản thân để kiếm thêm.

Tôi biết khi thầy cô gọi tôi đến văn phòng này thì sẽ không nghĩ cách giúp tôi giải quyết vấn đề.

Dù sao thì so với việc hao tâm tổn sức thay tôi ngăn chặn miệng lưỡi của người khác, thì việc trực tiếp hủy bỏ danh ngạch của tôi có vẻ dễ dàng hơn nhiều.

Giảng viên phụ đạo muốn giúp tôi nhưng cô ấy chỉ có một chức vụ nhỏ, chỉ có thể hữu tâm vô lực.

Tôi im lặng đi về ký túc xá, lúc đi được nửa đường thì bị một cánh tay kéo lại.

“Này, làm gì vậy? Quà cảm ơn của cậu nè.”

Tôi ngước mắt lên thấy Du Dạng đang cầm một chiếc túi nhỏ xinh xắn đưa tới trước mặt tôi.

Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng mà hiện tại, tôi lại không thể vui nổi.

Tôi vừa mở miệng thì tiếng nức nở cũng bật ra ngay sau đó.

“Không…… Không cần đâu.”

Du Dạng nghe ra sự khác thường của tôi, cậu ấy lập tức thay đổi sắc mặt, cau mày nói: “Sao lại khóc rồi? Đứa nào bắt nạt cậu hả?”

“Là đứa nào dám bắt nạt cậu? Nói đi, tôi sẽ tẫn cho nó một trận ra trò.” Cậu ấy đen mặt, giọng điệu nặng nề.

Tôi nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, cuối cùng không nhịn được bật khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc