Tài xế không có ý kiến, anh ta biết Vương Thanh không có quyền quyết định. Anh ta cũng giống như Vương Thanh, trong lòng chê bai đối phương không có văn hóa: Ha ha, bàn bạc gì chứ? Đó rõ ràng là báo cáo, đúng không?
Những con người này thật buồn cười, luôn nói dị thường không có não nhưng lại không nhìn rõ địa vị của chính mình.
Vì tài xế và Vương Thanh không biết được suy nghĩ của nhau nên vẫn có thể vui vẻ trò chuyện.
Vương Thanh thử hỏi: “Anh còn tìm ai khác không?”
Nếu người chơi khác cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn này, lợi thế bên anh ấy sẽ giảm đi rất nhiều.
Tài xế nói: “Không không không, tôi sao có thể làm chuyện đó chứ?”
Các đồng nghiệp của anh ta còn đang như hổ rình mồi mà!
Vương Thanh càng hứng khởi, dị thường thành thật như vậy, anh ấy thích!
Loa phóng thanh của học viện vang lên: “Mời các học viên dự bị vào phòng thi, mười phút nữa bắt đầu kỳ thi nhập học.”
Vương Thanh và tài xế tách ra. Hai người đồng đội của anh ấy quay lại tìm anh ấy. Ba người thường xuyên cùng nhau lập đội vào phó bản, không phải đồng đội tạm thời, đây cũng là lý do Vương Thanh dám mời Lộc Duy vào đội.
“Lão Vương, phó bản này không phải để cậu tán gái đâu nhé. Cậu kiềm chế chút đi.”
“Ha ha, có bạn gái rồi mà nói chuyện cũng mạnh mẽ nhỉ.” Là những người quen thân, Vương Thanh cũng không khách sáo. Đúng vậy, hai đồng đội của anh ấy chính là một đôi tình nhân.
“Đừng đùa nữa.” Cô gái nói: “Vừa rồi bọn mình đi thăm viện bảo tàng lịch sử của trường, các dị thường như [búp bê], [quản lý căn hộ 404], [quỷ gương], vv... đều đã được đào tạo tại đây. Chúng thực sự đang chuẩn bị đào tạo hàng loạt dị thường mạnh.”
Những ví dụ mà cô gái đưa ra đều là những dị thường nổi tiếng.
Sau khi [Búp bê] đến hiện thực, biến thành [thần tượng], suýt nữa gây ô nhiễm tín ngưỡng diện rộng.
[Quản lý] tạo ra phó bản [căn hộ 404] với tỷ lệ tử vong cực cao.
[Quỷ gương] không cần phải nói, nếu không có một đại lão có suy nghĩ lạ lùng xuất hiện, chỉ e hiện thực vẫn đang trong cảnh loạn lạc.
Trước đó họ không nghĩ rằng phía sau những dị thường đáng sợ này lại có [Học viện] thúc đẩy mọi thứ.
“Theo cách nói của họ, họ sẽ thiết kế lộ trình thăng tiến tốt nhất cho học viên, đào tạo ra một số ít tinh anh.”
Vậy phần lớn học viên đi đâu? Tất nhiên là trở thành chất dinh dưỡng cho số ít tinh anh đó.
Ở điểm này, dị thường yếu ớt không khác gì người chơi, đều tồn tại để bồi dưỡng dị thường tinh anh mạnh mẽ.
“Có lẽ chúng ta có thể liên kết với những dị thường học viên yếu hơn?”
Vương Thanh hứng khởi nói: “Nói về việc này, tôi có lựa chọn kết liên minh tốt hơn.”
Quyền hạn của nhân viên trường rõ ràng vượt xa học viên!
“Chuẩn bị thi rồi, lát nữa tớ sẽ nói chuyện với các cậu. Các cậu có thấy cô gái vừa nói chuyện với tớ không? Cô ấy một mình có thể không ứng phó được kỳ thi nhập học.” Vương Thanh ngó quanh.
“Này, này, cậu không đùa đấy chứ.”
“Khụ... không, tớ chỉ cảm thấy ở cùng cô ấy, vận may khá tốt.”
Vương Thanh tin rằng việc anh ấy được tài xế chú ý, kích hoạt nhiệm vụ ẩn chủ yếu là do bản thân mình.
Nhưng có phải có khả năng vì anh ấy đi nói chuyện với Lộc Duy, đứng ở vị trí đặc biệt đó nên mới được tài xế chú ý?
Đôi khi dị thường thật sự rất ngớ ngẩn.
Vậy từ góc độ này mà nói, đây chính là sự chỉ dẫn của số phận! Vương Thanh đã nhận được vận may, không ngại để người khác cùng hưởng chút may mắn.
Hai người đẩy anh ấy vào phòng thi, giai đoạn trao đổi thông tin đã lãng phí không ít thời gian: “Cậu đừng chần chừ nữa.”
Họ thật sự không thấy Lộc Duy ở viện bảo tàng lịch sử.
Nếu Lộc Duy đến viện bảo tàng lịch sử, có thể thấy không ít “gương mặt quen thuộc”. Nhưng thật ra cũng không quá quen.
Gì mà [quản lý căn hộ 404]? Cô không biết, cô chỉ biết đã từng nghĩa hiệp bắt được một tên sát nhân.
Gì mà [quỷ gương]? Chưa từng nghe, cô chỉ từng gặp một nhân viên chăm sóc khách hàng nhiệt tình...
Nhưng cô không đi. Dù đó hiện là tòa nhà duy nhất mở cửa ngoài phòng thi.
Tất nhiên người chơi bình thường không thể bỏ lỡ nơi có nhiều thông tin như vậy, họ ngoài ở quảng trường thì chỉ ở viện bảo tàng lịch sử.
Vậy Lộc Duy đã đi đâu? Cô đang tham lam quan sát mọi thứ của học viện, sau đó chụp ảnh lia lịa rồi lại tự sướng.
Đó là sân vận động? Wow, lớn thật, chụp một cái.
Đó là ký túc xá? Không biết so với giường bệnh viện tâm thần thế nào. Chụp một cái.
Đó là tòa nhà giảng dạy? Kiểu dáng rất nghệ thuật. Chụp trước đã.
Nói mới nhớ, nhà ăn ở đâu? Sao không thấy nhỉ? Phải hỏi chỗ này lại mới được.
Dù nhiều tòa nhà phải chờ qua kỳ thi nhập học mới mở cửa cho học viên nhưng Lộc Duy cứ chụp ảnh bên ngoài, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lộc Duy cảm thấy mình lại có thêm nhiều tư liệu để khoe với bác sĩ Tống trong nhật ký.
Gì mà không có bằng cấp? Cô cũng từng học qua học viện chuyên nghiệp! Sau này nói chuyện với cô chú ý thái độ nhé!
Ha ha, Lộc Duy tưởng tượng ra cảnh đó đã bắt đầu vui vẻ rồi.
Nếu bỏ qua những yếu tố không may mắn, nơi này thực sự trông giống như một học viện không thiếu kinh phí.
Nhưng người bình thường khó mà bỏ qua: Bầu trời đen ngòm, cây xanh trong trường toàn là khô héo, khắp nơi đều có những dây leo tối màu như lúc nào cũng có thể bò lên mắt cá chân, tượng đài ôm sách nhỏ lệ máu như thể nói rằng học tập mang lại đau khổ...
Nhìn lần đầu có lẽ sẽ nghĩ đây là một học viện yên bình.
Nhưng nhìn kỹ sẽ cảm nhận được cảm giác kỳ quái không tan biến, sau đó là lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên.
Lộc Duy xem ảnh, cũng không thể bỏ qua cảm giác không hài hòa đó. Làm sao đây, chụp ảnh không đẹp?
Nhưng rất nhanh, cô mỉm cười: Không sao, cô sẽ chỉnh sửa ảnh.
Khi Lộc Duy nghe thấy thông báo kỳ thi nhập học, cô hơi ngỡ ngàng: Chưa từng nghe qua nhập học phải thi đầu vào?
Nhưng dường như các trường chính quy đều có nhiều bài kiểm tra lớn nhỏ nên mới gọi là “giáo dục thi cử”.
Lộc Duy không dám lơ là, nhanh chóng vào một phòng thi ngồi xuống, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trong khi đó, các người chơi muốn tận dụng từng giây từng phút hầu như đều vào phòng thi vừa kịp lúc: Lập đội, thu thập và trao đổi thông tin, thậm chí bắt đầu xem xét việc liên kết với học viên dị thường (trong khi đi xe buýt, họ đã biết một số thông tin về học viên dị thường, người chơi kỳ cựu sẽ sử dụng tất cả những điều này)…
Mọi việc đều cần thời gian.
Họ chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Còn Lộc Duy nhìn những học viên dự bị vào phòng thi kịp giờ, khóe miệng lén nhếch lên: Nói về thái độ học tập, cô đã vượt trội một chút rồi.
Nhưng cô vội vàng thu lại khóe miệng. Ừm, chưa đến lúc kiêu ngạo.
Năm phòng thi đủ rộng, mỗi phòng hơn hai mươi người, có thể ngồi tự do.
Phòng thi không có gì khác biệt, mọi người ưu tiên ngồi cùng với đồng đội đã chọn. Những người cùng xe buýt với Lộc Duy, dù là người hay quỷ đều lặng lẽ tránh phòng của Lộc Duy, chi tiết này không cần nói nhiều.
Ngoài những quy tắc chung của học viện như "không được đánh nhau trừ khi có khóa học đặc biệt" và "không được tấn công nhân viên", trên bảng đen còn viết quy tắc thi nhập học:
1. Trong kỳ thi, không được gian lận. Nếu bị phát hiện sẽ xử lý nghiêm khắc.
2. Không được nói chuyện. Nếu có thắc mắc, hãy hỏi giám thị. Giám thị sẽ giúp đỡ bạn.
3. Rời khỏi phòng thi an toàn sẽ được xem là đã qua kỳ thi.
Mỗi phòng thi có một giám thị là quái vật đầu đầy mắt.
Dù nó cố gắng nặn ra nụ cười trong đám mắt dày đặc cũng không thể khiến người ta cảm thấy thân thiện, nhìn lâu sẽ làm tổn hại tinh thần.
Lộc Duy dõng dạc đối diện với giám thị.
Giám thị chắc chắn có vẻ ngoài như người bình thường, chỉ là cô có bệnh nên mới nhìn thấy thế thôi.
Lộc Duy cảm thấy tưởng tượng của mình rất hợp lý: Giám thị không phải là côn trùng, không có mắt kép nên cô tưởng tượng nó có vô số mắt theo dõi phòng thi không góc chết.
Đây là duy trì sự công bằng của kỳ thi. Có đáng sợ đâu?
Lộc Duy không nghĩ vậy.
Người ta nói học sinh giỏi không sợ thầy cô, Lộc Duy cũng tự thấy mình là học sinh giỏi.
Không thấy thầy cô đang mỉm cười thân thiện với cô sao?
Lộc Duy luôn có sự tự tin kỳ lạ như vậy đấy.
Những người chơi khác thấy quy tắc thi, nhanh chóng phân tích ra một loạt thông tin: Quá trình thi không phải là không thể gian lận mà là không được để quái vật giám thị phát hiện.
Phải tìm ra điểm mù của nó, hoặc chờ lúc nó bị người khác thu hút sự chú ý, hoặc dùng một số biện pháp không tấn công (như dùng ánh sáng mạnh) để làm hỏng một vài mắt của nó...
Còn việc yêu cầu quái vật giám thị giúp đỡ? Có lẽ sẽ chết mà không biết lý do. Trừ khi họ có đạo cụ nào đó có thể dụ dỗ dị thường làm hối lộ.
Để trở thành người chơi kỳ cựu, chắc chắn không phải là vô ích, họ không lạ gì những chiêu trò trong các quy tắc này.
Còn Lộc Duy... đừng nghĩ rằng cô không suy nghĩ, cô cũng có tư duy của riêng mình!
Chỉ là cô nghĩ khác hoàn toàn với những người chơi khác:
Chưa bắt đầu học mà đã thi nhập học, nội dung thi chắc không khó, có thể là kiểm tra kiến thức cơ bản.
Hoặc đây là kiểm tra thái độ, điểm số không quan trọng. Vì theo quy tắc, mọi người có thể hỏi giám thị, thầy cô còn chấm bài trực tiếp, chỉ cần thầy cô thích bạn, chẳng phải chỉ cần giơ tay là qua sao?
Đó là lý do Lộc Duy hơi tự hào khi thấy mình có thái độ tốt nhất: Điểm thái độ chắc chắn cao nhất.
Cô không giỏi giao tiếp nhưng trước khi các bạn khác vào phòng, cô đã nhìn giám thị vô số lần! Ánh mắt liên tục quét qua, gọi là sự yêu thích.
Bạn luôn có thể tin vào khả năng quan sát của Lộc Duy: Quái vật giám thị thật sự đã nhìn cô vô số lần.
Nhưng bạn phải cảnh giác với phán đoán của cô: Vì trong mắt người bình thường, ánh mắt đó gọi là thèm muốn, không phải yêu thích.
Kỳ thi bắt đầu.
Tờ giấy trắng rơi vào tay mọi người, trên đó tự động hiện ra các dòng chữ.
Con người khác với quái vật. Con người khác với con người.
Mỗi tờ giấy thi đều được thiết kế riêng cho từng người!
Những người chơi biết kỳ thi nhập học này sẽ không dễ dàng nhưng khi thấy nội dung vẫn không thể không nắm chặt tay. Một số người chơi mới, mặt đã tái nhợt.
Lộc Duy nhận được tờ giấy thi, lòng khẽ run, sự tự tin trên mặt biến mất.
Vì cô lại phát bệnh rồi!
Cô thấy chữ trên đó vặn vẹo di chuyển như là bị kiến bò, tái tổ hợp thành những chữ cô quen thuộc.
1. Trong vòng năm phút, ai đó sẽ chết, bạn chọn ai (có thể chọn nhiều):
A. Bác sĩ Tống.
B. Chị y tá.
C. Lý Vân.
D. Viện trưởng.
Ai cũng biết một kỳ thi bình thường sẽ không có câu hỏi như vậy. Người ra đề chẳng lẽ biết được thân phận và mối quan hệ của cô?
Những câu hỏi này đều là cô tưởng tượng ra.
Nhưng nếu thậm chí cô không thể nhìn thấy “đề bài đúng”, làm sao có thể đưa ra đáp án đúng?
Lộc Duy cố gắng bình tĩnh lại: Mặc dù loại ảo giác này là lần đầu tiên thấy nhưng không vấn đề, cô là người có kinh nghiệm tinh thần phong phú. Bản chất của ảo giác là như nhau, đều do cô kiểm soát.
Lộc Duy quyết định thử nghiệm ý tưởng của mình.
Nhưng giờ đang trong kỳ thi, không thể nói chuyện. Lộc Duy nhìn quanh, chạm ánh mắt với giám thị.
Cả hai đều có chút phấn khích.
Cuối cùng cô ta chuẩn bị vi phạm quy tắc rồi sao? Quái vật giám thị đã không thể chờ đợi được. Nó có thể cảm nhận được hương vị ngon lành trong cơ thể cô.
Lộc Duy thì nghĩ, suýt nữa quên mất giám thị rồi!
Cô giơ tay: “Thầy ơi, em có thể hỏi thầy một câu không?”
Giọng cô vang lên rõ ràng trong phòng thi tĩnh lặng, như báo trước người đầu tiên tự chuốc họa sắp xuất hiện.
Quái vật giám thị ngay lập tức lao đến trước mặt cô: “Tất nhiên là có thể! Em muốn hỏi đáp án tham khảo sao? Tôi cũng có thể nói cho em.”
Lộc Duy không khỏi cảm thán: Cô đã phân tích rất đúng, quả nhiên thầy cô thích học sinh có thái độ tốt như cô.
Lộc Duy hỏi: “Vậy em có thể biết tên của thầy không?”
Nụ cười của giám thị thu lại một chút: “Em có thể gọi tôi là giám thị số một.”
Nó tương ứng với phòng thi này.
Dị thường là vậy, mã số chính là tên của chúng.
Lộc Duy không nghĩ đó là tên thật của giám thị. Nhưng mắt cô sáng lên, không hỏi thêm. Vì cô nghĩ dùng mã số trong tình huống này hợp lý hơn, dùng tên thật của giám thị để thử nghiệm có hơi bất lịch sự.
Quái vật giám thị bị thái độ của Lộc Duy làm cho tức giận.
Nó không sợ tiết lộ mã số của mình, chẳng lẽ Lộc Duy có thể viết tên nó vào sao? Đây không phải là cho học viên phúc lợi, cho cô "ngón tay vàng" của cuốn sổ tử thần sao.
Nội dung bài thi đã cố định, không phải cô có thể thay đổi.
Mỗi người nhìn thấy nội dung cụ thể khác nhau nhưng về bản chất là khơi dậy ác ý lớn nhất của họ, dẫn dắt họ giết chóc lẫn nhau, dị thường càng dị thường hơn, con người càng xa rời nhân tính.
Nhưng nội dung bên trong tuyệt đối không gây hại cho nhân viên trường.
Nó tức giận vì: Lộc Duy như thể đang đùa giỡn với nó, để nó thấy nhưng không thể ăn.
Nó dứt khoát không rời đi, ở lại bên cạnh Lộc Duy, muốn xem cô giãy giụa đến mức nào.
Lộc Duy không sợ giám thị ở bên cạnh, vì cô không gian lận.
Dù việc cô làm có thể không bình thường trong mắt người khác nhưng cô nghĩ giám thị sẽ không hiểu được.
Chỉ thấy cô cầm bút, cẩn thận gạch dưới những chữ viết.
Những chữ này vừa mới di chuyển thì cô cũng có thể gạch chúng!
Bút của Lộc Duy có sức mạnh kỳ diệu, chữ viết lại di chuyển như những sợi chỉ đen, sắp xếp theo ý muốn của cô.
Lựa chọn "A. Bác sĩ Tống" biến thành "A. Giám thị số một".
Xong rồi, Lộc Duy vui mừng vung tay một cái.
Quả nhiên chữ viết có thể bị cô điều khiển! Như vậy cô cũng có thể loại bỏ ảo giác này!
Đúng vậy, Lộc Duy không định làm hại giám thị. Cô cũng không có khả năng đó, dù cô có thể đối phó với ảo giác nhưng không có siêu năng lực. Nếu có khả năng đó, cô đã sớm trở nên giàu có rồi.
Cô chỉ muốn thử nghiệm khả năng thay đổi chữ viết mà chưa biết nên thay đổi thành gì.
Thế là giám thị là người duy nhất có thể giao tiếp với cô trong phòng thi nên tất nhiên Lộc Duy sẽ hỏi thầy trước tiên.
Và trong lúc vung tay, bút của Lộc Duy vô tình đánh dấu vào lựa chọn A trên bài thi.
Máu rỉ ra từ hàng nghìn con mắt của giám thị.
Mọi việc xảy ra quá nhanh. Trước khi nó kịp hiểu Lộc Duy có thể thay đổi bài thi, cô đã đánh dấu lên tờ thông báo tử vong của nó:
Đếm ngược tử vong, năm phút!
Đây là cái quái gì thế này!
Nó định cầu xin thì thấy nụ cười phấn khích đầy xấu xa của Lộc Duy.
Khi nó nghĩ mình đã tìm thấy con mồi thì thợ săn đã sẵn sàng nhắm vào nó.
Nó không thể có hy vọng sống sót!