TÔI MỘNG GIỮA BAN NGÀY

Lâm Ngữ Kinh lăn lộn với Lục Gia Hành và Trình Dật mà lớn. Từ nhỏ đã chơi những trò chơi không giống con gái. Nam sinh chơi thì cô cũng theo chơi, bóng rổ đương nhiên cũng sẽ đánh.

Ban đầu, cô quả thực là không giỏi lắm, mới bắt đầu thường bị ngược đến mẹ cũng không nhận ra. Thế nhưng tính cách của cô vốn khá mạnh mẽ, vả lại phép khích tướng vô cùng lành nghề, vô cùng ấu trĩ của Lục Gia Hành vậy mà lại hết sức hữu hiệu với duy nhất Lâm Ngữ Kinh. Lâm Ngữ Kinh bại rồi lại chiến chiến rồi lại bại, xưa nay không biết hai chữ từ bỏ viết như thế nào.

Trò này cũng giống như đánh lộn vậy, ngược lên ngược xuống, ngược ra kinh nghiệm và kỹ năng, góp nhặt từng ngày cũng có thể đi ngược người khác.

Nó và giới tính chẳng có chút liên quan gì. Có quy định nào nói con gái không thể biết chơi bóng, chẳng qua chỉ có cuộc thi bóng rổ trường học chưa từng có cô gái nhỏ tham gia mà thôi.

So với nam sinh, Lâm Ngữ Kinh vóc dáng thấp bé, sức lực không mạnh lắm, kiểu như rebound thì cô không giành được, vậy nên dứt khoát không thèm cướp, trực tiếp giao cho đồng đội.

Ấy thế nhưng tốc độ phản ứng của cô luôn rất nhanh, cướp đoạt cực kỳ lợi hại, đầu óc cũng sử dụng tốt.

Thẩm Quyện trước đó đã nhận ra, cô rất biết "tốt khoe xấu che", am hiểu và tận dụng hết thảy những ưu thế của mình.

Thậm chí gồm cả khuôn mặt hiền lành vô hại này của cô.

Thời điểm chơi bóng, lưu loát thuần thục thực hiện động tác giả. Bạn phòng bên trái, cô dẫn bóng từ bên phải. Tư thế nhảy lên ném bóng đều đã chuẩn bị xong, một giây sau hạ tay xuống, lại là một cú chuyền bóng.

Từng ánh mắt, từng động tác nhỏ cũng hệt như có một loại dẫn dắt, không thể đoán nổi lần nào là thật, lần nào là giả.

Phương pháp đánh tà đạo quỷ dị mà linh hoạt này vào lúc mới bắt đầu hiệp 4 quả thật đã gây ra một trận địa rối loạn rất lâu cho lớp 7, tuy rằng có một phần lớn nguyên nhân là vì bất ngờ.

Ngay cả đồng đội cũng không đoán được động tác tiếp theo của cô. Trong vòng ba phút vất vả phối hợp bắt liền mấy quả bóng, lớp 7 kêu tạm dừng.

Đại khái là còn sót lại chút lương tâm, đối với một cô gái, Ninh Viễn thu liễm lại rất nhiều, không tiếp tục làm thêm những động tác quá đáng nào khác. Vào lúc này lớp 10 dẫn trước 9 điểm.

Đã là hiệp thứ tư, nếu có thể kéo dãn điểm số đến hàng hai chữ số, thì đối phương sẽ bắt đầu vô cùng sốt ruột. Về cơ bản tâm lý sẽ sụp độ ngay bên ranh giới Đại Bàng giương cánh*.

(*) Ý chỉ sự tấn công dồn dập.

Lưu Phúc Giang còn đang ở khán đài kế bên khoác lác với thầy Vương. Khuôn mặt già nua hiền lành có hơi phát trướng cười toe toét thành một đóa hoa cúc xán lạn, đôi mắt lấp lóe nước mắt cảm động: "Học sịnh lớp chúng ta đều cực kỳ xuất sắc thầy Vương ạ!"

Biểu cảm của thầy Vương lúc mới bắt đầu còn phối hợp, mãi cho đến hiện tại, nụ cười đã dần dần cứng ngắc, hết sức miễn cưỡng.

Lưu Phúc Giang cũng không thèm để ý, tự mình tán gẫu với ông ấy rất vui vẻ, cũng không chú ý tới động tĩnh bên này.

"Lát nữa bọn họ sẽ phân ra một người đến kèm tôi, tám phần là khỉ trời nhảy loạn." Chơi bóng cực kỳ tiêu hao thể lực. Thể lực của Lâm Ngữ Kinh không tốt lắm, chỉ mới đánh như này một xíu đã bắt đầu cảm thấy mệt. Cô uống hai ngụm nước, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, nhìn về phía Thẩm Quyện, "Một người đối diện, không cản được cậu chứ?"

Thẩm Quyện nhìn cô một cái: "Không nhất định, phải xem là ai."

Lâm Ngữ Kinh nhíu mày: "Ai?"

Thẩm Quyện bình thản nói: "Cậu, đứng bất động ở đó cũng có thể cản chết tôi."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Tống Chí Minh: "..."

Vu Bằng Phi: "..."

Tống Chí Minh giả bộ tức giận thả chai nước trong tay mình xuống đất. "Ầm" một tiếng, còn rất vang dội, nghe đến độ khí thế bức người.

Cậu ta xoay người muốn bỏ đi: "Bóng thế này tao không đánh nữa."

Lý Lâm cực kỳ phối hợp, nhào tới ôm eo cậu ta: "Đội trưởng! Đội trưởng mày bình tĩnh đi! Đội trưởng, đội toàn bộ của lớp 10 không thể không có mày, mày suy nghĩ lại một chút đi mà!"

Hai người ở bên cạnh biểu diễn vô cùng nhiệt tình, nhưng cũng chẳng có ma nào để ý đến bọn họ. Vu Bằng Phi có chút nghi hoặc chuyển hướng sang lão Cao: "Chúng ta đã bỏ qua chuyện gì của hai người kia sao, sao tao cảm thấy hai giờ trước ông chủ Thẩm hình như còn chưa tới mức trắng trợn..."

Lẳng lơ đến thế...?

Lão Cao trước giờ ngốc nghếch bẩm sinh, đối với vấn đề này thì càng mờ mịt: "A?"

Tống Chí Minh quay người lại, phẫn nộ mà nhặt chai nước lên: "Bỏ qua cái gì? Còn có thể bỏ qua cái gì? Đoán cũng đoán được. Bọn mày tự đi hỏi xem lúc nghỉ giữa trận, cậu ta đã đuổi theo ra ngoài làm gì chẳng phải sẽ biết sao?"

Văn Tử Tuệ cảm thấy mấy người này dường như đã muốn đánh bóng lên trời luôn rồi: "Các cậu bây giờ to gan thật nhỉ, thực sự là đang tỉnh táo sao? Biết mình hiện tại đang nhạo báng người nào chứ?"

Bầu không khí lớp 10 bên này vẫn xem như thoải mái, mọi người đều không muốn tạo áp lực quá lớn cho đồng đội. Trước lúc sắp vào sân, Thẩm Quyện đi bên người Lâm Ngữ Kinh, thấp giọng hỏi: "Đánh cược lớn như vậy, thua thì phải làm sao?"

"Chơi xấu chứ sao. " Lâm Ngữ Kinh không chút suy nghĩ, "Một cô gái như tôi đánh cược với bọn họ, chẳng có chút quan hệ nào với người lớp chúng ta. Cô gái nhỏ chơi xấu một chút thì có sao, còn có thể như nào. Đối với thể loại gian trá không biết là chơi bóng hay đánh người này thì nói đạo lý cái gì chứ."

Thẩm Quyện bị thái độ như chuyện đương nhiên của cô làm nghẹn lời, lát sau mới cong môi, thấp giọng nói: "Quên đi nhé, cậu chơi xấu y hệt như làm nũng, muốn quyết rũ ai ngay trước mặt tôi chứ?"

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Người này từ sau khi làm rõ ràng với cô liền y như đã mặc nhiên ngầm thừa nhận địa vị của mình, đánh thẳng quả bóng này đến quả bóng khác, trêu chọc đến không mảy may e dè.

Lâm Ngữ Kinh không thể nhịn được nữa: "Bạn học Thẩm, hai chúng ta vẫn là quan hệ bạn cùng bàn thuần khiết đấy. Cậu nói chuyện chú ý một chút, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Quyện cười một tiếng, giơ tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ một cái: "Được thôi, bạn cùng bàn đưa cậu thắng."

"Ồ." Lâm Ngữ Kinh nghiêng người, mặt không cảm xúc, không chút thành ý mà vỗ vỗ tay, khích lệ cậu: "Quyện gia lợi hại, Quyện gia cái gì cũng biết."

Thẩm Quyện khựng một chút, bỗng nhiên ngừng bước chân, xoay người lại.

Lâm Ngữ Kinh cũng dừng bước theo, giương mắt nhìn cậu.

Thẩm Quyện đối mặt với cô, lùi sang một bên nghiêng mặt nhìn cô, ngón trỏ và ngón giữa khép lại đưa lên, đầu ngón tay khẽ chạm xuống đuôi lông mày, sau đó hất lên trên.

Trong sân bóng rổ đèn đóm sáng ngời, thiếu niên mặc áo chơi bóng đỏ rực tươi sáng, thân hình cao lớn mà thẳng tắp, bắt mắt lại chói lọi.

Cậu lười biếng cười cợt, nét mặt thờ ơ nghênh ngang: "Quyện gia không gì không làm được."

*

Lâm Ngữ Kinh thừa nhận trong chớp nhoáng này, cô quả thật đã bị vẻ điển trai của Thẩm Quyện trêu chọc, chọc tới mức cô suýt nữa đã chật vật trốn khỏi hiện trường.

Hiệp thứ 4, Thẩm Quyện triệt để đem danh hiệu "Jordan Bát Trung" " Mitsui Hisashi* lớp 10" chứng thực ở đây. Đối phương chia người đến kèm Lâm Ngữ Kinh, một người thì dĩ nhiên không thể cản được cậu.

(*) Một nhân vật quan trọng trong manga/anime Slam Dunk, giữ vị trí hậu vệ ghi điểm, sở trường là ném cú ba điểm.

Trái bóng ba điểm của người này như mọc ra con mắt. Bóng rổ nhỏ màu vỏ quýt từ đủ góc độ phóng ngang qua sân bóng, tiếp xúc thân mật cùng rổ bóng. Mấy phút thi đấu cuối cùng còn lại, Thẩm Quyện liên tục vào ba quả.

Dễ dàng mang điểm số cách biệt hơn mười lăm điểm.

Cuối cùng điểm số cố định ở 59:41. Lớp 10 loại lớp 7, thành công bảo vệ quyền sở hữu giấy khen cuộc thi tiếp sức trong đại hội thể thao của mình.

Dù rằng mọi người cũng đã hoàn toàn quên khuấy chuyện này. Hiện tại, nợ cũ đã bị bỏ qua một bên, nợ mới là Ninh Viễn chơi bóng quá bẩn, chọc phải người không nên dây vào.

Tuy rằng từ hồi khai giảng đến nay, Thẩm Quyện luôn trầm lặng đến khó tin, đúng thật là không ai thấy cậu gây sự đánh nhau hay thậm chí là xảy ra xung đột với ai. Tuy nhiên Quyện gia, dù không còn ở giang hồ thì giang hồ vẫn cứ lưu lại truyền thuyết của cậu. Quả thực, không kẻ nào dám nghĩ đến việc sẽ làm Thẩm Quyện cảm thấy không vui.

Thế nhưng Ninh Viễn hiển nhiên là không sợ cậu.

Thẩm Quyện vậy mà lại đè nén lửa giận từ đầu đến cuối. Đến cuối cùng, khi tiếng còi kết thúc của trọng tài thôi âm vang, cậu trực tiếp nhập ba bước thành hai đi tới trước mặt Ninh Viễn, gắt gỏng hỏi: "Cậu biết tôi?"

Ninh Viễn thua trận, sắc mặt có chút khó coi, nhạt nhẽo nói: "Danh tiếng lẫy lừng, ai mà không biết."

"Cậu và Nhiếp Tinh Hà có quan hệ gì?" Thẩm Quyện hạ giọng hỏi.

Ninh Viễn rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, giương mắt: "Thật không dễ dàng, mày còn có thể nhớ tới tên của nó."

Thẩm Quyện môi miết thành đường thẳng, ánh mắt trầm xuống: "Tôi không cần biết cậu là ai, cậu biết ai, cậu biết cái gì. Bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn, xin lỗi." Thẩm Quyện ngừng một chút, hắt cằm về hướng Vương Nhất Dương, "Hoặc là tôi đáp lại cho cậu một phần lễ, để cậu cũng trở nên giống nó."

Hai người họ đứng sau khung đỡ bảng rổ, âm thanh rất thấp, xung quanh không có ai, cũng không ai chú ý tới động tĩnh bên này.

Đám người lớp 7 như phát rồ. Lớp 10 đối diện đều đang ôm nhau nhảy tung tăng.

"Thẩm Quyện, hiện tại mỗi đêm mày đều ngủ được sao?" Ninh Viễn nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, "Mày thậm chí cũng không nằm mơ sao? Mày có sợ liệu một ngày nào đó Lạc Thanh Hà sẽ thật sự —— "

"Thầy Lưu!" Âm thanh của một cô gái cắt ngang lời cậu ta, "Thầy Lưu! Bạn học Ninh Viễn vừa nói với Thẩm Quyện mình đánh Vương Nhất Dương, trong lòng vô cùng hổ thẹn, muốn xin lỗi chúng ta, còn định cúi đầu nói xin lỗi!!"

Lâm Ngữ Kinh chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh hai người bọn họ, một tay chỉ vào Ninh Viễn, la toáng lên.

"..."

Ninh Viễn nghiêng đầu.

Tiếng của cô rất lớn, xuyên qua nửa cái sân bóng, người lớp 10 bên kia đều quay đầu lại. Lưu Phúc Giang cũng cất đi vẻ cao hứng, chân ngắn bé nhỏ ra sức chạy chậm đến, là biểu hiện nghiêm túc hiếm thấy: "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Quyện và Ninh Viễn đều xoay đầu lại. Ninh Viễn há há miệng. Không đợi tiếng của cậu ta kịp thốt ra, Lâm Ngữ Kinh đã giành nói trước: "Vừa rồi bạn học Ninh Viễn nói xin lỗi bạn học Thẩm, thừa nhận hành vi vô liêm sỉ của mình là đã đánh cậu ấy và bạn học Vương Nhất Dương trong lúc thi đấu. Sở dĩ len lén nói xin lỗi ở đây là vì lúc ấy cậu ta có phần hưng phấn quá mức, nên giờ về suy ngẫm lại cũng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, thực sự không còn mặt mũi thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người."

Lâm Ngữ Kinh biểu cảm nghiêm túc, trông cực kỳ đáng tin cậy: "Thế nhưng, bạn học Ninh Viễn cảm thấy làm sai chính là làm sai, cho nên muốn cởi truồng chạy quanh tòa nhà thể dục mười vòng, sau đó cúi đầu nói xin lỗi bạn học Vương Nhất Dương và bạn học Thẩm Quyện, vì trong lòng cậu ta cũng rất là hối hận."

"...?"

Vẻ mặt Ninh Viễn thảng thốt.

Lưu Phúc Giang cũng thảng thốt, ông cảm thấy trẻ nhỏ bây giờ cũng lắm trò gian trá quá: "Cởi, cởi truồng chạy mười vòng?"

Lâm Ngữ Kinh vô cùng am hiểu lòng người: "Thầy Lưu, tuy rằng bạn học Ninh Viễn sốt ruột chuộc tội, nhưng em cảm thấy cởi truồng mà chạy có chút không thích hợp, hay là cứ để cậu ta như thế mà chạy mười vòng đi ạ."

Sắc mặt Ninh Viễn cực kỳ khó coi. Vừa định nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh đã nghiêng đầu, tầm mắt chuyển sang phía sau cậu ta.

Ninh Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Kiệt chạy tới.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Hứa Kiệt chính là một chú khỉ trời nhảy loạn giản đơn, một thành phần đơn thuần, không chút toan tính, một cậu nhóc trẻ trâu ấu trĩ không có chút tâm tư gì; cảm giác mình có thể lên trời xuống đất, lại còn hết sức nghĩa khí.

Cậu nhìn thấy bên này có cả mấy người vây quanh Ninh Viễn, cho rằng bạn học lớp mình bị bắt nạt, không nói hai lời trực tiếp chạy tới, đến đứng bên cạnh, chuẩn bị làm chỗ dựa cậu ta, biểu cảm trông cực kỳ khí thế: "Làm sao đấy?"

Ninh Viễn lại chưa kịp nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh lần thứ hai cướp lời hỏi trước: "Bạn học Hứa Kiệt, cậu và Ninh Viễn là bạn bè đúng không, các cậu là một bọn à?"

Hứa Kiệt không chút suy nghĩ, ưỡn ngực một cái, chắn trước mặt Ninh Viễn, nói năng hùng hồn: "Tôi đương nhiên là thế rồi!"

"..."

Ninh Viễn tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.

Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng chuyển hướng sang Lưu Phúc Giang: "Thầy ơi, thầy xem kìa, bọn họ thừa nhận, bọn họ đúng là có tổ chức có mưu tính từ trước, thực sự đúng là bắt nạt bạn học lớp chúng ta."

Hứa Kiệt: "... A?"

Lưu Phúc Giang cũng trầm mặc.

Ông là người vô cùng bao che con cái. Bình thường hi hi ha ha với học sinh cũng được, khoan dung hiền hoà cũng được, nhưng một khi dính đến chuyện đám trẻ lớp mình bị bắt nạt, ông sẽ cực kỳ phẫn nộ.

Nhất là đầu gối Vương Nhất Dương đúng thực đã bị thương, mà Thẩm Quyện...

Ông nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyện một chút.

Thẩm Quyện bỗng nhiên đặt một tay lên vai Lâm Ngữ Kinh, một tay khác ôm lấy bụng, cong người lại.

"Bạn học Thẩm, có phải cậu có chỗ nào không thoải mái không?" Lâm Ngữ Kinh ân cần hỏi han.

"Bụng có chút không thoải mái... Vốn cho rằng chịu đựng đến khi thi xong sẽ ổn." Thẩm Quyện trầm giọng nói.

"..."

Hứa Kiệt nghe được đến đây rốt cuộc cũng phản ứng lại, cũng thảng thốt rồi. Cậu ta xưa nay chưa từng thấy loại hành vi đểu cáng này.

Thầy Lưu, Thẩm Quyện lừa người!!!

Vừa nãy lúc thi đấu, thời điểm Thẩm Quyện ném xong quả ba điểm rồi khiêu khích nhìn cậu, vẻ mặt thoải mái như mới được mẹ cậu ta bồi bổ cho vậy!!!

Hứa Kiệt quay đầu lại, vừa muốn giải thích, Lưu Phúc Giang bỗng nhiên quát to một tiếng: "Ai cho phép em thấy giáo viên đến mà không chào hỏi?! Tôi đứng ngay ở đây, em không thấy sao? Giáo viên các em bình thường chính là dạy như thế này sao?!"

"Chuyện các em làm ra hôm nay là trường hợp cực kỳ nghiêm trọng! Trọng thương học sinh lớp ta! Vì thắng lợi! Không từ thủ đoạn!!"

Lưu Phúc Giang hết sức tức giận, ông tức giận đến mức lưỡi phải uốn hay phải thẳng cũng không phân biệt được, "Đây là loài* hành vi gì? Đây là loài* bầu không khí gì? Tìm chủ nhiệm lớp của các em đến đây! Tìm đến đây! Ngay bây giờ! Lập tức tìm đến đây! Tôi nhất định phải nói chuyện với cô ấy về vấn đề giáo dục tư tưởng phẩm chất đạo đức này!!"

Chủ nhiệm lớp 7 không quá coi nặng những chuyện ngoài học tập này. Cô ấy nổi danh là ma trảo cuồng học tập, mỗi ngày đều chìm đắm trong sự nghiệp bồi dưỡng những mũi nhọn trong lớp mình càng trở nên nhọn hơn. Cho nên cuộc đấu bóng rổ này, cô ấy căn bản là không đến.

Lưu Phúc Giang đã quyết định phải làm chủ cho học sinh lớp mình. Phụ huynh đem con tới trường, giao vào tay ông, thì ông nhất định phải có trách nhiệm. Đứa trẻ Lâm Ngữ Kinh này xưa nay đều không nói dối, nếu con bé cũng đã nói như vậy, Lưu Phúc Giang tức khắc sẽ tin bảy, tám phần.

Hơn nữa sau đó Hứa Kiệt còn chạy tới chính miệng thừa nhận.

Sau khi chủ nhiệm lớp 7 đến, Lưu Phúc Giang hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng gợn sóng một cái, tận lực ôn hòa nhã nhặn mà nói rõ với cô ấy đầu đuôi câu chuyện.

Hứa Kiệt bình thường không bớt lo chút nào, hai ba ngày gây họa một lần, vì cậu ta mà chủ nhiệm khối đã đi tìm cô ấy không biết bao nhiêu lần. Chủ nhiệm lớp 7 thật ra cũng đã tin một nửa. Có điều Ninh Viễn bình thường cũng vẫn xem là bớt lo, cho nên cô ấy vẫn phải hỏi học sinh của mình một chút: "Hứa Kiệt, Ninh Viễn, là như vậy phải không?"

"Cô Khương, vừa nãy em ấy chính miệng thừa nhận với tôi." Lưu Phúc Giang nói.

Cô giáo Khương xoay đầu lại, biểu cảm nghiêm túc: "Thật sự có chuyện này? Em thật sự đánh bạn học lớp 10?"

Hứa Kiệt muốn điên lên rồi, cậu thật sự không có đánh người, tuy rằng cậu nhìn thấy, nhưng cậu không hề động thủ mà!

Bị úp cái chảo từ trên trời giáng xuống này, xem ra không còn cơ hội tẩy trắng nào nữa. Cậu đã muốn giải thích theo bản năng, không hề nghĩ ngợi bật thốt lên, nôn nóng nói: "Cô ơi em không có, cô ơi không phải đâu, thật sự không phải em đánh, em chỉ ở bên cạnh xem —— "

Ninh Viễn nhanh chóng lia mắt nhìn cậu ta.

Hứa Kiệt cũng kịp phản ứng, im bặt đi.

Lỡ lời.

Lâm Ngữ Kinh cong khóe môi trong nháy mắt: "Cô Khương, quả thực không phải Hứa Kiệt, là Ninh Viễn động thủ. Vừa nãy bạn học Ninh Viễn cũng thừa nhận với bọn em rồi."

Lâm Ngữ Kinh nhanh nhảu nói: "Cậu ấy nói cậu ấy chính là nhất thời kích động, cậu ấy quá hiếu thắng, muốn cạnh tranh vì vinh dự lớp. Bây giờ cậu ấy cũng rất hối hận, đặc biệt muốn trịnh trọng xin lỗi bạn học lớp em trước mặt mọi người. Cô tha thứ cho cậu ấy đi ạ."

Cô gái nhỏ giọng nói mềm dịu, đôi mắt đen nhánh trong suốt, ngoan ngoãn lém lỉnh đứng yên ở đó, lời nói cũng vô cùng am hiểu lòng người.

Thẩm Quyện một tay khoát lên bả vai cô, một tay khác ấn bụng, cong người, cúi đầu, hai vai rung rung.

Cô giáo Khương thích nhất, chính là học sinh thành tích học tập tốt. Trước đây cô đã vô số lần tiếc hận, tại sao cô bé Lâm Ngữ Kinh vừa có thành tích tốt vừa khiến người ta yêu thích này lại không vào lớp của cô. Hơn nữa cô học giỏi nhất môn tiếng Anh, cô giáo Khương chính là giáo viên tiếng Anh.

Vả lại cô còn là hạng hai của khối.

Lại nhìn sang Thẩm Quyện bên cạnh một chút.

Ô, hạng nhất khối.

Bụng đau đến giật giật.

Cô giáo Khương thở dài, quay đầu nhìn về phía Lưu Phúc Giang: "Thầy Lưu, thật là xấu hổ, tôi cũng không có ở hiện trường, không nghĩ tới đám học sịnh lớp tôi lại gây ra họa lớn như vậy. Thầy xem thế này, tôi bảo chúng nói xin lỗi với đám trẻ lớp thầy, trở về tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình chúng, chắc chắn bọn chúng cũng là nhất thời kích động thôi. Thầy cho bọn chúng một cơ hội, được không?"

Ninh Viễn: "..."

Hứa Kiệt: "..."

Hết chương 47.

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Phúc Giang: Vì thắng lợi! Không từ thủ đoạn! Đây là loài* hành vi gì! Đây là loài* hành vi vô cùng tồi tệ!

Thầy Lưu nói: Tôi là giáo viên sinh học chứ không phải giáo viên ngữ văn, tôi phát âm không đúng tiêu chuẩn rồi sao!?!

Sherry:

(*) Chỗ này đại loại là thầy Lưu đã uốn lưỡi sai, phát âm nhầm thành từ 四 [sì] (tứ). T không biết từ đúng là từ nào, đoán là cũng kiểu kiểu như từ loại, để mọi người dễ hình dung thì t viết sai nó thành từ "loài".

Chương này có nhiều chỗ xưng hô khá dễ rối nhỉ. Những chỗ t dùng "cô/cậu" hoặc là để chỉ nhân vật (thường là nv chính) theo một cách khách quan, hoặc là diễn tả suy nghĩ của nhân vật đó; "cậu ấy/cậu ta/cô ấy..." hoặc là để chỉ nhân vật thứ 2, thứ 3,... cùng xuất hiện trong đoạn văn theo một cách khách quan, hoặc là đóng vai trò được nhắc đến trong suy nghĩ/lời nói của nv khác.

Bình luận

Truyện đang đọc