TÔI MẤT VÀO NĂM TÔI YÊU ANH NHẤT

Thời Niệm lần nữa có ý thức mở mắt ra, bên tai đột nhiên truyền đến "Ầm" một tiếng vang thật lớn.

Chiếc bàn đơn trượt đi vài mét và đập mạnh vào chiếc bàn khác.

"Ghép bàn."

Ngoài cửa sổ là hoàng hôn màu hồng cam.

Chàng thiếu niên đẹp trai không kiên nhẫn kéo cổ tay cô, không đợi cô lấy lại tinh thần, kéo đến chỗ ngồi.

"Ngồi ở đây, tôi là bạn cùng bàn với cậu."

"Về sau, đừng khóc nữa."

Mọi thứ thật quen thuộc.

Thời Niệm ngơ ngác nhìn Thẩm Kỳ, cô chớp chớp đôi mắt ướt, vẻ mặt mê man.

Cô c.h.e.t rồi.

Sau đó quay về buổi chiều của năm hai trung học.

Thời Niệm nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt bỗng nhiên phai nhạt, khóe mắt và lông mày đều tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Cô đứng lên không gây tiếng động nào, tự mình kéo chiếc bàn đơn về vị trí cũ.

"Gì cơ? Tôi không xứng làm bạn cùng bàn với cậu?"

Thẩm Kỳ nhìn Thời Niệm kéo cái bàn lại, cười lạnh một tiếng.

Thời Niệm không nói, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ coi hắn như không khí, cúi đầu sắp xếp sách vở trên bàn.

Ha, con nhỏ này.

Hắn tốt bụng làm bạn cùng bàn với ai đó, không nghĩ tới bị người ta ghét bỏ.

Thẩm Kỳ không kìm được sắc mặt.

"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Hắn bước qua, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô.

Nhiệt độ ấm nóng truyền đến trên làn da, Thời Niệm vội vung tay như đụng phải cái gì đó bẩn thỉu.

"Đừng chạm vào tôi!"

Cô trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ, căm hận nói.

Sự đụng chạm từng khiến trái tim rung động không thôi, giờ phút này lại khiến người ta vô cùng chán ghét.

Cô không còn nhớ rõ sự việc sau khi mình c.h.e.t biến thành linh hồn trôi dạt bên cạnh Thẩm Kỳ.

Chỉ mơ hồ nhớ rằng, Thẩm Kỳ đã vứt bỏ mình và luôn ở bên cạnh những người phụ nữ khác.

Xin lỗi chứ.

Làm lại cuộc đời, cô nhất định không dính dáng đến Thẩm Kỳ nữa.

Tâm trạng bình tĩnh lại, Thời Niệm lấy khăn ướt trong cặp sách ra, cẩn thận lau cổ tay nơi bị Thẩm Kỳ chạm vào.

Trong đôi mắt sưng đỏ vì khóc lâu của cô gái lộ ra vẻ chán ghét không thể che giấu.

Thẩm Kỳ bị ánh mắt này dọa sợ rồi.

Bối rối, hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.

"Bạn học này, tôi đã đắc tội với cậu hả?"

Hắn không nhớ rõ mình đã làm gì xích mích tới cô.

Thu dọn lại cảm xúc, Thời Niệm thần sắc bình tĩnh, dọn dẹp xong cái bàn, kéo ghế ra bắt đầu đọc sách, lật vở ghi chép.

Sau nhiều năm, cô gần như quên hết kiến thức cấp 3, cần phải ôn tập lại từ đầu, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ.

Thẩm Kỳ đứng ngây ngốc một bên, hoàn toàn bị xem nhẹ.

Mắt thấy Thời Niệm mới vừa khúm núm sợ sệt, đột nhiên trở nên lạnh nhạt, người lạ đừng tới gần.

Hắn không thể hiểu được.

Giật mình sửng sốt nửa ngày, hắn cũng thẹn quá hóa giận.

À, không muốn làm bạn cùng bàn của hắn đúng không.

Hắn càng muốn.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc