TÔI THẬT SỰ KHÔNG THIẾU TIỀN

Còn mười phút nữa buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, Đoàn Sinh Hòa vội vàng chạy tới rạp hát, Hòa Duyệt cách rạp hát một khoảng cách, chỉ có thể lùi lại thời gian bắt đầu.

Nhà sản xuất dẫn theo hai diễn viên lên sân khấu trấn an cảm xúc của khán giả, tạm thời tìm một cái thùng chơi rút thưởng. Ba người ở trên sân khấu dùng hết sức kéo dài hai mươi phút, bức màn rốt cuộc kéo ra.

Lần này Sầm Thanh ngồi ở hàng ghế sau, trước khi Đoàn Sinh Hòa đến cô đã ngồi xuống, hai người không gặp mặt.

Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia ba tiếng, hàng ghế phía sau không thấy rõ mặt người, không có bộ lọc của khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa, Sầm Thanh càng có thể bình thản xem kịch, hơn nữa ở trong lòng mắng nam chính cặn bã thả ga.

Sau khi kết thúc, Sầm Thanh đi toilet, cô sực nhớ áo khoác của mình nằm ở hậu trường, thế là quay lại lấy đồ.

Tất cả diễn viên sau khi xuống sân khấu đều bị nhà sản xuất gọi tới phòng họp, âm thanh nổi giận của anh ta truyền ra đến mức cả hành lang đều nghe được.

Sầm Thanh đến cửa phòng hóa trang lớn, vừa chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì loáng thoáng nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Cô đứng ở cửa chuẩn bị gõ cửa, tay giơ lên giữa không trung đột nhiên dừng lại động tác… Bên trong là Điền Tâm Tuyền và Đoàn Sinh Hòa.

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Sầm Thanh không đạo đức dựng thẳng lỗ tai lắng nghe qua bức tường.

Sau khi Đoàn Sinh Hòa xuống sân khấu thì thay đồ ở phòng hóa trang, lúc đi ra anh phát hiện trong phòng không có ai, diễn viên đã bị nhà sản xuất kêu đi mất, chỉ có Điền Tâm Tuyền ngồi trên sô pha lau nước mắt.

Anh nhíu mày, liếc nhìn người trên sô pha một cái rồi cầm lấy túi chuẩn bị đi. Ai ngờ khi đi ngang qua sô pha, cánh tay của Đoàn Sinh Hòa bị người ta túm lại.

“Thầy Đoàn, anh giúp tôi đi.” Điền Tâm Tuyền sắp khóc, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, cô ta nắm lấy đôi tay của Đoàn Sinh Hòa, móng tay sơn màu tím sậm làm nổi bật làn da trắng trẻo.

Đoàn Sinh Hòa cau mày rút tay ra, từ trước tới nay anh không thích phụ nữ làm móng tay. Trong ấn tượng của anh móng tay của Sầm Thanh luôn đều đặn, lộ ra bột mỏng, thỉnh thoảng phía trên tô điểm vài hạt đá cũng khiến anh cảm thấy vui mắt.

Điền Tâm Tuyền đứng dậy chặn trước mặt anh: “Thầy Đoàn, trước đây tôi xin nghỉ là bởi vì thử vai ở Tinh Sơ, tôi sợ không thể cân bằng hai đầu làm lỡ buổi biểu diễn nên mới xin nghỉ.”

Đoàn Sinh Hòa không có biểu cảm gì trên mặt, cô ta có nghỉ hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Anh bực dọc nhìn thoáng qua màn hình di động, Sầm Thanh không trả lời tin nhắn của anh, ngẩng đầu lần nữa anh càng mất kiên nhẫn nhìn về phía Điền Tâm Tuyền.

Đoàn Sinh Hòa vô tình lướt nhìn thấy áo khoác trên sô pha, anh cảm thấy trông quen mắt, đứng tại chỗ nhìn nhiều lần.

“Hiện tại tôi thật sự muốn trở về, anh giúp tôi nói với nhà sản xuất đi, chúng ta hợp tác lâu như vậy anh hiểu tôi mà, trình độ của tôi không thành vấn đề, anh hãy giúp tôi đi.” Điền Tâm Tuyền tỏ vẻ đáng thương ngửa đầu, nước mắt chảy xuống, đoán chừng đổi thành người khác thì sẽ mềm lòng.

“Thử vai ở Tinh Sơ?” Đoàn Sinh Hòa nghe được cảm thấy hứng thú, anh thuận miệng hỏi, “Kết quả thế nào?”

Điền Tâm Tuyền lắc đầu, cúi đầu nức nở.

Đoàn Sinh Hòa thở nhẹ, nếu thành công anh lại phải đối mặt với Điền Tâm Tuyền thêm mấy tháng nữa.

“Sầm Thanh là biên kịch của Tinh Sơ, lần đó tôi thử vai cô ấy cũng ở đó.” Điền Tâm Tuyền giơ tay lau nước mắt, “Cơ mà tôi tin biên kịch Sầm rất công bằng, sẽ không ảnh hưởng kết quả phỏng vấn của tôi.”

Đoàn Sinh Hòa lạnh lùng nhìn cô ta diễn: “Ờ, tôi còn có việc, đi trước.”

Mới vừa bước ra một bước, cánh tay của Đoàn Sinh Hòa lại bị người ta túm lấy.

“Tinh Sơ bảo tôi đóng vai mẹ kế của nữ chính, tôi không muốn đi, tôi muốn trở lại thầy Đoàn…”

Đoàn Sinh Hòa hơi nhướng mày, lại rút tay ra lùi thêm một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

“Thầy Đoàn, chỉ cần anh để tôi trở về, tôi làm gì cũng được cả.” Điền Tâm Tuyền mím môi, khom lưng bắt lấy tay Đoàn Sinh Hòa muốn kéo anh qua người mình.

Đoàn Sinh Hòa giật mình lùi ra sau một bước, anh cau mày: “Cô hãy tự trọng, tôi sẽ không để cô trở về, cũng chẳng cần cô làm gì cả, tôi có bạn gái rồi.”

“Tôi luôn thích anh, anh biết mà.”

Đoàn Sinh Hòa không muốn dây dưa với cô ta nữa, anh nghiêm túc nói: “Lời tôi chẳng có trọng lượng gì đối với việc đổi diễn viên tại rạp hát, quan hệ đồng nghiệp của chúng ta đã kết thúc khi cô xin nghỉ, hy vọng sau này cô đừng tới tìm tôi nữa.”

“Thầy Đoàn, tôi thật sự thích anh.” Điền Tâm Tuyền bắt đầu cởi khuy áo, “Tôi không hy vọng xa vời có thể làm bạn gái anh, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Đoàn Sinh Hòa thấy thế lập tức xoay lưng lại, sau đó đi ba bước tới bên cạnh cửa.

Tay anh vừa đụng vào nắm cửa thì cánh cửa bị người ta đẩy ra. Đoàn Sinh Hòa và Sầm Thanh bốn mắt nhìn nhau, phía sau anh còn có Điền Tâm Tuyền đang đứng cởi một nửa khuy áo.

“Anh…” Đầu óc Đoàn Sinh Hòa sắp nổ tung, chuyện giấu thân phận vốn còn chưa khiến Sầm Thanh nguôi giận, hôm nay lại gặp chuyện này.

Điền Tâm Tuyền thấy thế lập tức che ngực: “Biên kịch Sầm, tôi, tôi…cô đừng trách thầy Đoàn.”

Sầm Thanh nghe hết quá trình thấy dáng vẻ của cô ta không nhịn được mà trợn mắt: “Tôi chỉ tới lấy đồ, hai người tiếp tục đi.”

Cô đi vòng qua Đoàn Sinh Hòa lấy áo khoác rồi vắt áo trên khuỷu tay, Sầm Thanh không nhịn được quay đầu liếc nhìn Điền Tâm Tuyền, nói châm biếm: “Với diễn xuất ban nãy của chị, diễn mẹ kế nữ chính coi như chị được lời rồi.”

Ánh mắt Sầm Thanh dừng lại trên người Đoàn Sinh Hòa, cô đột nhiên cười ra tiếng: “Chị Tuyền, chị có biết thầy Đoàn trong miệng chị là ông chủ của công ty giải trí Hòa Duyệt, nếu chị bám lấy anh ấy sớm thì cần gì leo lên giường của một phía đầu tư nhỏ?”

Cô thấy sắc mặt Điền Tâm Tuyền đột nhiên thay đổi, bèn nói tiếp: “Cơ mà hiện tại dù chị có muốn trở về diễn vai mẹ kế nữ chính, vị Trương tổng kia của chị cũng không thể bảo đảm cho chị, ông ta rút đầu tư rồi, nghe nói là muốn lấy tiền để cho một bạn gái khác một suất ra mắt.”

Sầm Thanh nói xong thì đi ra ngoài. Đoàn Sinh Hòa luôn đi theo sau cô, cũng không nói gì.

Mãi đến khi cô lên xe, cô đột nhiên vẫy tay gọi anh: “Còn có việc gì sao Đoàn tổng.”

Sầm Thanh vui vẻ trong lòng, Đoàn Sinh Hòa trước đây không coi ai ra gì hiện giờ cũng là người để cô điều khiển.

“Em hãy nghe anh giải thích.”

“Ờ, vậy anh giải thích đi.” Sầm Thanh khởi động xe, bàn tay đặt trên bánh lái nghiêng đầu nhìn anh.

Đoàn Sinh Hòa kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện mới xảy ra trong phòng hóa trang, giống như những gì chính Sầm Thanh nghe được.

“Được rồi, em hiểu rồi.” Sầm Thanh gật đầu, hỏi, “Cần em đưa anh về nhà không?”

Đoàn Sinh Hòa sửng sốt, trả lời: “Không cần, anh lái xe.”

“À, vậy làm phiền anh nhường đường.” Sầm Thanh thấy anh lùi về sau, cô giẫm lên chân ga, quẹo đi rời khỏi một cách lưu loát.

Lần thứ hai bọn họ gặp mặt Đoàn Sinh Hòa cũng từng nói vậy với Sầm Thanh, sự đời thay đổi, cuối cùng đến phiên cô báo thù.

Ngày hôm sau, Sầm Thanh giao bản thảo cuối cùng của kịch bản show giải trí cho tổ chương trình, đã dựng phông nền gần xong, một tuần sau có thể bắt đầu ghi hình kỳ đầu tiên.

Cô lái xe đến studio, hôm nay mấy diễn viên chính chụp ảnh tạo hình ở studio, Khám Tử Mộng cũng ở đây. Khám Tử Mộng cuối cùng nhận được vai nữ hai, nữ chính do sao nữ trẻ nổi tiếng hiện nay Tả Kim Ca đóng.

Studio nằm trong công viên văn hóa, cách tòa lầu Tinh Sơ rất gần.

Sầm Thanh đỗ xe ở cửa, vừa chuẩn bị tiến vào thì đột nhiên nhận được điện thoại của Mạnh Dịch Tu, bảo cô lập tức tới công ty tìm anh ta. Giọng điệu của Mạnh Dịch Tu nghiêm túc, Sầm Thanh không dám chậm trễ phút nào, cô vội vàng đi qua.

Trong phòng họp gần như cả ekip sáng tạo chính của show giải trí, còn có người của bộ phận quan hệ xã hội và Lục Chiếu.

“Sao vậy?” Sầm Thanh đi đến chỗ trống bên phải đầu tiên ngồi xuống.

Sắc mặt mọi người đều rất tệ, điếu thuốc qua lại trong tay Mạnh Dịch Tu, bởi vì ngại Lục Chiếu nên anh ta không dám châm lửa, toàn thân trông hết sức bực dọc.

“Xem video trước đi.” Anh ta chỉ màn hình máy chiếu, bấm nút mở lên.

Đó là một đoạn video tuyên truyền show giải trí, màn trình diễn toàn sao nhập vai quy mô lớn.

Sầm Thanh nhíu mày, đụng phải loại hình của bọn họ.

Ngay sau đó, trên màn hình tiếp tục tuyên truyền khái niệm của kỳ đầu tiên. Sắc mặt của Sầm Thanh ngày càng khó coi, từ thiết lập nhân vật đến phương hướng nội dung, cùng với cú ngoắt và đầu mối đều rất giống kịch bản của cô, độ tương tự gần như 80%.

“Cái này phát sóng khi nào?” Cô hỏi.

Mạnh Dịch Tu ném một nhúm thuốc lá vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Sáng nay, show giải trí trên mạng mới của Hòa Duyệt, bọn họ đã bắt đầu ghi hình, dự tính ngày sáu tháng sau sẽ trình chiếu.”

“Hòa Duyệt?” Lời này tựa như cảnh tỉnh, Sầm Thanh hơi nhếch miệng, một chữ cũng không thốt ra được.

“Dự án này của bọn họ ban đầu muốn làm theo kiểu phim ảnh, không giống với chúng ta, chẳng biết kế hoạch sửa lại hồi nào.” Mạnh Dịch Tu trầm ngâm một lát rồi nhìn sang Sầm Thanh, “Kịch bản của cô linh cảm phát ra từ…”

Sầm Thanh biết anh ta hỏi ý gì, kịch bản đụng hàng như vậy không thể nào là trùng hợp, chỉ có một loại khả năng là sao chép.

“Đây là bài tập chủ đề của tôi hồi đại học, tôi có bản lưu trữ hồi đại học năm thứ hai. Đã sửa một phần nhỏ nội dung, nhưng tổng thể vẫn là bản đó.”

Sầm Thanh còn nhớ bài tập năm đó đều gửi thẳng đến hộp thư của giáo sư, sau khi nhận được thì không tuyên bố công khai, đã nhiều năm rồi cô chưa từng dùng đến hoặc là cho người khác xem, nhất thời không biết vấn đề xuất hiện ở đâu.

“Chúng ta có thể chiếu kịp trước ngày sáu không?” Lục Chiếu lật xem bảng thông báo của bọn họ trong tay, anh hỏi ra một vấn đề mà bản thân biết rõ đáp án.

Hiện giờ chỉ còn biện pháp này, hai chương trình giải trí có độ tương tự cao chắc chắn có quan hệ cạnh tranh, ai chiếu trước thì giành được khởi đầu thuận lợi trước.

Huống hồ còn liên quan đến việc kịch bản kỳ đầu tiên gần như giống nhau, ai chiếu trước thì trong lòng khán giả sẽ cho là đối phương sao chép, đây là một hiệu quả mà sau này làm sáng tỏ và chứng cứ nhiều bao nhiêu rất khó đạt được.

Mạnh Dịch Tu lắc đầu: “Tuyệt đối không có khả năng.”

Bọn họ và diễn viên đã định vào tuần sau, hơn nữa hiện giờ tổ đạo cụ còn đang làm gấp đạo cụ, quay xong rồi còn phải chỉnh lý hậu kỳ. Cho dù mọi người trong tổ không ăn không uống không ngủ, cũng không thể đuổi kịp Hòa Duyệt chiếu kỳ đầu tiên trước.

Sầm Thanh mím môi suy nghĩ, việc dựng bối cảnh lần này chi ra một khoản lớn, nếu không thể dùng thì rất đáng tiếc.

Cô thở dài, giơ tay sờ tóc mình rồi hạ quyết tâm nói: “Còn một tuần nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức viết một bối cảnh nguyên tác mới.”

Mạnh Dịch Tu xua tay, anh ta không phải không tin Sầm Thanh có thể trong một tuần viết ra kịch bản, mà là trong thời gian gấp gáp hoàn thành một kịch bản hoàn chỉnh, chất lượng khẳng định là một vấn đề lớn. Hơn nữa cách dựng và câu chuyện tương tự với bên Hòa Duyệt, làm ra khẳng định vẫn sẽ bị chỉ trích.

Kịch bản nguyên tác của Sầm Thanh rất hay, cho dù bên Hòa Duyệt nắm bắt được 50% cũng nhất định tốt hơn kịch bản mà cô viết ra trong một tuần. Hai chương trình so sánh với nhau, cùng cách dựng kịch bản chất lượng cao thấp nổi bật, đối với danh tiếng của chương trình cũng ảnh hưởng rất lớn, không dễ xoay chuyển hậu kỳ.

“Đạo diễn Mạnh, Lục tổng. Tôi còn phông nền chưa dùng tới cùng với diễn viên phối hợp, hay là hoãn lại thời gian phát sóng.” Một phó đạo diễn phát biểu ý kiến, “Như vậy tổn thất của chúng ta sẽ giảm đi, không thì sau này làm sáng tỏ đầu tư quá lớn, danh tiếng chương trình bị hao tổn, càng mất nhiều hơn được.”

“Nếu không thì đọ sức một phen, Tiểu Sầm cô lấy chứng cứ ra đi, đến lúc đó tôi vả mặt bọn họ, dù sao chúng ta là nguyên tác, sợ gì chứ.”

“Tôi cảm thấy việc cấp bách vẫn là điều tra chuyện rò rỉ kịch bản và ý tưởng dự án, dự án này từ đầu đến giờ đều ở cùng chúng ta, theo lý thuyết sẽ không tiết lộ ra ngoài, kịch bản của Tiểu Sầm lại chưa từng cho người khác xem, Tiểu Sầm à, cô đi hỏi giáo sư của mình thử xem?”

……

Mọi người mỗi người mỗi ý, một nửa ủng hộ hoãn lại thời gian phát sóng, một nửa ủng hộ tiến hành theo kế hoạch ban đầu, cuối cùng chờ Mạnh Dịch Tu và Lục Chiếu quyết định.

“Tan họp trước đi, các bộ môn cứ làm việc như thường lệ chờ thông báo.” Lục Chiếu đứng dậy thu dọn đồ đạc, anh đi ra trước vỗ vai Sầm Thanh, “Em theo anh đến văn phòng.”

Trong văn phòng, Lục Chiếu đóng cửa lại, thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Sầm Thanh, anh gọi điện thoại bảo thư ký đưa một tách cà phê nóng vào.

“Anh, anh tìm em có việc gì?” Sầm Thanh thở dài, cầm tách cà phê ngồi thẳng người.

Lục Chiếu hỏi thẳng: “Lần đó khi chúng ta cùng Mạnh Dịch Tu họp có phải Đoàn Sinh Hòa ở phòng em không?”

Bình luận

Truyện đang đọc