TÔI NUÔI LỚN TỶ PHÚ THẾ GIỚI


Trình Hào không có tiền nhiều, nên quà anh mua, cũng rất rẻ.

Đêm Giáng sinh anh đi ra ngoài, tặng cho Arabella cùng lão George quà vô cùng đơn giản, chỉ là một quả táo được gói hết sức tinh xảo cùng găng tay mà thôi, còn cho Claude, là táo cùng kính râm.

Trước đó, sau khi kính của Claude bị những đứa trẻ kia phá hỏng, Trình Hào liền dẫn cậu ta đi mua một cặp khác, ngày hôm nay anh lại chuẩn bị một cặp mới cho cậu ta.

Ngày hôm nay tuyết không rơi, mà mấy ngày trước tuyết đọng ở trên đường, thậm chí kết băng.

Ở đây không có ai quét tuyết, vì vậy đường cũng trở nên rất khó đi, Trình Hào cũng không dám chạy ở trên đường, mà cẩn thận đi về phía trước.

Đèn rìa đường rất sáng, trong cửa sổ từng nhà xung quanh, vẫn lộ ra ánh đèn ấm áp, ở cái ngày đặc biệt này, ngay cả tiếng mắng người cũng bớt hẳn.

Nhưng mà Trình Hào đi tới một hồi, đột nhiên gặp một đám thiếu niên đeo súng, những người này mặc quần áo mới, chạy qua ào ào, lúc nhìn thấy Trình Hào không có chút ý tốt nào.

Cũng may là bọn họ không làm gì Trình Hào.

Lúc Trình Hào đến chỗ lão George, là buổi tối hơn chín giờ.

Mấy người lão George còn chưa ngủ, nghe tiếng Trình Hào, Arabella mở cửa.

Trên võ đà mà bình thường Trình Hào cùng Claude đánh quyền, hiện tại để một gốc cây noel đã trang trí xong, trong phòng cũng trang trí một ít dải lụa màu và bong bóng, làm cho nơi này trở nên đẹp rực rỡ, Trình Hào cảm thấy có chút xa lạ.

"Trình, không ngờ cậu sẽ tới." Arabella có chút giật mình.

Lão George nhìn Trình Hào một cái, cũng khó được vẻ mặt ôn hòa: "Đến sưởi ấm đi, ăn một chút gì."
Về phần Claude, cậu ta vừa nhìn thấy Trình Hào liền kích động, trực tiếp vọt tới muốn ôm Trình Hào: "Trình!"
"Tôi không thích ôm ấp, Claude." Trình Hào ngăn cản cậu ta, anh không có hứng thú gì với việc bị một người đàn ông ôm ấp.

Claude chỉ có thể tội nghiệp mà để tay xuống.

"George, Arabella, Claude, tôi tới để tặng quà cho mọi người, Giáng sinh vui vẻ." Trình Hào đưa quà cho bọn họ: "Đương nhiên, đây chỉ là một ít vật nhỏ."
Anh cũng nghĩ tới đưa việc tặng quà đắt tiền, mà một là anh không có tiền, hai là...!Lão George cùng Arabella cũng không thiếu.


"Cảm ơn." Arabella rất kinh hỉ, ngay cả lão George cũng thật cao hứng.

Trình Hào ở đây cùng với bọn họ một tiếng, lúc mười một giờ, anh rời đi.

Lão George cùng Arabella không giữ anh lại, bọn họ biết nếu bọn họ giữ lại, Trình Hào cũng sẽ rời đi.

Khi Trình Hào về nhà, sắp mười hai giờ rồi, mà Lâm Vũ Tầm cùng Danny đều không ngủ, nhưng khi anh trở lại, bọn họ cũng đi ngủ.

Trình Hào cùng lên giường, đồng thời đem một cái đồng hồ báo thức bỏ vào chăn của mình.

Hừng đông ba giờ, đồng hồ báo thức trong chăn vang lên.

Tiếng đồng hồ báo thức bị chăn ngăn cách, người trong căn phòng cách vách chắc chắn sẽ không nghe được âm thanh, mà Trình Hào tỉnh rồi, anh lặng lẽ ngồi dậy, tiến vào phòng của Lâm Vũ Tầm cùng Danny, đem hai phần quà bỏ vào cái tất treo ở đầu giường bọn họ.

Anh chuẩn bị cho Danny một bộ cọ vẽ, một quả táo, chuẩn bị cho Lâm Vũ Tầm, là một cây bút máy, một quả táo.

Đưa quà xong, Trình Hào liền trở về ngủ.

Ngày hôm sau, anh bị tiếng thét chói tai của Danny đánh thức.

Danny thường không phát ra âm thanh, không phải là không thể phát ra âm thanh, nhưng phát ra âm thanh như thế...!Nó bị hoảng sợ hay gì khác?
Trình Hào rời giường ra nhìn, liền phát hiện Danny ôm cái tất, kinh hỉ đầy mặt.

Lâm Vũ Tầm cũng đã bị đánh thức, cậu cũng ôm cái tất, viền mắt đỏ.

Trình Hào cười rộ lên: "Ông già Noel tặng quà cho hai người."
Lâm Vũ Tầm đương nhiên biết đây không phải là quà ông già Noel tặng cậu, này rõ ràng là quà Trình Hào cho cậu!
Mà Danny lại tin tưởng, dù cho nó không nghe được Trình Hào nói, nó vẫn vui cực kỳ, thậm chí bò lên, trên giấy viết vài chữ "Cảm ơn ông già Noel".

Những năm tháng trước kia, kỳ thực Danny vẫn luôn trải qua ngơ ngơ ngác ngác.


Mẹ của nó không dạy nó cái gì, sau đó Lâm Vũ Tầm xuất hiện, tuy rằng cũng có tương tác với nó, nhưng tính tình Lâm Vũ Tầm trầm mặc ít nói, còn phải đi học, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền...!Cậu và Danny giao lưu phi thường ít ỏi.

Mãi cho đến khi Trình Hào xuất hiện, Danny cùng thế giới bên ngoài, mới coi như là có tiếp xúc.

Đừng tưởng Danny đã chín tuổi, lượng tri thức của nó kỳ thực ngay cả đứa trẻ bốn, năm tuổi cũng không sánh bằng, nhận thức thế giới này cũng không sâu đậm.

Trước đó vài ngày, Trình Hào cho nó nhìn sách ảnh về ông già Noel, nó sẽ tin là trên cõi đời này có ông già Noel.

Về phần tại sao trước đây ông già Noel không...!Trước đây nó chưa từng trải qua lễ Giáng sinh, hơn nữa...!Nhà mà nó ở trước đây, cũng không có ống khói.

Danny vô cùng vui vẻ, thậm chí cầm sách ảnh về ông già Noel, không ngừng la hét.

Lâm Vũ Tầm cười nhìn em trai của mình, ôm thật chặt cái tất của mình.

Ngày này mới thật sự là lễ Giáng sinh.

Thật ra Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm không biết phải trải qua lễ Giáng sinh thế nào, cũng không muốn đi tham gia hoạt động, nên ngày này liền dứt khoát ở nhà.

Ngày mai, Lâm Vũ Tầm sẽ phải rời khỏi.

Bên này lễ Giáng sinh được nghỉ rất nhiều ngày, trường học cũng giống vậy, nói cách khác mấy ngày nay Thi Văn Tranh có kỳ nghỉ, Lâm Vũ Tầm sang đó vào lúc này, vừa vặn có thể thu xếp ổn thỏa với sự giúp đỡ của Thi Văn Tranh.

Nếu cậu đi muộn, vậy Thi Văn Tranh phải vội vàng đi học.

Ngày lễ Giáng sinh này, người trên đường phố đều là mang nụ cười trên mặt, đa phần mọi người rất vui vẻ, nhưng vẫn có cảnh sát lấy đi hai bộ thi thể từ nơi này.

Trình Hào nghe người ta nói một cái trong đó, người kia uống say rồi ngủ ở bên ngoài nên bị lạnh chết.

Chiều hôm đó, Trình Hào giúp Lâm Vũ Tầm gói ghém đồ xong, vừa rạng sáng ngày hôm sau, anh và Danny đưa Lâm Vũ Tầm lên tàu hỏa.


Sau đó, Trình Hào dẫn theo Danny tới chỗ lão George.

"Cậu có không ít thứ, tôi lái xe giúp cậu đi chở." Lão George nói với Trình Hào.

"Không cần đâu lão George, bây giờ bên ngoài cả con đường đều kết băng, lái xe rất nguy hiểm!" Trình Hào nói.

Lão George có chút bất đắc dĩ: "Cậu thật sự không giống như thiếu niên, những thiếu niên mà tôi gặp trước đây, bọn họ thường không kịp chờ đợi muốn lái xe của tôi."
Trình Hào cười cười không nói tiếp, ngày này anh chạy tới chạy lui vài chuyến, đem đồ của anh cùng Lâm Vũ Tầm còn có Danny, chuyển tất cả từ phòng thuê tới lão chỗ George.

Bên trong có rất nhiều thứ là đồ cũ của Lâm Vũ Tầm trước đây, nhìn rách rưới, lão George nói: "Này đã là rác rưởi, cậu cũng không vứt đi à?"
Trình Hào cười cười: "Bên trong tràn đầy hồi ức." Nên vứt anh đều đã làm, những thứ đó thật ra còn có thể dùng.

Ví dụ như chăn, tuy rằng cũ, nhưng cũng không phải là không thể đắp, hơn nữa mấy ngày trước Lâm Vũ Tầm mới vừa giặt qua.

Nếu anh không đem ra...!Chẳng lẽ còn để lão George lấy chăn mới cho bọn họ đắp à?
Lão George không nói.

Hắn biết trước đây bọn Trình Hào rất nghèo, bây giờ mới biết thì ra là nghèo tới như vậy, sau cái chăn cũ nát kia còn có vài bộ quần áo được vá lại...!
Nhưng lão George cũng không nói thêm gì, hắn đứng lên nói: "Tôi mang hai người đi lên phòng của các người."
Nhà này có tổng cộng ba tầng, sáu phòng ngủ.

Lão George cùng Arabella đều ở phòng ngủ tại lầu hai, lúc này, hắn đem Trình Hào cùng Danny mang tới lầu ba, cho Trình Hào một cái phòng ngủ lớn hướng nam.

Cái phòng ngủ này thậm chí còn có một cái nhà vệ sinh.

"Danny bây giờ còn nhỏ, ở cùng với cậu đi, chờ nó lớn một chút, có thể ở một mình một phòng." Lão George nói, nói xong liền lẩm bẩm một câu: "Sau này cũng không nhất định còn ở nơi này..."
"Cám ơn ông, George." Trình Hào cảm kích nói.

Khi Trình Hào và lão George đang sắp xếp lại ở đây, Lâm Vũ Tầm mới vừa xuống xe lửa.

Cậu mang theo hai cái túi lớn, bên trong chứa quần áo của cậu, một cái ra giường, còn có một chút sách.

Sách rất nặng, Trình Hào muốn gửi qua bưu điện cho cậu, mà phí gửi qua bưu điện rất đắt, cậu liền tự mình mang tới, còn vài quyển đã đọc, không mang.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Tầm ngồi tàu hỏa một mình, cậu vốn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới Trình Hào, liền không sợ nữa.

Cậu thuận theo dòng người đi ra khỏi trạm xe lửa, lên một chiếc xe công cộng.


Bây giờ còn thuộc về kỳ nghỉ Giáng sinh, trong thành phố rất náo nhiệt, bình thường người vội vàng đi làm đều đi lên phố mua sắm, Lâm Vũ Tầm nhìn cảnh tượng phồn hoa ven đường, trong lòng đầu tiên là dâng lên chút sợ hãi, sau đó chút sợ hãi kia liền biến mất, chỉ là rất nhớ Trình Hào.

Lúc Lâm Vũ Tầm đi tới trường học, trời đã tối rồi, cậu dựa theo địa chỉ tìm tới chỗ ở của Thi Văn Tranh, gõ cửa.

Thi Văn Tranh đến mở cửa rất nhanh, nhìn thấy Lâm Vũ Tầm giật mình cực kỳ: "Sao hôm nay cậu lại tới? Sao không nói cho anh? Anh có thể đi đón cậu."
"Vậy quá phiền toái, em tự đi là được rồi." Lâm Vũ Tầm nói.

Kỳ thực tuổi Thi Văn Tranh không nhỏ, một nhóm học sinh bọn họ, trên căn bản tuổi tác đều rất lớn, có vài người trước khi đến du học đã từng đi làm, anh ta là người khá nhỏ trong số đó, cũng đã hai mươi sáu tuổi.

Lâm Vũ Tầm nhỏ hơn anh ta đủ mười tuổi, anh ta nhìn Lâm Vũ Tầm giống như là đang nhìn một đứa trẻ: "Cùng là người Trung Quốc, chúng ta cần phải trợ giúp lẫn nhau, không có gì mà phiền phức với không phiền phức."
Thi Văn Tranh nói, rồi bắt đầu giúp Lâm Vũ Tầm thu dọn đồ đạc.

Lúc trước khi Lâm Vũ Tầm muốn tới, liền mua một cái giường gấp đặt ở trong căn hộ của mình, định cho Lâm Vũ Tầm ở, hiện tại thu thập một chút cũng khá nhanh.

Một bên thu thập, một bên nói chuyện cùng Lâm Vũ Tầm.

Lúc trước, thông qua viết thư, anh ta cùng Lâm Vũ Tầm trao đổi không ít thứ, nhưng giấy viết thư lại không thể viết hết toàn bộ, hiện tại anh ta mới có cơ hội cùng Lâm Vũ Tầm giao lưu cho tốt.

Thi Văn Tranh nói tiếng Trung, anh ta thích dùng tiếng Trung giao lưu.

Lâm Vũ Tầm đã cùng Trình Hào học được kha khá, cũng có thể sử dụng tiếng Trung nói chuyện với anh ta.

Thi Văn Tranh rất nhanh liền phát hiện, Lâm Vũ Tầm hiểu rất nhiều thứ, nhưng anh ta có rất nhiều thứ không hiểu, anh ta hỏi tình huống trong nhà Lâm Vũ Tầm, còn biết bọn họ vẫn luôn ở trong xã khu nghèo.

"Cuộc sống bây giờ của bọn em rất tốt, trước đây bọn em phải đi giao sữa, dọn nhà cho người ta, mới có thể kiếm được tiền thuê nhà cùng tiền mua đồ ăn, nhưng bây giờ Trình Hào theo người ta đánh quyền, kiếm được tương đối nhiều." Lâm Vũ Tầm khẽ mỉm cười một cái.

Thi Văn Tranh nghe Lâm Vũ Tầm nói, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu...!Anh ta vỗ vỗ bả vai Lâm Vũ Tầm nói: "Cậu đi học cho giỏi, chờ cậu thi lên đại học, tốt nghiệp đại học, cậu có thể tìm được công việc tốt rồi! Lúc đó anh của cậu không cần phải tiếp tục đánh quyền!"
"Dạ." Lâm Vũ Tầm kiên định gật đầu.

Đi ra ngoài và mua đồ vào những ngày này rất tốn kém, vì tiết kiệm tiền, Thi Văn Tranh tàng trữ một chút đồ ăn trong tủ lạnh, lúc này liền lấy ra, hâm nóng rồi đưa cho Lâm Vũ Tầm ăn: "Sau này cậu cứ ở đây với anh cái đã, chờ đi học rồi, anh liền tìm biện pháp giúp cậu xin trường học."
"Cảm ơn anh." Lâm Vũ Tầm cảm kích nhìn anh ta: "Sau này thức ăn của chúng ta, để em phụ trách đi."
"Không cần..."
"Coi như em trả tiền thuê nhà cho anh." Lâm Vũ Tầm nói.

"Cũng được." Thi Văn Tranh cười rộ lên: "Nhà ăn ở bên kia, mỗi ngày đều sẽ có các phần ăn khác nhau, chúng ta ăn phần ăn là được.".


Bình luận

Truyện đang đọc