TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐI TÌM BA RUỘT



Bác Chu quản gia ở bên cạnh thấy thế vội vàng mở miệng trấn an ông cụ: “Cụ này, chuyện đã qua rồi cũng đừng nghĩ nữa.

Chuyện trước kia cũng không thể trách ai được.

” Với lại chính ông ấy vẫn luôn cảm thấy có lẽ Cố Thiệu đã điều tra ra được sự thật, thậm chí có khả năng còn biết nhiều hơn những gì ông cụ Cố biết.

Dường như ông ấy cảm giác được Cố Thiệu thật ra cũng không phải đang oán trách ông cụ Cố.

Có lẽ… Cố Thiệu đang cân nhắc đến một vài chuyện khác…Ông cụ Cố chỉ khoát tay rồi bảo:“Mấy chuyện quá khứ đã qua thì cứ cho qua thôi.

” Ông cụ nói xong lại thở dài, nói tiếp: “Chỉ là cô công chúa nhỏ nhà họ Cố chúng ta sao không dưng lại chạy đi nhập hộ khẩu nhà người ta được chứ.


”Nghe thấy ông cụ tự giễu như vậy, quản gia Chu cảm thấy hơi buồn cười: ‘Nhập vào hộ khẩu của cậu hai mà sao lại biến thành nhập vào hộ khẩu nhà người ta rồi?’“Cậu hai chắc là chỉ muốn bảo vệ tốt cho cô chủ nhỏ thôi.

” Quản gia Chu khuyên nhủ: “Dù sao trước đây nhà họ Cố đúng là cây quá to đón nhiều gió.

”Nghe vậy thì ông cụ không vui: “Bảo vệ? Nhà chúng ta chẳng nhẽ không bảo vệ được? Bây giờ nhà họ Cố làm gì vướng phải mấy chuyện tào lao kia nữa.

”Ông cụ càng thấy tức giận hơn, nhưng chẳng được bao lâu đành phải tự “chữa trị” cho mình.

“Cố Tích, nuối tiếc thời niên thiếu, ừm, cũng hay, tên rất hay, ha ha.

” Ông cụ Cố suy nghĩ về cái tên mới của Cố Tích liền thấy vui vẻ hơn hẳn.

Quản gia Chu ở bên cạnh nhìn thấy, thầm lẩm bẩm trong lòng: ‘Đâu phải vì cái tên này hay, chỉ cần là tên mà cô cháu gái cưng nhà mình dùng thì ông cụ đều sẽ cảm thấy hay nhất.

’Trong vòng bạn bè của ông cụ, mấy người bạn khác của ông cụ cũng không hiểu được vì sao tự dưng lão Cố Khánh Hoa này lại vui vẻ như thế… Đột nhiên đòi luyện chữ, còn chụp hình đăng lên vòng bạn bè.

Ông cụ Thẩm ở bên kia lướt thấy hình của ông cụ Cố trong vòng bạn bè, hừ mũi, chế nhạo: “Chữ của cái lão Cố Khánh Hoa này xấu ra như thế, có gì đẹp đâu mà đăng, còn lặp đi lặp lại nữa, toàn thấy lão viết chữ “Tích”.

”Ông cụ Cố còn chưa kịp phơi chữ xong thì bên này Cố Viêm Lân đang lôi đống hành lý to to nhỏ nhỏ trở về.

Nhìn thấy không khí trong nhà “im ắng lạnh lẽo”, Cố Viêm Lân bất ngờ: ‘Cảnh này khác hoàn toàn với bầu không khí vui vẻ rộn ràng mà mình tưởng tượng.

’“Chú hai với Tích Tích chưa đến sao?” Cố Viêm Lân hỏi mẹ Vương ở bên cạnh.

“Chưa ạ.


” Mẹ Vương trả lời.

Cố Viêm Lân thất vọng, gần đây chuyến bay giữa hai nước bị hạn chế, vé bay cũng khá căng, làm cậu ấy phải chịu thiệt thòi bỏ ra giá cao để tìm người nhượng lại vé bay cho cậu ấy.

Kết quả lại không thấy cô em gái đáng yêu mềm mại như trong tưởng tượng đâu cả!“Có nói khi nào mới đến không?”Mẹ Vương: “…” Bà không biết đâu, đến cả ông cụ còn chưa biết khi nào cậu hai mới đến nữa mà.

Lần đầu tiên mới thấy cậu Lân quan tâm một chuyện gì đó như thế.

Mẹ Vương lén lau mồ hôi, ngẫm nghĩ một lúc rồi chuyển chủ đề sang việc khác: “Cậu Lân chắc vừa mới xuống máy bay nhỉ, tôi gọi thêm mấy người nữa tới giúp cậu đem hành lý lên lầu.

”Kỳ lạ thật, hồi cậu Lân ra nước ngoài mang theo có một cái vali hành lý, không ngờ khi trở về lại biến thành sáu cái vali hành lý.

“Không cần đâu.

” Cố Viêm Lân từ chối: “Tôi tự mình đem lên là được rồi.

”Dứt lời, Cố Viêm Lân lại chỉ vào mấy cái va li hành lý còn lại, nói: “Mấy cái này không cần đem lên lầu đâu, đem tới phòng chứa đồ cất kỹ lưỡng là được.

”Mấy chiếc va li này là quà gặp mặt cậu ấy mua cho em gái lúc ở nước E.

“Thôi bỏ đi, tôi tự mình làm vậy.

”Hành động của cậu ấy giống hệt như sợ người khác chuyển đồ sẽ làm hỏng, cuối cùng Cố Viêm Lân đích thân chuyển đống đồ về phòng chứa đồ.

Sau đó Cố Viêm Lâm đến thư phòng của ông cụ Cố.


Nhìn thấy ông cụ Cố, câu nói đầu tiên của Cố Viêm Lân không phải hỏi thăm ông cụ mà là: “Chú hai chưa đến lấy sổ hộ khẩu ạ?”Trong một group chat nhỏ không có mặt Cố thiệu, rõ ràng ông cụ có nói Cố Thiệu sẽ đến làm hộ khẩu cho Cố Tích.

“! ” Ông cụ Cố mới vừa nguôi giận, tỏ vẻ không muốn nhắc lại chuyện phiền lòng này.

Cố Viêm Lân hiểu ra, hắng giọng rồi đề nghị: “Tìm được em gái là chuyện vui, nếu không để chú hai đến nhà dùng cơm thì sao ạ?”Ông cụ Cố trừng mắt với Cố Viêm Lân: “Hừ, muốn gọi thì tự đi mà gọi.

”Mặc dù ngoài miệng ông cụ nói thế nhưng sau khi Cố Viêm Lân ra ngoài ông cụ lại gọi quản gia Chu tới: “Ông đi gọi cho thằng con trời đánh kia xem, nói là tới cuối tuần là tết Trung Thu, bảo nó về ăn cơm.

Còn nữa, ông nói với nó, nếu nó không tới thì sau này cũng đừng trở về nữa.

”“Hừ!”Phía bên này, Cố Thiệu nhận được cuộc gọi từ quản gia Chu, nghe thấy những gì quản gia Chu nói ông chỉ đáp lại một câu “Tôi biết rồi” liền cúp máy.

Cố Thiệu thuận mắt nhìn đồng hồ rồi lại quay sang nhìn Cố Tích đang làm ổ trên ghế sô pha trong phòng khách, không có vẻ gì là muốn đi ngủ.

Cố Thiệu nhìu mày, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở: “Mười một giờ rồi, đi ngủ.

”Ông dừng lại một chút rồi lại chêm vào một câu: “Sáng mai ba dẫn con đến Trường trung học Lập Minh.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc