TÔI Ở THÀNH PHỐ BẮT ĐẦU TU TIÊN

151: Cần Uống Nước Miếng


Tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, bọn họ không ngờ Tô Thương sẽ ra tàn nhẫn và dứt khoát như vậy.

"Sao anh ta dám làm vậy chứ, chẳng lẽ anh ta không biết khi đắc tội với cánh phóng viên chúng ta thì sẽ nhận được hậu quả gì à?"

"Kẻ ăn chơi thì vẫn là kẻ ăn chơi thôi, không có não mà, ha ha!"

"Có rất nhiều phú nhị đại* trâu bò hơn anh ta nhiều cũng phải gục ngã trong tay phóng viên chúng ta, anh ta thì tính là cái gì chứ, phách lối, quá phách lối mà!"

*Những đứa con của các nhà giàu có

"Ha ha, không phải có tin hot rồi sao?"

Không ngoài dự tính, tất cả phóng viên ở hiện trường đều nhao nhao lên khiển trách Tô Thương, các ống kính dài, ngắn ngắm thẳng vào Tô Thương, chụp ảnh tách tách tách.

"Cho các người 1 phút để cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không..."

Nói đến đây, Tô Thương chỉ vào tên phóng viên đang nằm bất tỉnh dưới đất mà lạnh lùng nói: "Anh ta chính là vết xe đổ của các người!"

"Ha ha,Tô đại thiếu gia, anh hù doạ ai chứ, anh cho là chúng tôi sợ anh à?"

"Đúng vậy, phóng viên chân chính tuyệt đối sẽ không phục tùng dâm uy của bọn quyền thế ăn chơi, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực ác!"

"Các anh em, tất cả camera đều hướng thẳng về mặt đại thiếu gia nhà họ Tô cho tôi, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của con người này."

"Là một phóng viên ưu tú, bản thân luôn luôn phải chuẩn bị hiến thân cho sự nghiệp, hôm nay dù có chết tôi cũng phải nổ phát súng đầu tiên phản kháng bọn quyền thế ăn chơi!"

Một đám phóng viên dõng dạc nói mấy lời chính nghĩa, nhìn ai cũng giống như là có lý tưởng cao cả lắm.

Nhưng cơ thể của bọn họ thì... Dưới sự uy hiếp của Tô Thương đều không hẹn mà cùng lùi lại phía sau, hình thành lên một sự tương phản rõ rệt giữa lời nói và hành động, khiến hiện trường cực kỳ buồn cười.

"Một đám ngu ngốc."

Tô Thương khinh thường mà chửi bậy một câu, anh ôm eo Lý Nguyệt khẽ nói: "Vợ à, chúng mình đi thôi."

"Ừm, được."

Lý Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy làm kẻ ăn chơi tốt như thế, không cần phải quan tâm ánh mắt của người ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thật ra cô đã sớm cảm thấy khó chịu rồi, nếu không phải là để giữ hình tượng của mình thì trước đấy cô đã muốn đánh bọn phóng viên này, những người này giống như con ruồi vậy, cứ vo ve vo ve phiền chết đi được.

Sau đó.

Tô Thương lái chiếc xe Ferrari màu đỏ chở Lý Nguyệt rời khỏi cao ốc Phong Mậu.

Sau khi hai người rời khỏi, phóng viên tại hiện trường lại bắt đầu kêu gào, đồng thời cảm thấy tiếc hận.

"Ha ha, đúng là có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, Lý Nguyệt vừa nổi tiếng đã bị Tô đại thiếu gia bao nuôi rồi!"

"Đừng có nói lung tung, trước đó đã nói Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia mà, bọn họ đã quen biết từ trước rồi."



"Hừ, vợ chưa cưới cái gì, còn không phải kiêng kị thế lực của nhà họ Tô à, nếu không Lý Nguyệt ưu tú như thế cần gì phải để ý một đứa phế vật như Tô đại thiếu gia chứ?"

"Chuyện Tô đại thiếu gia dám đánh phóng viên còn chưa xong đâu, ha ha, rất nhanh thôi, anh ta sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật."

...

Tô Thương không thèm để ý đến bọn phóng viên này, anh đến Hai Di Lao ăn lẩu với Lý Nguyệt, gọi đến mấy chục món ăn.

Đương nhiên cũng phải gọi hai phần tôm viên rồi, chắc chắn phải thoả mãn nhu cầu của vợ mới được.

"Vợ, vừa rồi em trả lời đáng yêu quá, ngủ đến khi không còn cáu kỉnh nữa mới dậy, đúng là bà nội nằm trong ổ chăn mà."

Tô Thương ngồi đối diện Lý Nguyệt, anh vừa nhìn Lý Nguyệt vừa mở miệng cười nói.

"Bà nội nằm trong ổ chăn? Là gì?”

Lý Nguyệt thắc mắc, đồng thời cô nhặt một viên tôm viên cho vào miệng nhai, vì viên tôm còn nóng nên vẻ mặt của cô trông rất buồn cười.

Tô Thương khẽ cười nói: "Bà nội nằm trong ổ chăn làm ông nội cười."

"Phì!"

Suýt chút nữa Lý Nguyệt cười phụt ra, sau khi nuốt viên tôm xuống, cô chửi bậy nói: "Tô Thương, anh nói câu nói bỏ lửng* gì vậy, lung ta lung tung, khó nghe muốn chết."

*Nguyên raw là Yết hậu ngữ là một loại hình ngôn ngữ đặc biệt được người dân sáng tạo nên trong quá trình hoạt động thực tiễn. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận, nửa phía trước thường ví von bằng những hình tượng, như là vế đố, phía sau thì giải thích, nói rõ, như là lời giải, rất tự nhiên mộc mạc. Trong ngữ cảnh cụ thể, thông thường chỉ nói ra phần nữa phía trước, rồi ngắt phần phía sau không nói, nhưng ta cũng có thể hiểu và đoán ra được được ý của câu nói, vì vậy mà gọi là Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng)

"Cái này mà khó nghe thì anh còn câu khó nghe hơn, em có muốn nghe hay không?" Tô Thương suy nghĩ rồi cười nói.

"Không muốn, anh đừng làm phiền em ăn lẩu!"

Lý Nguyệt từ chối một cách quả quyết, nhưng sau khi gắp một miếng cuống họng lên ăn thì cô không kiềm được mà nảy sinh tò mò trong lòng.

Lại còn có thể khó nghe hơn cái câu bỏ lửng lúc nãy sao?

Lý Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô vẫn không kiềm được mà nói: "Tô Thương, anh còn biết câu bỏ lửng nào nữa vậy, nói em nghe thử xem."

"Vẫn nên thôi đi, anh sợ em ăn không ngon nữa." Tô Thương lắc đầu nói.

"Không sao, khẩu vị của em rất tốt, em ăn được mà." Sự tò mò của Lý Nguyệt hoàn toàn bị khêu gợi lên rồi.

"Vậy được rồi."

Tô Thương cười nói: "Chẳng qua nói mấy câu bỏ lửng không mà không làm gì cũng nhàm chán, em phải làm chút chuyện liên quan tới câu bỏ lửng mới được, nếu không thì thế này đi, em làm nũng cho anh xem đi, để anh xem xem em làm nũng sẽ như thế nào."

"Được rồi, anh Tô Thương ơiiii"

Vẻ mặt Lý Nguyệt ngượng ngùng nhìn về phía Tô Thương, cô nhìn trộm rồi điệu đà nói: "Người ta muốn nghe câu bỏ lửng, anh nói cho người ta nghe được không?"

"Được được được, em đúng là băng gạc chùi đít." Tô Thương vừa cười vừa nói.



"Băng gạc chùi đít? Cái đấy có nghĩa là gì?" Vẻ mặt Lý Nguyệt tràn ngập nghi ngờ.

"Lọt một tay." Tô Thương cười nói.

"Lọt... Một tay??"

Lý Nguyệt lặp lại câu xong bỗng trợn tròn hai mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh muốn đánh nhau đúng không, em đang ăn cơm, ăn cơm đấy, anh nói cái này làm gì, đúng là buồn nôn mà!"

"Rõ ràng là em bảo anh nói mà." Tô Thương vô tội nói.

"Lấy cớ, em bảo anh đi chết anh cũng đi chết à!" Lý Nguyệt cắn răng nói.

"Anh sẽ đi!"

Ai ngờ, Tô Thương nắm lấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Lý Nguyệt, chậm rãi, thâm tình nói: "Anh sẽ đi!"

"A..."

Lý Nguyệt bỗng thấy ngây ngất, cô chỉ thuận miệng nói một câu mà không ngờ Tô Thương lại phản ứng như vậy, làm cô cảm động muốn rơi nước mắt.

"Vợ à, từ nay về sau, em chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, thương em, yêu em, bảo vệ em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."

Tô Thương nắm chặt bàn tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, thâm tình cam kết: "Nếu như trời sập, đất sụt xuống, anh cũng sẽ vì em mà khai thiên lập địa một lần nữa, và tạo ra một thế giới thần tiên tràn ngập tiếng chim hót, hoa nở để em mãi mãi vui vẻ hạnh phúc."

"Tô Thương..."

Lý Nguyệt đón nhận ánh mắt của Tô Thương, nước mắt cảm động cũng chảy ra, đôi mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Những lời anh nói đều là thật sao, em bảo anh đi chết anh sẽ đi sao?"

"Ừm!" Tô Thương gật đầu quả quyết.

Có điều anh mới dứt lời, Lý Nguyệt không còn chút dáng vẻ cảm động nào nữa, cô rút bàn tay ra, đáy mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt, còn có một ít đắc ý, vừa ăn lẩu vừa thản nhiên nói: "Vậy anh cứ đi chết đi."

Khụ khụ.

Tô Dương khựng lại, có chút ngượng ngùng, nhưng anh không ngờ vợ mình lại hài hước như vậy.

Nhưng mà, dám trêu đùa Tô đại thiếu gia ăn chơi siêu cấp như anh đây thì chắc chắn phải cho biết tay mới được.

Vừa nghĩ đến đây.

Tô Thương liền đứng lên, trực tiếp cầm lấy hai tay Lý Nguyệt đè lên tường.

"Tô Thương, anh làm gì vậy."

Lý Nguyệt vốn đang định cầm đồ uống lên, kết quả bị Tô Thương cắt ngang nên không biết phải làm sao nói: "Vừa rồi em chỉ đùa anh thôi, anh mau buông em ra đi, em cay lắm cần uống miếng nước cho đỡ chút."

"Cần uống nước à... Được, anh thỏa mãn em!"

Tô Thương nghe vậy liền nở nụ cười nham hiểm xấu xa, anh tham lam nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Nguyệt, sau đó trực tiếp hôn lên...


152: Nhổ Nước Bọt Cái Gì


Ưm ưm ưm!
Lý Nguyệt vùng vẫy mấy lần thì phát hiện ra cũng không có tác dụng gì nên dần dần từ bỏ giãy dụa, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.

Khoảng chừng mấy phút sau hai người mới tách ra, Tô Thương ngồi về chỗ của mình.

"Tô Thương!"
Lý Nguyệt chà nước bọt trên môi, khuôn mặt ngọc xinh đẹp đỏ ửng lên, vừa thẹn vừa giận, cô cắn răng, nghiến lợi nói: "Anh làm gì vậy, ai cho anh hôn em!"
"Em.

"
"Anh nói bậy, em bảo anh hôn em lúc nào!"
Lý Nguyệt nhớ đến chuyện vừa rồi liền xấu hổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như quả táo chín, cô khẽ nói: "Hơn nữa, anh quá đáng rồi, hôn thì hôn thôi anh còn nhổ nước bọt vào trong miệng em nữa!"
"Không phải em mới vừa nói cần uống nước miếng à, ban đầu anh không định hôn em đâu, nghe thấy em bảo cần nước miếng nên anh chỉ có thể cố mà làm thôi, tặng nước miếng của anh cho em, dù sao thì em cũng là vợ của anh, nên dù anh tổn thất một ít nước miếng thì chắc chắn cũng phải khiến em thoả mãn.

"
Tô Thương nghiêm chỉnh, công minh liêm chính nói: "Vợ à, không cần cảm ơn anh đâu, đây là chuyện anh phải làm, nếu lần sau em còn cần nước miếng thì anh vẫn có thể thỏa mãn em như cũ, để em có thể ăn no bụng một lần.

"
"Ai da, chết mất thôi, ý của em là em bị nồi lẩu làm cay nên cần uống một ngụm nước*, ai muốn uống nước miệng của anh chứ!" Lý Nguyệt giận dữ,trợn mắt liếc Tô Thương một cái.

*Trong tiếng Trung, một ngụm nước và nước miệng nghe giống nhau nên mới gây ra hiểu lầm.

Tô Thương lại nói: "Nước nào mà không phải là nước, có thể giải khát là được rồi, vợ ơi, em còn thấy cay không?"
"Không cay nữa! Nhưng mà! "
Lý Nguyệt cắn răng nói: "Tô Thương, em nói không lại anh, không thèm nghe anh nói nữa, sau này đừng có mà nhắc lại chuyện vừa rồi!"

"Được rồi.

"
Tô Thương đồng ý, sau đó gắp một con viên tôm cho Lý Nguyệt và cười nói: "Vợ ăn tôm viên đi.

"
"Em mới không ăn tôm viên mà anh dùng đũa gắp đâu!" Lý Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ nói.

"Em còn chê anh bẩn à, vợ, em như vậy không đúng rồi, trên đũa mới có chút xíu nước bọt nhưng vừa rồi em uống! "
"Tô Thương, anh im ngay cho em, viên tôm này em văn là được rồi chứ gì!" Lý Nguyệt vội vàng ngắt lời, sau đó nuốt vào một cái ực.

"Ha ha.

"
Tô Thương thấy cảnh này, khóe miệng liền nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi ở cùng với Lý Nguyệt, anh thật sự cảm thấy đối phương là một người con gái quý giá, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Lý Nguyệt hơn.

"Vợ ơi.

"
Lý Nguyệt đang ăn lẩu, lúc này Tô Thương chợt nhớ đến một chuyện, thế là cười nói: "Anh có một món quà muốn tặng cho em.

"
"Chấm dứt chuyện đấy đi.

"
Lý Nguyệt gắp miếng xách bò lên ăn, sau đó đen mặt nói: "Lần trước anh bảo muốn tặng em một món quà, kết quả là anh lại muốn tặng em con nòng nọc quái quỷ nào đấy, không có thành ý chút nào, em mới không cần quà của anh.

"
"Lần này có quà thật.

" Tô Thương nghiêm túc nói: "Anh không nói đùa, bây giờ món quà đang ở trên người anh này.

"
"Thật á?" Lý Nguyệt đặt đũa xuống, cô bỗng cảm thấy hứng thú.

"Ừm.

"
"Vậy anh lấy ra cho em xem thử là cái gì.

"
Đôi mắt Lý Nguyệt sáng lên, dễ dàng nhìn ra được là cô đang tràn đầy mong chờ với món quà này.

"Được.

"
Tô Thương cười một cái rồi sờ tay vào ngực chuẩn bị cầm món quà ra.

Tuy nhiên động tác này chỉ là để che giấu cho cái vòng tay lưu trữ mà thôi.

Từ khi có cái vòng lưu trữ đồ vật, Tô Thương liền bỏ hết tất cả mọi thứ trên người vào trong cái vòng.

Tuy nhiên, anh sợ rằng mình sẽ làm Lý Nguyệt giật mình khi thấy anh lấy ra mọi thứ từ trong không khí, vì vậy anh ấy đã làm một động tác giả là thò tay vào ngực.

"Vợ, em nhắm mắt lại đi rồi đưa tay ra, anh muốn cho em một sự ngạc nhiên.

"
Tô Thương vừa tìm tòi trong ngực, vừa cười nói.

"Ừm, vâng.

"
Lý Nguyệt làm theo lời anh nói, càng ngày cô càng tò mò Tô Thương sẽ tặng quà gì cho mình hơn.

Tô Thương lục lọi vài giây trong ngực, sau đó anh liền móc ra một cái vớ màu đen đặt trên bàn tay trắng nõn của Lý Nguyệt, đồng thời cười nói: "Vợ ơi, em có thể mở mắt ra được rồi.

"
"Tô Thương, sao món quà này lại nhẹ như vậy, còn mềm mại! "
Lý Nguyệt vừa nói vừa mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cái vớ trên tay, cô bỗng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tràn đầy cổ quái nói: "Tô Thương, sao món quà này giống vớ của đàn ông vậy?"
"Khụ khụ.

"
Tô Thương ho khan hai tiếng, sau đó sờ mũi nói: "Nó! Đúng là vớ mà.

"
"Vớ!"
"Tô Thương!"
Sau khi Lý Nguyệt phản ứng lại, trong nháy mắt cô không còn vui mừng nữa, sậm mặt lại nói: "Anh thật dơ dáy mà, rốt cuộc là anh có đam mê đặc biệt gì mà lại tặng em vớ vậy hả!"
Nói xong, Lý Nguyệt liền ném chiếc vớ cho Tô Thương.

"Vợ.

"
Tô Thương khẽ cười nói: "Đừng vội ném đi, đây cũng không phải cái vớ bình thường đâu, nó có thể đỡ một đòn trí mạng của cao thủ tông sư đỉnh phong, đồng thời còn có thể dội ngược đòn đó lại về phía đối thủ nữa, ở những thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng của mình.

"
Một cái phù lục được luyện chế từ một viên đá năng lượng ,có thể chống đỡ lại được một đòn toàn lực của tông sư trung kỳ.

Có điều.

Lúc Tô Thương luyện chế cái vó phù lục này đã dùng đến hai viên đá năng lượng, một cộng một lớn hơn hai nên có thể chống đỡ được đòn tấn công của tông sư đỉnh phong.

Đương nhiên Tô Thương còn bố trí một cái trận pháp nho nhỏ ở bên trong nữa, vừa có thể chống đỡ được đòn đánh của đối phương, vừa có thể dội ngược đòn đánh.

Nếu người ra tay không để ý thì thậm chí còn sẽ bị cái vớ phù lục bật lại mà chết.

Chẳng qua là cái hiệu quả này là được thêm vào sau, do đó cái vớ anh đưa cho Vương Phú Quý chỉ là phù lục công kích bình thường, có thể đuổi giết tông sưu hậu kì.


Lúc trước Tô Thương đến chợ đen Cửu Môn đã dùng hết cái vớ phù lục của mình, cái vớ đó phải dùng hết bốn viên đá năng lượng để luyện chế mới có thể giết được bán địa tông.

"Tông sư đỉnh phong, một đòn trí mạng, còn có thể phản đòn lại sao?"
Sau khi nghe Tô Thương giải thích, trong nháy mắt Lý Nguyệt giật nảy cả mình, không thể tin mà hỏi: "Tô Thương, anh không gạt em đấy chứ, cái vớ này thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Lý Nguyệt đến từ một trong bốn gia tộc lớn nhất, mặc dù bản thân không phải người luyện võ nhưng lại mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết rõ mấy chuyện của giới võ thuật nên đương nhiên cô biết tông sư đỉnh phong có ý nghĩa gì.

"Anh lừa em làm cái gì, em cất kỹ nó đi, luôn mang theo bên người, thời khắc quan trọng nó sẽ tự chủ động bảo vệ cho em.

"
Tô Thương nghiêm túc nói: "Hơn nữa, chỉ cần vớ này bị huỷ, anh cũng sẽ cảm giác được, đồng thời còn có thể định vị được vị trí của em, tóm lại em bắt buộc phải mang theo nó bên mình.

"
"Ừm, được, em biết rồi.

"
Lý Nguyệt nghiêm túc nói, sau đó bỏ chiếc vớ vào trong túi quần của mình một cách cẩn thận.

"Vợ ơi, chiếc vớ em đã cất kỹ rồi, lúc trời tối người yên tĩnh lặng, em có thể ôm vớ của anh mà ngủ.

" Lúc này, Tô Thương cười nói.

Lý Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tô Thương, sau đó hỏi: "Tô Thương, cái vớ này không phải là anh chưa giặt đâu nhỉ?"
"Em đoán đi?"
"Anh thật dơ dáy mà.

"
"Ha ha ha.

"
!
Tô Thương rất thích ở chung với Lý Nguyệt, cảm giác này cực kỳ dễ chịu, là cảm giác mà xưa nay anh chưa từng có.

Có điều thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, sau khi ăn xong nổi lẩu 2 người liền tách ra.

Lý Nguyệt phải đến trường học, Tô Thương thì căm thù trường học đến tận xương tuỷ nên đương nhiên không chịu đi, thế là sau khi đưa Lý Nguyệt đến trường anh liền lái xe về trang viên nhà họ Tô.

Sau khi quay về Giang Bắc, sở dĩ Tô Thương không lập tức về trang viên thăm hỏi cha là vì anh biết thương thế của cha không còn đáng lo ngại nữa, chỉ cần điều trị nửa tháng đã có thể khỏi hẳn rồi.

Sự thật chứng minh Tô Thần Binh khôi phục rất tốt, ông ta đang ngồi trên xe lăn, sau khi nhìn thấy Tô Thương bỗng cắn răng, nghiến lợi nói:
"Thằng nhóc thối này, mấy ngày nay con chạy đi chết ở đâu hả, còn biết đường mà về sao!".


Bình luận

Truyện đang đọc