TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI ĐẠI ÁC

Cuộc sống ở Hoắc gia không như trước kia, bây giờ Tiêu Linh chính thức trở thành thiếu phu nhân của Hoắc gia, còn có thêm một đứa con trai giúp nhà họ nối dõi, cho nên tất cả mọi người đều rất yêu quý cô. Tiêu Linh không hề vui trước sự nhiệt tình của họ, ít nhất là đến lúc này cô vẫn chưa thấy họ thật lòng với cô, mà chỉ vì Duẫn Hạo - con trai của cô.

Bà Tịnh Nhã là một người trọng nam khinh nữ, Tiêu Linh cảm thấy mình may mắn vì sinh ra con trai, nhưng cô cũng từng nghĩ nếu bản thân thật sự sinh ra con gái thì thế nào? Có lẽ sẽ không được quan tâm như hiện tại đâu?

Sinh nhật ba tuổi của Duẫn Hạo đến gần, cô muốn làm quà bánh kem cho thằng bé, vì vậy trong khi Hoắc Tư Hạo dẫn thằng bé đến công ty chơi, cô ở nhà chuẩn bị nguyên liệu. Vừa đánh trứng xong, cô đột nhiên nghe được tiếng bước chân rất khẽ phía sau lưng mình.

Quay đầu lại, quả nhiên là bà Tịnh Nhã.

“Mẹ.”

Tiêu Linh gượng gạo gọi bà một tiếng, mối quan hệ của hai người vẫn luôn như thế, không được tự nhiên chút nào. Mẹ chồng con dâu có bao giờ hòa hợp ngay từ những ngày đầu? Rất hiếm, nếu thật sự được mẹ chồng yêu thương thì phải cảm tạ bản thân kiếp trước đã phấn đấu làm người tốt.

“Đang làm gì vậy?” Bà Tịnh Nhã nhíu mày.

“Tối mai là sinh nhật Duẫn Hạo, con muốn chuẩn bị bánh cho thằng bé.”

“Cái gì? Sinh nhật của Duẫn Hạo à?” Bà Tịnh Nhã ngạc nhiên, bà cũng quên mất phải hỏi chuyện này. “Sinh nhật thằng bé phải nói trước với mẹ chứ, chuyện này vô cùng quan trọng! Bỏ đi, đừng làm bánh kem, phải mở tiệc mừng thật lớn!”

Tiêu Linh nghe vậy vội nói:

“Duẫn Hạo sợ người lạ, hơn nữa chỉ là sinh nhật ba tuổi, chúng ta có thể ở nhà cùng nhau ăn bữa cơm không ạ?”

Cô buông dụng cụ trên tay xuống, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Hoắc gia không giống nhà bình thường, mỗi lần sinh nhật hình như làm rất hoành tráng, như vậy sẽ dọa sợ con trai cô. Thằng bé không như Hoắc Tư Thần, anh ấy từ nhỏ đã quen với cuộc sống vừa xa hoa vừa khắc nghiệt của giới thượng lưu, mà Duẫn Hạo chỉ biết nghịch đất, nghịch cát, đã bao giờ gặp cảnh tượng choáng ngợp của một bữa tiệc lớn?

Bà Tịnh Nhã nhíu mày nhìn cô:

“Là người của Hoắc gia thì phải theo nguyên tắc của Hoắc gia.”

“Mẹ…”

Tiêu Linh còn muốn nói thêm về chuyện này nhưng bà cắt ngang:

“Không phải nói nữa, chuyện này mẹ sẽ bàn với Tư Thần.”

Mặc dù không bị khinh thường như trước đó, nhưng cảm giác sự tồn tại của cô trong Hoắc gia vẫn rất mờ nhạt. Tiêu Linh không muốn cứ như vậy mãi, cô thẳng lưng, nghiêm túc nói với bà:

“Con không đồng ý. Duẫn Hạo là con trai của con, mặc dù con đã bước chân vào Hoắc gia, muốn nghe theo Hoắc gia, nhưng con cần được sự tôn trọng nhất định trong chuyện này. Mẹ không hiểu Duẫn Hạo, thằng bé không khác gì mấy đứa trẻ bình thường, chưa từng gặp quá nhiều người cùng một lúc, nếu nó bị sốc thì làm sao? Nếu nó không thích ứng được không khí của bữa tiệc?”

Cô và cả Duẫn Hạo trở về đây không phải để trở thành con rối, sống dưới sự điều khiển của người khác. Cô đã muốn nói lời này rất lâu rồi!

Một tràng dài ấy khiến bà Tịnh Nhã sửng sốt, bà muốn phản bác cô, nhưng khi cô đem Duẫn Hạo vào chuyện này, bà không lập tức lên tiếng mà phải ngẫm lại. Ngộ nhỡ như lời Tiêu Linh nói, Duẫn Hạo bị sốc thì làm sao đây? Bà chỉ có một đứa cháu trai này, không thể để nó bị tổn thương một cọng lông nào! Nhưng từ trước đến giờ sinh nhật của Tư Thần đều do bà đứng ra mở tiệc…

Thấy bà ra vẻ chần chừ, Tiêu Linh lại nói:

“Mẹ, con muốn mẹ cho con và Duẫn Hạo thêm thời gian để thích ứng. Nếu một ngày Duẫn Hạo lớn hơn, hiểu chuyện hơn, biết và đồng ý tổ chức tiệc, con sẽ không nói gì cả.”

“Nhưng mà…”

“Mẹ có thể hỏi ý Tư Thần.”

“Được rồi, nên hỏi Tư Thần một tiếng.”

Bà Tịnh Nhã rốt cuộc bị Tiêu Linh thuyết phục, gọi điện thoại cho Tư Thần.

Anh đang ở công ty chơi đùa cùng con trai, bởi vì muốn bồi dưỡng tình cảm với con nên trừ lúc đi họp, đi dự tiệc ra thì anh luôn dẫn theo thằng bé. Khi nghe mẹ bàn chuyện mở tiệc, anh nói:

“Không cần đâu, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, con nghĩ ý của Tiêu Linh rất tốt.”

“Con cũng nghĩ vậy?”

“Mẹ… Thật ra chính con cũng từng nghĩ nếu có thể được ăn bánh kem chính tay mẹ làm thì rất hạnh phúc.”

Nhưng những năm còn nhỏ, cuộc sống của anh chưa từng suôn sẻ, luôn sống trong căng thẳng và mệt mỏi. Anh từng mong được mẹ ôm hát chúc mừng sinh nhật như những nhân vật trên phim truyền hình mà không phải đứng giữa sân khấu cho bao người hỏi han tặng quà.

Câu nói kia của anh làm bà Tịnh Nhã ngẩn ra rất lâu, bà tắt máy đi, nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của Tiêu Linh, nói:

“Mẹ hiểu rồi.”

Đó là lần đầu tiên bà Tịnh Nhã nghe ý kiến của Tiêu Linh, cũng là lần đầu tiên bà tự tay làm bánh kem cho cháu trai. Mặc dù không hề khéo tay, thậm chí khi trang trí còn làm hỏng mất một góc, nhưng vì có Tiêu Linh giúp đỡ, chiếc bánh xem như không tệ lắm.

Tiêu Linh đem bánh cất kỹ vào tủ lạnh rồi mới nói:

“Con cũng muốn tự tay nấu bữa tối cho Tư Thần, mẹ… có muốn ăn cùng không?”

Bình thường bọn họ rất ít ăn cơm cùng nhau, bà Tịnh Nhã luôn thích ăn đồ cao cấp của đầu bếp riêng, mà từ khi có Tiêu Linh ở đây thì Tư Thần luôn ăn cùng con trai và vợ.

Bà Tịnh Nhã hé miệng, môi hơi run một chút, cuối cùng gật nhẹ đầu.

Tiêu Linh nhoẻn miệng cười, sau đó đi chuẩn bị cơm tối. Một bữa ăn này cô dùng khá nhiều thời gian để tỉ mỉ tỉa tót các loại rau củ, làm cho nó “cao cấp” hơn bình thường một chút.

Đêm đến, biệt thự Hoắc gia sáng đèn lấp lánh. Hoắc Tư Thần ôm con trai trở về, tắm rửa rồi ra ngoài cùng Tiêu Linh ăn tối. Anh không nghĩ tới mẹ cũng đã ở nơi này, giúp Tiêu Linh xếp chén đũa ra bàn.

Đây là mẹ anh? Bà ấy còn có ngày xuống bếp giúp đỡ vợ anh? Hoắc Tư Thần đứng ở cửa nhìn bọn họ, Duẫn Hạo thì chạy đến ôm chân bà Tịnh Nhã, gọi:

“Bà nội.”

Thằng bé rất vui khi biết mình cũng có cha ruột và bà nội, giống như những đứa trẻ khác trong trường mầm non vậy. Mặc dù sau mấy tháng nó mới chịu gọi Hoắc Tư Thần một tiếng “cha”, ban đầu vẫn luôn gọi là “chú người xấu”.

Bà Tịnh Nhã cúi người ôm cháu trai lên, nhìn thằng bé ôm mình vui vẻ cười nói, bà chợt nhớ đến Hoắc Tư Thần khi còn bé luôn trưng vẻ mặt nghiêm nghị thì đau lòng. Chẳng lẽ bà đã quá nghiêm khắc, khiến cho Tư Thần lớn lên luôn lạnh lùng với người khác như thế? Chuyện này khiến bà Tịnh Nhã rất khó tiếp nhận.

Trong sinh nhật của Duẫn Hạo, bà đã tặng cho thằng bé một món quà tự làm (cộng thêm sự giúp đỡ của Tiêu Linh) là bánh quy.

Duẫn Hạo cầm mấy cái bánh có hình dáng xiêu vẹo trên tay, nhìn không ra đó là heo hay mèo, nhưng thằng bé vẫn rất vui:

“He he, cảm ơn bà nội.”

Khoảnh khắc Duẫn Hạo cười ôm hộp bánh vào lòng cũng là lúc mà bà Tịnh Nhã cảm giác được mình đã thật sự trở thành một người bà đúng nghĩa...

Bình luận

Truyện đang đọc