Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
“Đừng, đừng, đại nhân tôi van cầu ngài, không phải tôi, đại nhân, đại nhân, tôi muốn gặp đại nhân, tôi vô tội…a…”
Có người bị treo ngược trên cột gỗ, không nhìn rõ mặt, trần truồng, thân bị cưa thành hai nửa.
Máu đỏ tí tách rơi xuống, tất cả đều là nửa phần cơ thể, chất thành núi thi hài.
“Đại nhân có lệnh, người vừa rồi, ném vào tầng thứ bảy.”
Âm thanh lạnh lẽo biến mất, từ bên trong kéo ra hai khúc thân thể, chậm rãi dính lại thành một, thân ảnh mơ hồ bị dắt đi bằng dây xích, một đầu quấn trên cổ, một đầu lơ lửng trên không.
Thiếu nhiên trên giường đột nhiên mở to mắt, đồng tử phóng đại, vô cùng kinh hãi.
Đối diện truyền đến âm thanh, “Kỷ Thiều, mơ thấy ác mộng hả?”
Kỷ Thiều thở dốc từng hơi, hắn dùng lực nhắm mắt lại một cái, mồ hôi lăn xuống, cả người ướt đẫm.
“Thôi Ngọc, tôi hình như mơ thấy âm phủ.”
Đầu bên kia yên tĩnh một thoáng, sau đó vang lên tiếng sột soạt, Kỷ Thiều cảm thấy có hơi thở phun vào gáy của hắn, Thôi Ngọc nói chuyện, rất gần, giống như đang ghé sát vào trong lỗ tai của hắn vậy.
“Giấc mơ đều là hư cấu, chớ để trong lòng.”
Kỷ Thiều liếm liếm môi khô ráo, không khí rét lạnh tràn vào trong cổ họng, hắn phản xạ có điều kiện mà nuốt nước bọt một cái.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mộng kia, không biết xuất phát từ tò mò hay là nguyên nhân nào khác, mỗi lần hắn đều muốn nhìn rõ gương mặt kia, thế nhưng đều không được.
“Trước đây tôi đã từng mơ thấy giấc mộng đó, có người bị cưa.”
Yên lặng trong chốc lát, mặt Thôi Ngọc chìm trong bóng tối, “Vậy nhất định là rất đau.”
Kỷ Thiều khẽ giật mình, “Có lẽ.”
Cưa thành hai nửa, đoán chừng là rất đau đi.
Mơ thấy ác mộng, Kỷ Thiều không muốn ngủ nữa, hắn vươn tay tìm điện thoại bên cạnh, đụng tới một bàn tay, thon gầy lạnh băng.
Một khắc này, Kỷ Thiều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Móa, cậu để tay ở đó làm gì?”
Thôi Ngọc thở dài, thu tay lại.
Kỷ Thiều mở điện thoại, hết pin rồi, hắn bực bội hỏi, “Thôi Ngọc, mấy giờ rồi?”
Trong bóng tối xuất hiện chút ánh sáng màu xanh, Thôi Ngọc đáp, “Hơn hai giờ.”
Kỷ Thiều nheo mắt, lúc này để hắn suy nghĩ nữa là hỏng bét, hắn liếm liếm môi, lại hỏi, “Thôi Ngọc, ngủ chưa?”
Giường đối diện, Thôi Ngọc lặng lẽ nhìn Kỷ Thiều, “Chưa ngủ.”
Đã qua cơn buồn ngủ, Kỷ Thiều chống tay ngồi dậy, “Cậu kể một chút chuyện hồi nhỏ cho tôi nghe đi.”
Kí ức trước năm mười tuổi hắn đều quên sạch, tất cả chỉ là trống rỗng.
“Tôi cũng không nhớ.” Thôi Ngọc nói, “Ngủ đi.”
Kỷ Thiều, “…”
Ký túc xá yên tĩnh, giường dưới không còn Phương Hiển, hắn đã sớm về nhà rồi, Trần Hạo thì ngủ rất say, không có nói mớ.
Kỷ Thiều nằm tầng trên nghĩ ngợi lung tung, bất tri bất giác thiếp đi.
Giường đối diện có một cánh tay vươn qua, dịch dịch góc chăn cho Kỷ Thiều, trong bóng tối mơ hồ có một tiếng thở dài, mang theo cưng chiều.
Đang ngủ, cũng không biết là ai, chạy tới chạy lui trong hành lang, tiếng bước chân rất lớn, đánh thức tất cả mọi người trong ký túc xá.
Bọn họ tỉnh lại phát hiện mới có bốn giờ, trời còn chưa sáng.
Hành lang ồn ào, toàn là tiếng mắng chửi, Trần Hạo hùng hùng hổ hổ khoác áo lông đi ra cửa, lại hùng hùng hổ hổ trở về.
Kỷ Thiều không mở mắt nổi hỏi, “Ai vậy?”
“Mẹ nó.” Trần Hạo gãi gãi đầu, “Không biết là thằng ngu nào, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, ra hành lang nhảy nhót.”
Kỷ Thiều muốn hỏi hai câu nữa, không chịu nổi buồn ngủ, lại nằm xuống.
Trần Hạo thấy hơi mắc tiểu nên vỗ vỗ giường của Kỷ Thiều, “Kỷ Thiều, đi WC không?”
Không có phản ứng.
Trần Hạo cắn răng, trước đây hắn rất lớn gan, tuyệt đối không bao giờ gọi người đi tiểu chung, hiện tại lá gan càng ngày càng nhỏ rồi, WC kia tối đen như mực, nằm ở cuối hành lang, ghê lắm.
Trong lòng đấu tranh, Trần Hạo quay người vỗ giường bên kia, “Thôi Ngọc?”
Người trên giường ngay cả tiếng hít thở cũng không có, im lặng nằm bất động, đột nhiên, Thôi Ngọc nghiêng đầu qua.
Trần Hạo bị dọa muốn nát mật, “Cmn, còn tưởng rằng cậu…”
Hắn kịp thời phanh lại, trong lòng nhổ một ngụm, định nói cậu ta giống như người chết, đây không phải là nguyền rủa sao.
Thôi Ngọc nhíu mày hỏi, “Trần Hạo, cậu không ngủ đi, đứng đó làm gì?”
“Đi tiểu không?” Trần Hạo ho một tiếng, “Không phải tôi sợ, thật đó, tôi thật sự không sợ!”
Thôi Ngọc vén chăn lên, Trần Hạo vui vẻ, “Nhanh lên, đi nhanh về nhanh.”
Đèn hành lang lóe lên, tiếng chửi bới cũng không còn, trời đông giá rét, ai cũng không muốn đứng lâu ở ngoài.
Một đường đi đến WC, gió lạnh đập vào mặt, Trần Hạo rùng mình một cái, “Cmn, lạnh quá!”
Thôi Ngọc không nói chuyện, tiến vào buồng bên cạnh.
Trần Hạo trừng mắt, là đi đại tiện sao? Hắn nhịn không được nói, “Thôi Ngọc, cậu nhanh lên nha.”
Buồng kế bên không có âm thanh.
Trần Hạo nhanh chóng tắt nước, lo lắng kêu, “Thôi Ngọc?”
Cửa mở, Thôi Ngọc đi ra.
Trần Hạo hít một hơi, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn cảm thấy mặt của Thôi Ngọc đặc biệt trắng, gần như trong suốt.
Lúc trở về, đèn hành lang chiếu sáng, áp lực trong lòng Trần Hạo không hiểu sao được quét sạch, hắn nhìn Thôi Ngọc đi bên cạnh, mí mắt hạ xuống, bờ môi không có huyết sắc, hình như là buồn ngủ, rất bình thường.
Cũng giống như mọi khi, buổi sáng Kỷ Thiều bị giọng ca của Trần Hạo đánh thức.
Nghĩ tới còn phải đến Nam Đại mua vé xe, hắn không còn chút buồn ngủ nào, xuống giường cấp tốc thay quần áo, “Thôi Ngọc đâu?”
Trần Hạo đang đánh răng rửa mặt ngoài ban công, “Đến căng tin rồi.”
“Cái này là cái gì?” Kỷ Thiều thấy chỗ gối của Trần Hạo có một hạt châu đen nho nhỏ, hắn cầm lên nhìn thử, “Cầu thủy tinh?”
Trần Hạo thần bí cười cười, “Đây chính là bảo bối tốt, tôi đã kể với cậu…”
Đột nhiên, hạt châu trên tay của Kỷ Thiều xuất hiện vết nứt, trong nháy mắt vỡ thành mấy khối.
“…”
Kỷ Thiều ngạc nhiên.
Cái cằm của Trần Hạo như muốn rớt ra.
Toàn bộ thế giới an tĩnh trong một giây, sau đó là âm thanh phát điên của Trần Hạo.
“Cmn, vậy mà nát rồi?” Trần Hạo kinh hãi miệng run run, “Vậy mà nói hạt châu này có thể ngăn cản vạn ác chi linh, yêu ma quái quỷ đụng một cái liền hiện nguyên hình…” Hắn không nói được nữa, trong lòng đều là đậu xanh rau má, dám lừa bố mày.
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, “… Tôi đụng rất nhẹ.”
Trần Hạo đỡ trán, “Đừng nói nữa, tôi cần yên tĩnh.”
Kỹ Thiều vỗ vỗ vai hắn, “Nén bi thương.”
Trần Hạo nổi giận đùng đùng đem hạt châu đã vỡ đập thêm một phát nữa, hắn suy sụp, 500 tệ! Thế giới này có còn công đạo nữa hay không.
Lần sau đụng phải cái tay thầy bói kia, hắn nhất định phải yêu cầu bồi thường.
Thôi Ngọc mang theo bữa sáng trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy hạt đen đen kia, đáy mắt của hắn chợt lạnh, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh hạt châu kia lên, “Cái này ở đâu ra? Kỷ Thiều, là của cậu hả?”
“Không phải của tôi.” Kỷ Thiều nói, “Là của Trần Hạo mua từ tên thầy bói đó.”
Thôi Ngọc siết chặt tay, cậu hỏi Trần Hạo, “Thầy bói còn đưa cho cậu cái gì nữa không?”
Trần Hạo lắc đầu, “Không còn, chỉ có hạt châu bị nát đó.”
Hắn đang đau lòng, còn Kỷ Thiều cúi đầu ăn bánh bao, nên ai cũng không phát hiện biểu cảm trên mặt của Thôi Ngọc.