TÔI THỰC SỰ KHÔNG MUỐN


Cả tháng đó, Tuê Mạn như biến thành con người khác.

Cô dịu dàng vô cùng, có những lúc còn bẽn lẽn cười.

Điều này khiến Cửu Chấn vui lây, anh chuyển từ hung bạo, ép buộc sang yêu chiều, nới lỏng việc giam cầm cô.

Ba ngày tới là chuyến đi công tác ngắn của Cửu Chấn.

Anh cần sang thị trường Bắc Mỹ khảo sát tình hình chi nhánh của công ty.

Đêm nay, dĩ nhiên là 1 cuộc hoan ái của Cửu Chấn và Tuê Mạn.

Tuê Mạn với tấm thân trắng ngần, làn da mịn lại lấm chấm vài vết đỏ.

Vết hôm trước mới mờ đi, hôm nay lại có những vết đậm, sẫm hơn nữa.

Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gắng sức phục vụ Cửu Chấn thật tốt.

Bên dưới tư mật vẫn ôm chặt lấy cự vật, thủy dịch vẫn chảy ra trơn tru.

Hai chân của Tuê Mạn ôm chặt vào hông Cửu Chấn, để anh được tiến vào sâu một cách thoải mái nhất.

Phần trên, Tuê Mạn ưỡn cao ngực lên, Cửu Chấn úp mặt xuống khe ngực, hít hà hương thơm người con gái.

Khuôn miệng yếu ớt của Tuê Mạn cất lên:
- Chấn....!ưm, em...!ư ư mệt

Chỉ nghe vậy, Cửu Chấn lập tức dừng lại.

Anh đưa tay lên vuốt gọn tóc đang bết của cô.

Anh cúi xuống hôn lên bên mắt nhắm nghiền của cô, nói:
- Ngủ thôi
Ba ngày sau...
Cửu Chấn trong bộ vest lịch lãm, Tuê Mạn trong chiếc váy màu xanh da trời, đầu đội 1 chiếc mũ rộng vành, che đi ánh nắng.

Hôm nay cô ra sân bay cùng anh, tiến anh đi công tác.

Chiếc máy bay riêng của Mục tổng đã mở sẵn cửa, anh khoan lên, quay lại ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, thủ thỉ:
- Hãy đợi anh về
Khuôn mặt Tuê Mạn cười nhẹ.

Cửu Chân bước lên máy bay, cửa đóng lại, cất cánh.

Tuê Mạn nhìn theo chiếc máy bay đang bay trên bầu trời cao xa kia, khuôn mặt dịu nhẻ ban nãy của cô trở lại lạnh nhạt.

Người vệ sĩ nhắc nhẹ:
- Chị Đàm, về thôi
Cô gật đầu nhẹ.

Đêm ấy, trong căn phòng rộng, cô ngủ 1 cách thoải mái, giấc ngủ thật ngon mà sâu vô cùng, cả cơ thể cô giãn ra.

Sáng hôm sau, Tuê Mạn dậy rất sớm, cô đi vòng quanh căn nhà, quan sát từng ngóc ngách nhỏ, để ý các camera và hướng nhìn của chúng.


Người vệ sĩ vội chạy ra, hớt hải nói:
- Ôi chị ơi, em tưởng chị đi đâu mất, sao chị dậy sớm vậy?
Tuê Mạn cười nhẹ, nói:
- Tôi nhớ Chấn nên không ngủ sâu lắm.

À tôi cũng đói rồi, vào ăn sáng thôi
Người vệ sĩ tươi cười đáp:
- Vâng
Lại 1 ngày trôi qua, Tuê Mạn trước khi lên phòng ngủ, dặn tất cả mọi người trong nhà:
- Sáng mai tôi dậy muộn nhé, tầm trưa chiều hẵng lên gọi, tôi muốn chuẩn bị ít đồ riêng tư, mọi người cứ làm việc, không cần quản tôi nhé
Nói rồi cô cười tươi lên phòng, không ai mảy may nghi ngờ, vui vẻ đùa nhau:
- Chị Mạn đang chuẩn bị bắt ngờ cho Mục tổng đây...!
- Thôi chắc mai cứ để chị tự nhiên
Tuê Mạn đi lên phòng, môi chỉ nhếch lên nhè nhẹ.

Cô đi lại phía ban công, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, gió đêm thổi nhè nhẹ qua mái tóc cô.

Tuê Mạn gọi điện tới 1 số điện thoại lạ, bằng 1 chiếc điện thoại cục gạch, sim fake.

Người đầu bên kia nhấc máy, cô nói nhỏ:
- Trác Tâm, 12 giờ đêm nay...!
Người con gái tên Trác Tâm vui vẻ đáp lại:
- Lâu lắm rồi mới gặp mày, hẹn đêm nay...!
Đi vào bên trong, cô lấy da 1 bộ đồ đen, bó sát cơ thể, mái tóc búi gọn lên, đi 1 đôi giày thể thao khỏe khoắn, hai bàn tay đeo chiếc găng tay bằng da, màu đen.

Chạy lại giường, cô trùm lên chiếc gối ôm 1 lớp chăn, lấy đâu ra bộ tóc giả, để lên đầu gối, trông như 1 người đang nằm ngủ.

11 giờ đêm, tất cả mọi người từ người làm, đầu bếp hay vệ sĩ cũng có vẻ đã ngủ hết rồi.

Không khí quanh tòa biệt thự tĩnh lặng, đường vắng không bóng người.

Tuê Mạn bắt đầu bước ra ban công, di chuyển 1 cách lanh lẹ, cố ẩn mình khỏi các camera đang chĩa mọi hướng, đến hàng rào bao bọc,.


Bình luận

Truyện đang đọc