Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trong xe có một hương vị, do các loại mùi hỗn hợp với nhau, còn bị máy điều hòa phả ra, mùi đặc biệt nồng nặc.
Kỷ Thiều và Thôi Ngọc ngồi chung ghế, Kỷ Thiều nhường cho cậu ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi sát lối đi, bên kia là mấy công nhân về quê, đang đánh bài tú lơ-khơ.
Hàng ghế đối diện chỉ có một người ngồi, chính là cô gái lúc nãy trông thấy ở phòng chờ.
Kỷ Thiều lén lút quan sát, cô gái kia gương mặt thanh tú, bên ngoài khoác áo lông cừu, áo len cổ cao bên trong, kiểu dáng lỗi thời, mái tóc chẻ đều hai bên, phủ xuống trước ngực, cả người đều rất cổ xưa.
Cô gái kia nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cô nhìn đến xuất thần, tựa hồ như không phát hiện ánh mắt dò xét của Kỷ Thiều.
Thu hồi ánh mắt đặt trên người cô gái, Kỷ Thiều thoáng nhìn Thôi Ngọc đã nhắm hai mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Hắn tạm thời còn chưa buồn ngủ, đứng dậy lấy ba lô từ trên kệ xuống, lục lọi một hồi hắn hỏi Thôi Ngọc, “Bánh cậu để ở đâu rồi?”
Thôi Ngọc không có mở mắt, “Trong ba lô ấy.”
Kỷ Thiều vẫn còn lục lọi, “Không thấy.”
Thôi Ngọc cầm ba lô của hắn qua, mắt còn nhắm nhưng rất nhanh đã tìm được bánh.
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, mắt mù.
Bánh lão bà đã nguội, hơi cứng, còn có chút giòn, mùi vị không tệ.
Kỷ Thiều ăn vài miếng, “Ăn không?”
Thôi Ngọc lúc này rốt cuộc mở mắt hi hí, cầm bánh cắn một cái, vốn là không nhiều lắm nhưng nhân bánh cũng đầy đủ trong miệng.
Hai anh đẹp trai ăn chung một cái bánh, quan hệ thân thiết như vậy, làm mấy cô gái ở góc bên kia hiếu kỳ nhìn qua, bắt đầu xì xào bàn tán.
Mà cô gái đối diện với bọn họ tựa như không hề phát giác.
Kỷ Thiều ăn bánh xong, cầm ly đi rót nước nóng, chỗ lấy nước có một người đàn ông trung niên nói giọng đông bắc đang đứng, nhiệt tình nói, “Chàng trai, nước này rất nóng, lúc lấy cậu nên cẩn thận một chút.”
Tiếp đó ông ta đứng dựa sang phía bên cạnh, vừa thổi ly trà nóng vừa hỏi, “Được nghỉ đông à? Chàng trai.”
“Phi! Chỗ nào là trà bích hoa xuân thượng hạng chứ, đều là bã vụn!”
“Chàng trai, cậu là người vùng nào?”
Người đàn ông trung niên nói quá nhiều, giống như mấy năm nay chưa từng nói chuyện với ai vậy, quấn quít lấy Kỷ Thiều tán gẫu, Kỷ Thiều cảm thấy bực bội, tay của hắn hơi nghiêng, làm nước sôi nóng hổi tràn ra ly, bắn tóe lên mu bàn tay, chỗ đó lập tức đỏ lên.
“Chao ôi bị phỏng rồi.” Người đàn ông trung niên vội vàng nói, “Cậu nhanh đi xả nước lạnh lên đi.”
Mu bàn tay bị phỏng đau xót, gân xanh trên trán của Kỷ Thiều ẩn ẩn nhảy lên, lúc hắn đi ra ngoài còn có thể nghe thấy giọng nói hổn hển của ông ta ở phía sau, “Mụ nội nó, thật vất vả mới uống được một ngụm trà lại bị phỏng lưỡi rồi!”
Kỷ Thiều trở lại chỗ ngồi, tay của hắn đỏ bừng một mảng, không có nổi mụn nước.
Thôi Ngọc nghiêng đầu, “Phỏng?”
“Ừm.” Kỷ Thiều cười, “Không sao đâu.”
Thôi Ngọc đút tay vô túi, móc ra một cái lọ nhỏ màu trắng, cậu lấy một chút thuốc mỡ bôi lên mu bàn tay của Kỷ Thiều.
Mu bàn tay chợt lành lạnh, Kỷ Thiều ngạc nhiên, “Sao cái gì cậu cũng có vậy?”
Hắn vươn tay còn lại sờ sờ túi của Thôi Ngọc, trống rỗng, “Còn tưởng là mèo máy chứ.”
Thôi Ngọc bắt lấy cái tay kia, sờ soạng một chút, không nỡ bỏ ra.
Kỷ Thiều nhìn phía đối diện, cô gái kia không phát hiện, hắn kéo áo khoác ra, che khuất mười ngón tay đan chặt của hắn và Thôi Ngọc.
Lát sau, ánh mắt Kỷ Thiều lướt qua Thôi Ngọc, nhìn đồng ruộng bậc thang đang cấp tốc lùi về phía sau.
Trong nháy mắt đó, Kỷ Thiều đột nhiên có cảm giác cô gái kia đang nhìn mình, hắn nhìn qua cửa sổ, phát hiện là ảo giác.
Thôi Ngọc nhéo nhéo tay Kỷ Thiều, áp vào bụng lề mề nói, “Ngủ chút đi.”
Mấy chữ này như có tác dụng thôi miên, Kỷ Thiều ngáp một cái, dựa vào thành ghế, hắn vốn chỉ định nhắm mắt một lúc, đợi nước nguội rồi uống.
Lại không ngờ rằng lúc tỉnh lại phát hiện trời đã tối.
Trong xe đột nhiên có rất nhiều người, chẳng những lấp đầy chỗ ngồi, mà ngay cả lối đi đều đứng đầy.
Đối diện bên cạnh cô gái là một người đàn ông anh tuấn vừa mới lên, mặc một thân màu đen kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng ngồi đoan chính, trong tay của y cầm một tờ báo, ăn nói có ý tứ.
Tùy ý đảo qua, Kỷ Thiều quay đầu hỏi Thôi Ngọc, “Qua mấy trạm rồi?”
Thôi Ngọc đáp, “Bốn trạm.”
Kỷ Thiều lau mặt, sao hắn lại ngủ sâu đến vậy nhỉ.
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh nói chuyện, Kỷ Thiều ngẩng đầu, lối đi sát hắn có mấy người nam nữ trẻ tuổi đang đứng, ăn mặc rất theo trào lưu.
Lúc này cô gái phía đối diện từ lúc đầu lên xe luôn nhìn ra ngoài cửa sổ chợt đứng dậy.
Kỷ Thiều nhìn cô gái bước qua người đàn ông, một giọng nói vang lên, “Xin cho qua một chút,” âm thanh thật dễ nghe, lanh lảnh, phát âm rõ ràng, có khả năng là người phương nam.
Lối đi nhỏ nhiều người, nhân viên tàu vẫn đẩy xe con cứng rắn chen vào, mọi người đều phàn nàn.
Kỷ Thiều quan sát đồ vật trong xe nhỏ, giọng nói của Thôi Ngọc vang lên bên tai, một cánh tay vươn ra trước mắt, “Cho tôi một gói đậu phộng.”
Nhân viên tàu đưa tới một gói, thối tiền lẻ lại cho Thôi Ngọc.
Kỷ Thiều nhìn nhìn gói đậu phộng trên bàn, chắc là vị cay, “Cậu muốn ăn sao?”
Thôi Ngọc cầm tiền lẻ, “Mua cho cậu đấy.”
Kỷ Thiều lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Thôi Ngọc thoáng nở nụ cười, “Rất nhanh sẽ thèm ăn.”
Kỷ Thiều, “…”
Đằng sau truyền đến âm thanh tranh cãi, có người không muốn dịch chuyển, bắt đầu cùng nhân viên tàu ầm ĩ.
Bỗng nhiên có một giọng nói kinh hỉ xem lẫn âm thanh ồn ào vang lên, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, là các cậu à!”
Kỷ Thiều đang nói chuyện với Thôi Ngọc, nghe được âm thanh đồng thời ngẩng đầu, thấy Liễu Thần giơ ba lô lên cao, chen đông chen tây di chuyển tới hướng bọn họ.
“Hai cậu vậy mà mua được chỗ ngồi.” Liễu Thần chống vào thành ghế, hắn hâm mộ nói, “Tôi không có chỗ, từ toa số 5 dời đến đây, mẹ nó, tôi còn nghĩ chắc toa đằng sau có thể ít người hơn một chút, không ngờ lại càng đông hơn.”
Hắn đang muốn ngủ bù.
Kỷ Thiều đứng dậy, “Cậu ngồi một lát đi.”
“Vậy thì cám ơn nha.” Liễu Thần vỗ vỗ vai hắn, đặt mông ngồi xuống, mệt mỏi quá sức.
Thôi Ngọc ngồi không nhúc nhích, người đàn ông đối diện vẫn còn xem báo chí, không quan tâm.
Thở hổn hển vài hơi, Liễu Thần nói, “Tôi gặp mẹ tôi rồi.”
Kỷ Thiều kỳ quái hỏi, “Mẹ cậu?’
“Đúng vậy.” Liễu Thần ngẩng cổ nhìn quanh, nhìn không thấy cái gì, đều bị chặn, “Lúc tôi còn bé bố tôi có đưa ảnh chụp của mẹ tôi cho tôi xem, chưa từng thấy người thật, vậy mà gặp trên xe lửa.”
Trong lòng hắn thổn thức, bà nội nói mẹ hắn sinh hắn xong đã bỏ đi, bỏ một lần đã là nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ không có trở về, nhất định là đã có gia đình mới.
Vừa rồi hắn muốn đi lên nhìn một chút, do dự một hồi, người đã không thấy, hắn cầm hành lý đi một vòng cũng không tìm được.
Kỷ Thiều càng nghe càng thấy không đúng, “Nếu nói như vậy, mẹ của cậu hiện tại chắc cũng gần bốn mươi tuổi rồi, sao có thể giống với mười mấy năm trước được.”
Liễu Thần sửng sốt, nói cũng phải, người phụ nữ hắn nhìn thấy giống hệt như trong tấm ảnh kia, chắc là nhận lầm người.
*Ngũ Ngũ: mừng iKON đạt Daesang GDA 2018