Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu Bạch
Kỷ Thiều bị trướng bụng tỉnh lại, hắn trở mình, ôm người đang đưa lưng về phía mình vào trong ngực, ngực dán lưng, giơ chân gác lên người đối phương.
Mơ màng hôn mấy cái, Kỷ Thiều ghé vào tai đối phương, “Đi tiểu không?”
Thôi Ngọc mí mắt không mở, “Không đi.”
Môi Kỷ Thiều sượt qua phần gáy của Thôi Ngọc, ngáp một cái, “Hừng sáng cậu nhất định sẽ mắc tiểu ấy, chi bằng bây giờ đi tiểu với tôi, hai người cùng đi tiểu, không đến mức nhàm chán.”
“Còn tiết kiệm nước.”
Thôi Ngọc, “…” Nửa câu sau mới là trọng điểm.
Y từ địa phủ trở về mới một lát.
Nếu như không phải cấp trên tham dự vào, y và Thôi Giác sẽ không làm to chuyện đến như vậy.
Y hao tổn tâm cơ, không thể rút lui.
“Có đi hay không?” Kỷ Thiều thò tay vào trong quần của Thôi Ngọc, năm ngón tay bắt lấy một vật, “Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Thôi Ngọc bị hắn sờ, có chút buồn tiểu.
Hai người ở trong chăn lề mề vài phút, còn chưa có xuống giường.
Kỷ Thiều dùng chân quờ quạng xung quanh, “Tìm được vớ chưa?”
Thôi Ngọc phụ trách bên này, “Chưa có.”
“Cmn, cậu đừng vén chăn lên!” Kỷ Thiều phát điên, “Hơi lạnh chui vô hết rồi.”
Thôi Ngọc bất đắc dĩ thả chăn xuống, thuận tay dém dém.
Nhìn Kỷ Thiều bị lạnh co lại trong chăn, còn kiên quyết chưa chịu từ bỏ, muốn lấy chân tìm vớ rồi mang thẳng vào luôn, bằng không thì sẽ không xuống, Thôi Ngọc nói, “Tôi đi lấy cho cậu một cái chai.”
“Để tiểu vào trong đó.”
Kỷ thiều, “…”
Hắn rốt cuộc phải đặt hai chân xuống giường, bởi vì bàng quang đang báo nguy.
Chưa tới năm giờ, ngoài trời tối đen như mực.
Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đứng trước bồn cầu, nhanh chóng đi vệ sinh.
‘Ào ào’ tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh yên tĩnh.
“Cậu không thô bằng tôi.”
“Ừm.”
“Cũng không có dài như tôi.”
“Ừm.”
“Lông thì lưa thưa, không có rậm rạp như tôi.”
“Ừm.”
So sánh một lượt xong, Kỷ Thiều thoải mái đến run rẩy, đem tiểu Kỷ Kỷ thả xuống, lắc lắc vài cái.
Thôi Ngọc ở bên cạnh phóng nước hỏi, “Kỷ Thiều, cậu hi vọng ba của cậu sống đến bao nhiêu tuổi?”
“Hả?” Kỷ Thiều đang nhìn chằm chằm vào tiểu Thôi Thôi, “Sống bao nhiêu tuổi?”
“Câu đó mà còn phải hỏi sao?” Hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười, “Đương nhiên là sống lâu trăm tuổi rồi.”
Ánh mắt Thôi Ngọc lóe lên, rồi chìm xuống đáy mắt.
“Cậu muốn ba của cậu sống đến 100 tuổi?”
Kỷ Thiều không hiểu lắm, hắn nhìn thấy thần sắc vô cùng nghiêm túc của Thôi Ngọc nên gật đầu.
Hơn nửa ngày, Kỷ Thiều mới từ trong một loại trạng thái quỷ dị thoát ra, “Ai mà muốn đoản mệnh chứ.”
“Thôi Ngọc, cậu hỏi tôi câu này làm gì?”
“Thuận miệng hỏi một chút.”
Kỷ Thiều đưa tay phủ lên đầu của Thôi Ngọc, xoa xoa, “Nói thật.”
Thôi Ngọc hé miệng, gương mặt ẩn ẩn xuất hiện má lúm đồng tiền, “Tôi chính là quá buồn ngủ, nên tùy tiện nói vài câu.”
Y thu tay lại, kéo khóa quần lên, “Đi rửa tay.”
Kỷ Thiều quyết đoán lắc đầu, “Tôi không rửa.”
Khuôn mặt Thôi Ngọc khẽ co lại.
Y mở van nước, ung dung rửa tay, “Không lạnh.”
Kỷ Thiều đưa tay tới, nước lạnh chạm đến đầu ngón tay, hắn hít sâu một hơi, rất nhanh thu tay lại, lấy khăn lau lau.
“Vậy mà còn không lạnh?” Sau khi đút vô nước một cái, liền tỉnh ngủ.
Thôi Ngọc một tay kéo Kỷ Thiều, tay kia tắt đèn, “Trở về giường sẽ ủ tay cho cậu.”
“Đây chính là cậu nói đó nha.” Kỷ Thiều nhướn mi, trong đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện câu nói vừa nãy.
Sống lâu trăm tuổi.
Trong phòng cạnh cửa ra vào, ba Kỷ mở to mắt.
Ông hình như nằm mơ, trong mơ ông đi đến một chỗ, sau đó trở về, cụ thể là địa phương nào, một chút ấn tượng đều không có.
Mẹ Kỷ nằm bên cạnh thắc mắc, âm thanh ngái ngủ, “Cao Thụy?”
“Khát nước.” Kỷ Cao Thụy nói, “Tôi thức dậy uống ly nước.”
Ông sờ soạng áo choàng trên đầu giường khoác lên, lại lần theo vách tường đi ra ngoài, rời khỏi phòng mới bật đèn, sợ ánh sáng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của người bạn già.
Phòng khách so với phòng ngủ trống trải hơn, lạnh hơn nhiều.
Kỷ Cao Thụy đi tới phòng bếp cầm bình nước lên ước lượng, bên trong không còn nước, ông rót nước vào bình, cắm phích.
Liếc thấy hai cái tô đặt trên bếp, ông lắc đầu, nhất định là tiểu Thiều và Thôi Ngọc ăn xong để đó lười rửa.
Nước vừa đun xong, Kỷ Cao Thụy cũng nhanh chóng đem hai cái tô kia rửa sạch.
Một lát sau, ông bưng ly trà quay về phòng, lúc đi ngang qua chiếc ghế bập bênh đặt ở góc tường, không biết nguyên do tại sao, ông muốn đi qua ngồi xuống một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy, Kỷ Cao Thụy xoay người, đi tới ngồi lên ghế bập bênh, đong đưa một cái.
Từ trong hư không xuất hiện hai thân ảnh trắng đen.
“Ông ta sao từ địa phủ quay về rồi?”
“Không biết.”
Bạch Vô Thường suy đoán, “Nhất định là Kỷ Thiều làm đấy, chính hắn sửa lại mệnh số cho Kỷ Cao Thụy, sắp xảy ra chuyện lớn rồi, lão Hắc, anh có ý kiến gì không?”
Hắc Vô Thường mặt liệt, “Không có.”
“…” Bạch Vô Thường trợn mắt, “Anh đúng là người không thú vị.”
“Lão Hắc, anh nói Kỷ Cao Thụy hiện tại là người sống, người chết, hay không phải người cũng không phải quỷ?”
Bạch Vô Thường đợi, rồi lại đợi, “Tôi đang hỏi anh đấy!”
Nam tử bên cạnh nhìn chằm chằm vào phòng bếp, không nói một lời.
“Đói bụng?” Bạch Vô Thường không thể tưởng tượng nổi nói, “Đừng nói là anh muốn ăn chút gì đó nha?”
Gã và lão quỷ này ở cạnh nhau không biết bao nhiêu năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy đối phương lộ ra loại thần sắc này, tựa như khát khao, cho dù lúc uống ăn canh của Mạnh Bà cũng chưa từng thấy qua.
“Khi đó là anh đến bắt Kỷ Cao Thụy đi, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nguyên nhân cái chết của Kỷ Cao Thụy là gì?”
Bạch Vô Thường một lần hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Hắc Vô Thường ánh mắt lộ ra chút chấn động, lại thoáng cái biến mất.
“Tôi thấy anh cũng không giống con mọt sách, sao không nói cái gì.”
Bạch Vô Thường tự mình nói một hơi, không ngoài dự đoán, không được đáp lại nửa câu, cãi nhau lại càng không thể.
Chỉ có mình gã tức giận.
Lại nói tiếp, Ly Sinh cũng là do lão Hắc mang về địa ngục, về sau phát sinh những chuyện kia, lão Hắc đều có tham dự.
“Lão Hắc, anh có phát hiện không?” Bạch Vô Thường bỗng nhiên nói, “Kỷ Thiều là chuyển kiếp lần thứ mười của Ly Sinh, gần giống với Ly Sinh nhất.”
Chín kiếp trước bọn họ đều có xem qua, không quá giống nhau, duy chỉ có ở kiếp này.
Chí ít có sáu bảy phần bóng dáng của Ly Sinh.
Hắc Vô Thường thờ ơ, không mấy để tâm, không hé răng.
“Chỉ còn có hai năm.” Bạch Vô Thường giơ hai ngón tay.
Mỗi một đời, đều dừng ở năm 20 tuổi.
Lần này gần tới hạn rồi, Bạch Vô Thường trong lòng thổn thức, bọn họ đều nhìn Thôi Ngọc một lần rồi lại một lần bị số mệnh đánh bại.
Đổi thành gã, không có khả năng sẽ đem mình bức tới bi thảm như vậy.
Quỷ là quỷ, đã cách ly khỏi cuộc sống của con người, vì cái gì còn muốn đem thất tình lục dục móc ra lần nữa.
Hắc Vô Thường ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, dừng trên sàn gạch màu trắng.
“Thôi Ngọc và Kỷ Thiều kết hợp với nhau rồi.” Bạch Vô Thường vẻ mặt hiếu kỳ, “Cũng không biết bọn họ dùng cách nào để kết hợp nhỉ.”
Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói, “Cậu không khác gì những người nhiều chuyện.”
Bạch Vô Thường khóe miệng co rút.
“Về thôi, Kỷ Cao Thụy ở ngay chỗ này, chạy không được, cũng không có khả năng lại mang về, nên làm như thế nào không phải là chuyện của chúng ta.”
Bạch Vô THường nói xong, rời đi trước, gã trước khi đi, còn liếc nhìn phương hướng kia lần nữa.
Hắc Vô Thường chưa có đi, gã tiến lên vài bước, bàn tay đặt ở gần đỉnh đầu của Kỷ Cao Thụy, cách khoảng một tấc, bờ môi khép mở, như đang niệm cái gì đó.
Kỷ Cao Thụy ồ lên một tiếng, vừa rồi hình như nghe có âm thanh?
Ông nhìn xung quanh.
Một trận âm lãnh từ phía sau phả tới, Kỷ Cao Thụy rét run cả người, ông bưng ly trà từ trên ghế đứng lên.
Lúc quay về phòng, ông ngoảnh đầu lại nhìn lần nữa.
Có thể là vừa rồi động tác của ông quá lớn, nên ghế bập bênh đằng kia vẫn còn đong đưa, giống như là… bên trên có người ngồi.
Kỷ Cao Thụy phỉ nhổ chính mình, ông lắc đầu, sống mấy mươi năm rồi, sao còn kém hơn một đứa nhỏ, nghi thần nghi quỷ.
Ngày hôm sau, Kỷ Thiều dậy sớm hơn Thôi Ngọc.
Hắn vô thức nhìn lên trần nhà, nhìn đến hai mắt đau xót, lúc này mới tỉnh hẳn.
Thôi Ngọc không có ngủ, bởi vậy khi Kỷ thiều tỉnh lại, y cũng đã biết, chỉ là không muốn rời khỏi lồng ngực của Kỷ Thiều.
Có bàn tay chạm lên vành tai của y, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thôi Ngọc bị cọ vài cái, giả không nổi nữa.
Kỷ thiều cười, “Tỉnh rồi?”
Thôi Ngọc ừm, “Đừng cọ nữa, ba của cậu đang ở trước cửa phòng á.”
Kỷ Thiều lập tức nghe lời, hắn kéo chăn xuống, nghiêng tai lắng nghe, cửa phòng không có động tĩnh.
“Cậu chơi tôi?”
Thôi Ngọc lại bị bắt đầu trêu chọc, ngưa ngứa, tai của y đỏ lên, “Không có chơi cậu, ba của cậu thật sự đang đứng ở đó.”
“Mặc kệ ông.” Kỷ thiều lột quần.
Thôi Ngọc bị Kỷ Thiều cường hành lột đồ.
Hai người ở trong chăn khí thế hừng hực.
Cửa phòng đột nhiên bị vặn mở, Kỷ Cao Thụy rất nhanh đã bước vào, “Tiểu Thiều, mau sửa soạn, đi chợ mua đồ với ba một chuyến.”
Đang chuẩn bị làm lớn một trận Kỷ Thiều, “…”
Đang chờ nghênh chiến Thôi Ngọc, “…”
Y mím môi, may mà chưa lộ.
Chỉ cần ở cùng một chỗ với Kỷ Thiều, y sẽ rất dễ dàng mất đi khống chế.
Thôi Ngọc ở trong chăn gãi gãi tay của Kỷ Thiều, ý là cậu trước tiên mặc quần áo vào.
Kỷ Thiều tay bị gãi, hắn lập tức hiểu ý, cũng gãi gãi lại Thôi Ngọc, yên tâm, tôi sẽ không đứng lên.
Hai người gãi qua gãi lại, nhưng bốn mắt lại rơi trên người của Kỷ Cao Thụy.
“Ba, ba vào sao không gõ cửa?” Kỷ Thiều gân trán nổi lên, hắn hiện tại bị kẹt ở nửa đường, tiến không được lùi không xong, động một chút cũng không thể.
Kỷ Cao Thụy nghĩ thầm, mình tiến vào phòng của con mình, còn cần gõ cửa? Ông nghĩ lại, thế hệ bây giờ yêu cầu so với thời của ông còn nhiều hơn.
“Lần sau gõ.”
“Tiểu Thôi, cháu phát sốt hả?” Kỷ Cao Thụy cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này sao mặt lại đỏ như vậy, trên trán còn đổ mồ hôi.
Thôi Ngọc lắc đầu, “Không có ạ.”
Y nhích người một chút.
Kỷ Thiều rên một tiếng, là thoải mái.
“Trong nhà có nhiệt kế, chút nữa để chú kêu dì đưa cho cháu, vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn.”
Thấy Kỷ Cao Thụy chú ý tới, Kỷ Thiều nhanh chóng vươn tay, kéo chăn trùm kín lên đầu của Thôi Ngọc, bộ dạng giống như đang giấu bảo bối.
*Ngũ Ngũ: bắt gian tại giường.