TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ

Dịch giả: Hương Ly

Hơn 6 giờ tối, mặt trời đã xuống núi, nhưng bầu trời vẫn sáng tỏ.

Lạc Vấn khoác túi, hai tay vắt ra sau lưng hơi khom, đi chậm rãi men theo bờ sông. Ông vẫn luôn lưu tâm hành động của cảnh sát, mấy ngày hôm nay, thông qua những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông biết được cảnh sát của từng khu vực thuộc địa phận phía tây thành phố đều đến tận nhà để thu thập dấu vân tay. Quy mô lần này rất lớn, nghe nói là lần huy động nhiều cảnh sát nhất, tỉ mỉ đến từng nhà, không để sót một ai. Nhưng hình như tốc độ này cũng không được nhanh như ông nghĩ, ít nhất trong tiểu khu dân cư nơi ông sinh sống vẫn chưa thấy cảnh sát tới.

Điều này cũng khó trách, cả khu vực phía tây thành phố có tới mấy trăm nghìn nhân khẩu, quy mô rất lớn. Cảnh sát không chỉ cần thu thập dấu vân tay của dân chúng, đem về còn phải tiến hành đối chiếu từng dấu vân tay, lượng công việc rất lớn. Khi điều tra nhân khẩu, nhà nước điều động các loại nhân viên công tác trung khu vực quản hạt, cho nên mới có thể điều tra xong nhân khẩu trong khoảng thời gian chỉ vài ngày ngắn ngủi. Thế nhưng việc thu thập dấu vân tay rõ ràng không thể bố trí để cho những nhân viên bình thường làm được, mà bắt buộc phải là cảnh sát. Thế nhưng số lượng cảnh sát thì có hạn hơn nhiều.

Lạc Vấn ngẩng đầu, nhìn về phía xa, mặt lạnh tanh lẩm nhẩm một câu: “Nếu như cố ý tránh né việc cảnh sát đến lấy dấu vân tay, cũng không phải là việc khó.” Ông mím môi, đi về phía trước.

Hôm nay Nghiêm Lương hẹn gặp mình ở công viên bên sông, xem ra chính chàng này vẫn chưa từ bỏ, cứ nhất quyết theo dõi mình. Nhưng Lạc Vấn chẳng hề căng thẳng chút nào, ông hiểu rất rõ điều này, tất cả quân bài đều đang nằm trong tay mình, trong tay Nghiêm Lương vốn không có quân bài, cho dù có một vài quân bài trong tay mình đã bị anh ấy đoán trúng, anh ấy cũng chẳng có cách nào để phán đoán quân bài tiếp theo mình đánh ra sẽ là quân gì.

Đây là một trận đấu ngầm thắng rồi, Nghiêm Lương có làm thêm nhiều việc hơn nữa, đến cuối cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Nhưng ông ngẫm lại, cho dù Nghiêm Lương không thắng được mình, nhưng trong cuộc cá cược này, người cuối cùng chiến thắng chắc chắn là mình sao? Ông thở dài một tiếng, cười khổ não, lắc đầu.

Có lẽ cuộc cá cược này, ngay từ lúc bắt đầu, chính là mình đang cá cược với chính mình thì phải?

Kết thúc rốt cuộc là gì? Ông là người dàn dựng nên cuộc chơi này mà cũng không biết.

Ông tiếp tục bước chậm rãi theo thói quen của mình. Một cô gái chắc là vừa mới tan ca đi lướt qua bên cạnh ông, trên cổ cô gái đeo một sợi dây chuyền bạch kim, có mặt đá shapphire xanh hình ô van.

Ông chợt dừng bước, ngẩn người, tư duy đột nhiên bị lôi trở lại tám năm trước.

Đó là một buổi tối trong tuần cuối cùng ông ở Bắc Kinh, ông không nhớ được cụ thể là ngày nào tháng nào, bởi vì lúc đó ông vốn không thể nào ngờ được đó lại là cuộc nói chuyện cuối cùng của ông với vợ. Nhưng cuộc nói chuyện cuối cùng của ông với con gái là lúc nào, đã nói những gì nhỉ? Ông hoàn toàn không tài nào nhớ nổi.

“Đã ăn cơm rồi chứ?” Ông gọi điện thoại về nhà.

“Đã 9 giờ rồi, đương nhiên là ăn rồi. Anh vừa mới ăn xong phải không?” Vợ ông nói.

“Ừ, vừa ăn xong.” Lạc Vấn cười.

“Nếu chẳng phải ăn xong rồi, rảnh rỗi không có việc gì, thì sao mà nhớ đến việc gọi điện thoại về nhà.” Vợ ông trách móc.

Lạc Vấn cười nói: “Bận nhiều việc mà, chẳng có cách nào khác cả.”

“Nhưng đây không phải là lí do,” vợ ông bóc mẽ lời nói dối của ông, “Suốt hai tháng nay, tất cả anh gọi điện về nhà được mấy lần? Không thể nào mà ngày nào cũng bận rộn cả chứ? Trong lòng anh vốn không nghĩ đến mẹ con em."

Lạc Vấn vội vàng xin lỗi: “Được, anh sẽ chú ý, anh chắc chắn sẽ chú ý, sau này anh nhất định sẽ sửa đổi.

Vợ ông bật cười, “Lần nào anh nhận lỗi cũng đều rất tích cực.” “Cần phải thế mà, khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của tổ chức mà.” “Hừ! Em nói cho anh biết, con gái ôm rồi đấy.” “Bị bệnh gì thế?”

“Cảm, còn sốt nữa.” “Đã đưa đến bệnh viện khám chưa?”

“Buổi tối vừa mới sốt, đã uống thuốc giảm sốt, đỡ chút rồi, ngày mai em sẽ xin nghỉ đưa con đến bệnh viện.”

“Ồ, thế thì được,” Lạc Vấn nghĩ một lát, dặn dò, “Tốt nhất là kết hợp một số thuốc, không nên tiêm khoáng sinh, tiêm khoáng sinh sẽ ảnh hưởng tới hệ miễn dịch...”

Chưa đợi ông nói xong, vợ ông đa ngắt lời: “Em biết rồi, nói nhiều quá, những lí luận này của anh, từ khi con vừa mới sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ ngừng cả.”

Lạc Vấn cười ngượng ngùng: “Anh ở độ tuổi này, đang bước vào thời kì “mãn dục” rồi, khó tránh khỏi nói dài dòng, em thông cảm.”

Vợ ông bật cười: “Phải rồi, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà được? Lúc anh mới đi, con thường xuyên hỏi anh, nhưng dạo này nó chẳng nhắc đến anh nữa

rồi.”

“Thế à...” Trong lòng Lạc Vấn thương cảm thấy xót xa, mím môi, nói: “Tuần sau, cụ thể là thứ mấy thì vẫn chưa chắc chắn, đến hôm đó anh sẽ gọi điện cho em. Em phải nhớ nhắc nhiều về anh với con đấy, tránh để nó quên mất ông bố này.”

“Anh mà còn không quay về, thực sự quên luôn anh đấy. Con cún con, hai tháng nay cũng lớn lắm, không chúng cũng không quen anh đâu, nếu anh về nhà một mình, cẩn thận không nó cắn đấy.”

“A, anh biết rồi, ha ha.” Lạc Vấn nghĩ đến về nhà, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.

“Mà anh đã mua quà cho con chưa?”

Lạc Vấn nói vẻ áy náy: “Vẫn chưa. Cuối tuần anh sẽ đi xem, phải rồi, ở Bắc Kinh thì mua đồ ở đâu được? Vương Phủ Tỉnh à?”

“Em đã đến Bắc Kinh bao giờ đâu, em sao biết được chứ? Chính anh đã ở Bắc Kinh tận hai tháng rồi, mà anh chưa đi đến đó sao?”

“Khi vừa đến Bắc Kinh, mọi người cùng đi Trường Thành, sau đó anh chỉ ở lì trong khách sạn, cũng chưa đi mua đồ bao giờ cả.”

aVợ ông hiểu rất rõ về con người Lạc Vấn, những việc như kiểu đi mua sắm thì không bao giờ có thể trông mong gì được vào ông cả, đành nói: “Vậy thì anh cứ đến Vương Phủ Tỉnh đi.”

“Mua cho con gái cái gì nhỉ?”

Vợ ông nói vẻ bất lực: “Trước khi đi, chẳng phải anh nói sẽ mua đồ ăn vặt cho con gái và con cún sao, ngoài đồ ăn vặt, anh hãy chọn thêm mấy món là chơi nữa nhé!”.

“Em có cần quà không?”

Vợ ông biết trên phương diện này, Lạc Vấn là một tên ngốc, điều này mà còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên, cô sẽ không giận dỗi nói không cần. Bởi vì cô biết, nếu nói cô không cần, Lạc Vấn sẽ tưởng là cô không cân thật, thực sự sẽ không mua. Cô quả quyết nói: “Cân, anh mua cho em một sợi dây chuyền.”

“Được, anh sẽ đi xem.”

Cuối tuần đó, Lạc Vân một mình đi đến Vương Phủ Tỉnh, làm y hệt như lời vợ dặn dò, mua đồ ăn vặt cho con gái và cún con, rồi lại chọn mấy con búp bê, cuối cùng mua một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền bạch kim có mặt đá shapphire xanh, rất giống với sợi dây chuyền trên cổ cô gái vừa đi qua này.

Nhưng, đến buổi tối thứ tư tuần sau ông gọi điện thoại về nhà không ai nghe máy, điện thoại di động của vợ cũng tắt máy. Ông cứ tưởng vợ ông dẫn con gái ra ngoài chơi, di động thì hết pin, ông không hề để tâm. Cho đến ngày hôm sau, sau khi lên máy bay trở về thành phố Ninh, ông vẫn không thể nào gọi được điện thoại về nhà, điện thoại di động của vợ thì vẫn tắt máy. Đến lúc này, ông mới thoáng cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi mở cửa ra, lại phát hiện ra trong nhà trống không, ngay cả con cún đó cũng không thấy đâu cả. Trong khoảnh khắc đó, bản năng nghề nghiệp nói cho ông biết, đã xảy ra chuyện rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc