Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
“Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, các cậu có chuyện gì sao?”
Liễu Thần dời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Thôi Ngọc và Kỷ Thiều.
Đang đứng ở cửa, nhưng Kỷ Thiều không có bước vào, ánh mắt quan sát Liễu Thần, mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Buổi sáng cậu bị ngất.”
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Vẻ mặt Liễu Thần áy náy, “Cũng may Phương Phương không sao, nếu không tôi cũng không biết làm sao bây giờ.”
Bỗng nhiên hắn nhìn Thôi Ngọc, thoáng nở nụ cười.
Nụ cười kia không rõ ràng, rất nhanh đã biến mất, nhưng bị Kỷ Thiều bắt gặp, hắn quay đầu nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc cũng nhìn hắn, “Sao?”
Kỷ Thiều lắc đầu.
“Các cậu có về nhà không?” Liễu Thần bỏ di động vào trong túi, “Mua vé xe chưa?”
Hắn lại cười cười, “Chỗ bán vé ở Nam Đại người xếp hàng rất nhiều, tốt nhất nên đi sớm một chút, chậm trễ sẽ không mua được.”
Vé xe? Sắc mặt Kỷ Thiều thay đổi, hắn quay đầu đi, Thôi Ngọc cũng đi theo.
“Thôi Ngọc.” Liễu Thần gọi, “Kỷ Thiều vẫn ổn chứ? Tôi thấy bộ dáng vừa rồi của cậu ấy hình như có việc rất gấp, có phải do…”
“Không biết.” Thôi Ngọc dừng lại, chặn ngang lời của hắn.
“Còn có chuyện cậu không biết hay sao?” Liễu Thần vẫn còn giữ nụ cười trên mặt, “Kỷ Thiều ở đâu, cậu ở đấy, cậu không phải vẫn luôn đi theo cậu ấy sao?”
Hắn cầm ly nước lên uống, ngón út nhếch lên.
Thôi Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, xoay người, cậu đi đến bên cạnh Kỷ Thiều, “Sao vậy?”
“Không tìm thấy vé xe.” Kỷ Thiều lục lọi ngăn cặp, dốc ngược lên đổ hết toàn bộ đồ đạc ra bàn, hơi thở của hắn có chút nặng nề.
Thôi Ngọc nhíu mày: “Cậu nghĩ kĩ lại xem, có phải để chỗ khác rồi không?”
Kỷ Thiều lắc đầu, không có khả năng, hắn nhớ rõ mình đã bỏ vé xe vào trong ngăn cặp.
“Ai lấy?” Thôi Ngọc đóng cửa lại, “Liễu Thần sao?”
Kỷ Thiều cau mày, không phải Liễu Thần, nếu là hắn lấy vé xe, vừa rồi cũng sẽ không trắng trợn nhắc tới như vậy.
Sẽ là ai?
Hắn nhìn Thôi Ngọc.
Người biết hắn lấy vé xe từ chỗ Trương Đại Hổ cũng chỉ có Thôi Ngọc.
Khóe miệng Thôi Ngọc hạ xuống, “Cậu nghi ngờ tôi.”
Kỷ Thiều im lặng, hắn trầm mặc càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thôi Ngọc cũng không nói lời nào, ấn đường nhíu lại, ánh mắt bình tĩnh từng chút tan rã, khổ sở, thất vọng, cô đơn.
Kỷ Thiều thấy không đành lòng, chờ hắn kịp phản ứng, hắn đã ôm Thôi Ngọc rồi.
“…”
Căng thẳng vừa rồi đều bị xấu hổ thay thế.
Kỷ Thiều lập tức lấy tay ra, thân thiết vỗ vỗ lưng hắn, “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có nghi ngờ cậu.”
Giờ khắc này trong lòng Kỷ Thiều vẫn đang sụp đổ, sao lại ôm Thôi Ngọc chứ? Còn ôm hai tay nữa.
Bị ấm đầu sao? Hay là hắn giống như Liễu Thần, trúng tà rồi?
Chỉ thấy Thôi Ngọc cúi đầu, hai tai có chút hồng, Kỷ Thiều vội vàng đóng cặp lại, “Sáng mai chúng ta đi Nam Đại mua vé.”
Thôi Ngọc hạ mắt, “Được.”
Sau đó Kỷ Thiều không nhắc tới chuyện vé xe nữa, hắn lặng lẽ lấy quần áo từ trong tủ ra hết, không tìm được gì, lại bắt đầu xếp từng cái trở về, toàn bộ quá trình Thôi Ngọc đều ở bên cạnh nhìn xem.
Kỷ Thiều vốn đang xếp đồ rất tốt, sau một lát liền trực tiếp nhét lung tung vào trong tủ, kiên nhẫn đến cực hạn rồi.
Thôi Ngọc ngồi ở trên ghế khóe miệng co rút, “Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?”
Kỷ Thiều cầu còn không được.
Hắn lột trái quýt, nghĩ thầm Thôi Ngọc vẫn là tức giận, trách hắn không tín nhiệm, đổi lại bình thường sớm đã tới giúp hắn rồi, lần này ngồi một bên nhìn thật lâu.
“Liễu Thần khoác áo màu hồng làm cho tôi nghĩ đến giáo sư.”
Thôi Ngọc đang gấp quần, động tác trên tay không ngừng, thuần thục chăm chú, “Có phải thật sự trùng hợp?”
Kỷ Thiều ném vỏ quýt vào trong sọt rác, không phải không có khả năng, con trai cũng có người thích mặc đồ màu hồng, nhưng mà Liễu Thần mặc lại làm cho hắn có cảm giác rất quái dị.
Còn có chuyện buổi sáng, Liễu Thần la hét như bị bệnh tâm thần, giống như toàn bộ mọi người đều làm chuyện có lỗi với hắn, chính hắn vậy mà cũng không biết mình bị làm sao.
Kỷ Thiều liếc nhìn phần gáy của Thôi Ngọc, có thể là do đã đem bí mật lớn nhất của mình chia sẻ với Thôi Ngọc, phần sợ hãi kia liền một chia thành hai, giảm bớt rất nhiều.
Nhìn thấy Trương Đại Hổ không biết là người hay quỷ, mang theo nỗi băn khoăn về vé xe mất tích, giáo sư đã chết hình như trở về rồi, phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn còn có thể tỉnh táo mà suy nghĩ.
“Muốn đi tra một chút hay không?”
“Được.” Thôi Ngọc ngữ khí thương lượng, “Kỷ Thiều, chỉ hai chúng ta thôi được không?”
Hắn đưa lưng về phía Kỷ Thiều, biểu cảm khuất trong bóng tối.
Kỷ Thiều thấy không vấn đề gì, “Được, chỉ hai đứa mình, vậy thì không cần gọi điện cho cậu ta nữa.”
“Cậu ăn quýt không?”
“Không ăn.” Thôi Ngọc đem bộ cuối cùng gấp xong, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Kỷ Thiều nhìn thân ảnh của Thôi Ngọc biến mất tại cửa, quýt ăn trong miệng không có vị ngọt gì, hắn đem nửa còn lại ném đi.
Lúc bốn người ở trong ký túc xá thì thấy hơi chật, thời điểm ở một mình lại có chút trống vắng.
Kỷ Thiều ra ban công đứng, nhìn xuống lầu ký túc xá, hắn đứng một hồi, vẫn không thấy Thôi Ngọc đi ra, ngay tại thời điểm hắn quay đầu, Thôi Ngọc bước ra, hướng quảng trường đi tới.
“Sao chỉ có mình cậu?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu Thần, Kỷ Thiều xem xét, đúng là Liễu Thần ngang ngược càn rỡ kia.
Liễu Thần ló đầu vào trong hỏi, “Thôi Ngọc đâu rồi?”
Kỷ Thiều đáp, “Ra ngoài rồi.”
Hắn nhìn Liễu Thần muốn nói lại thôi, “Có chuyện cứ nói.”
“Cậu hiểu rất rõ Thôi Ngọc sao?” Liễu Thần sờ sờ mũi, “Tôi nói là, cậu hiểu rõ cậu ta bao nhiêu?”
Kỷ Thiều nói, “Tôi với cậu ấy cùng nhau lớn lên.”
“Cùng nhau…” Liễu Thần lẩm bẩm, “Vậy thì khó trách.”
Kỷ Thiều không nói lời nào, Liễu Thần vẫn có vấn đề.
“Nhanh, có rất nhiều người sẽ tới.” Liểu Thần tiếp tục lẩm bẩm, “Rất nhiều rất nhiều.”
Hắn nhếch miệng cười, “Thôi Ngọc là sợ cậu bị những người kia cướp đi.”
“Có bệnh.” Kỷ Thiều mặt lạnh nắm chặt cổ áo của Liễu Thần, đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại.
Đại khái qua nửa giờ, Thôi Ngọc mang theo hai phần mì cà chua chiên trứng về.
Kỷ Thiều ngửi được một mùi kì lạ trên người Thôi Ngọc, hắn kề sát vào một chút.
Thôi Ngọc không nhúc nhích, để cho hắn ngửi.
Ngửi hơn mười giây, Kỷ Thiều vẫn không biết là mùi gì, dường như hắn đã ngửi qua ở nơi nào đấy, lại không nhớ rõ.
“Ăn mì thôi.” Thôi Ngọc mở túi nhựa ra, lấy một tô mì đặt trước mặt Kỷ Thiều, “Chín quá không ăn ngon.”
Kỷ Thiều chợt bắt lấy tay của Thôi Ngọc, nhìn lòng bàn tay của cậu có một vệt máu, “Sao vậy?”
Thôi Ngọc không để ý, “Có thể do không cẩn thận nên bị xước gì đấy.”
Vẻ mặt Kỷ Thiều căng thẳng, hắn cầm tay của cậu, nhẹ nhàng lau máu đi, giống như chút máu này là chuyện đại sự nhất của hắn vậy, hết mình rồi tới Thôi Ngọc, lớn đầu như vậy còn bị đứt tay.
“Để tôi khử trùng cho cậu.”
“Ăn trước đã.”
Giằng co một lát, Thôi Ngọc đi lấy nước muối.
Kỷ Thiều cầm tay của cậu, cầm miếng bông cẩn thận lau từng chút, “Đau?”
Khóe miệng Thôi Ngọc cong lên, “Ừm.”
Kỷ Thiều, “…” Đau còn cười.
Rất nhanh đã đến 12h, Trần Hạo trở về, hắn vừa vào cửa, trên mặt là vẻ thống khổ, “Tôi bị gạt.”
Thôi Ngọc đang ngâm chân, nghe vậy ngẩng đầu dò hỏi, “Bị gạt cái gì?”
Kỷ Thiều đang nằm trên giường xem điện thoại cũng nhìn sang, ánh mắt trêu chọc, “Sắc?”
“Cái rắm! Đương nhiên là tiền!” Trần Hạo ôm mặt, “Cnm, sao tôi lại ngốc vậy chứ!”
Kỷ Thiều nhướn mi, “Gặp cướp hả?”
“Không phải cướp.” Trần Hạo nhảy tại chỗ hai cái, cắn răng nói, “Tôi đi miếu Thành Hoàng đụng phải một tên thầy bói, nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, đại hung.”
“Con mẹ nó chứ tôi tin.” Trần Hạo nắm tóc, “Con mẹ nó tôi vậy mà tin!”
Kỷ Thiều, “…”
Thôi Ngọc, “…”
Trần Hạo trừng mắt, “Sao hai người không nói gì hết vậy?”
Kỷ Thiều và Thôi Ngọc tiếp tục im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải.
“500 tệ!”
Trần Hạo khóc không ra nước mắt, 500 tệ kia là số tiền cuối cùng trong túi của hắn rồi, định mua vé xe lửa với một ít đồ mang về nhà, số còn lại tính mua thêm một bộ quần áo tặng cho em gái mà hắn đang theo đuổi.
Hiện tại thì hay rồi, vét hết người chỉ còn hơn hai mươi tệ.
Trần Hạo thê thảm nói, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai cậu cho tôi mượn ít tiền nha.”
“Tiền không phải là vấn đề.” Kỷ Thiều ngồi dậy nửa người, “Trần Hạo, thầy bói kia nói với cậu cái gì?”
“Nói tên của tôi có bát tự âm, dễ bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy, còn nói tôi tiền đồ vô lượng, nhất định phát tài.” Trần Hạo vẻ mặt đau khổ, “Vậy mà là quân ăn cướp, con mẹ nó chứ đúng là thói đời.”
Trước đây nếu hắn nhìn thấy mấy tay thầy bói, cho dù đối phương có nói cái gì hắn đều không thèm để ý, nhưng gần đây trường học chết hai người, lại cộng thêm tờ di thư không biết thật giả kia, nên hắn mới bị lừa.
Ký túc xá tối sầm, tắt đèn rồi.
Trần Hạo giật mình, hắn vội chạy ra mở cửa, để cho đèn ngoài hành lang chiếu vào.
“Không nói không nói nữa.”
Thời điểm này dễ suy diễn lung tung.
Thôi Ngọc đi đến đầu giường của Kỷ Thiều, “Đừng lo lắng.”
Cậu nhìn Kỷ Thiều, khẽ nói, “Tôi vẫn luôn đi theo cậu.”