Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Mặt trời lên cao, chiếu lên những giọt băng óng ánh còn đọng dưới mái hiên, khúc xạ thành đủ màu sắc, tỏa sáng ra xung quanh, lại không thể chiếu đến gian phòng phía tây bên kia.
Bà lão trên giường kéo tay của thiếu niên, gò má khô quắt khẽ nhúc nhích, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ‘ô’, ‘ô’.
“Tiểu Ngọc…”
Bà lão thở hổn hển, gương mặt hiện lên thần sắc chờ mong, “Bà nội còn muốn nghe… Nghe câu chuyện ngày hôm qua con kể…”
Thôi Ngọc rũ mắt, khuôn mặt chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ.
Ngày hôm qua không phải là y, mà là Thôi Giác.
“Bà nội, con quên rồi.”
Lồng ngực của bà lão đột nhiên phập phồng kịch liệt, lại chậm rãi hạ xuống, bà thất vọng thở dài, “Quên rồi sao…”
Giữa mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ hạ thấp, chỉ trong chốc lát như vậy, bánh quy đặt trên tủ đầu giường đã nguội.
Hơi thở của bà lão suy yếu từng chút một, gãy một cái trên mu bàn tay của Thôi Ngọc rồi chầm chậm buông ra.
Thôi Ngọc bưng chén lên, “Bà nội, để con đút bánh quy cho bà ăn.”
Bà lão không có lên tiếng, tầm mắt của bà dừng ở một góc phòng, hai mắt vẩn đục đột nhiên sáng lên một cái.
Thôi Ngọc làm như không thấy, nhấc chân đi ra ngoài.
Tiểu dạ xoa đứng ở nơi đó run tay vuốt vuốt mặt, trong miệng lầm bầm, “Thiếu chút nữa dọa chết ta!”
Không đúng, không phải ta đã sớm chết rồi sao?
Tiểu dạ xoa lại vuốt mặt, tiếp tục đợi tới đúng giờ, mang bà lão về địa phủ.
Khi đó gã chỉ là một tiểu hầu xoa, vụng trộm ngưỡng mộ vị đại nhân kia, sau này có lần nghe được chuyện đồng bọn kể, nên đã biết không ít chuyện, đều là chuyện tuyệt đối không thể nghị luận được.
Tiểu dạ xoa nhàm chán dựa vào vách tường rung đùi, tất cả mọi người đều muốn vỗ mông ngựa (*ý chỉ nịnh hót) vị đại nhân kia, dù sao khó đảm bảo chính mình sẽ không mắc sai lầm nào đó, bị nhốt chịu phạt, nơi đó ngay cả quỷ vừa nghe cũng đã sợ chạy mất mật.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ không ai dám đi làm.
Tiểu dạ xoa có chút sợ hãi, tối hôm qua vị đại nhân này và một vị đại nhân khác ồn ào không nhỏ, nghe nói là bởi vì một người, cụ thể là người nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Khẳng định có biết cũng không dám nói ra.
Tất cả mọi người đều sợ mình bị liên lụy, nên nguyên một đám đều cẩn thận làm việc.
Gã phải cố gắng thật nhiều, để tranh thủ thăng quan phát tài, sẽ không cần phải chạy ngược chạy xuôi, tăng ca thức đêm, nơm nớp lo sợ mất chức.
Tiểu dạ xoa vuốt ve dây xích câu hồn, nghĩ thầm, đợi lát nữa phải chiếu cố bà lão kia cho thật tốt, một đường an bình.
Vị đại nhân kia chắc có lẽ sẽ không đi vào nữa đi?
Đang nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh tiến vào.
Tiểu dạ xoa lập tức quay mặt vào vách tường.
Thôi Ngọc vào là để đút cho bà lão ăn bánh quy lại lần nữa, nhưng bà lão đã không thể ăn được nữa rồi.
Y đứng lên, hai mắt hẹp dài rũ xuống, nhìn thoáng qua bà lão, lần sau gặp lại, nhất định là ở một nơi khác rồi.
Chưa đến 9:30, Vương Hữu Hương quét sạch tuyết trong sân nhỏ xong, đi vào nhà.
Trong phòng truyền ra một tiếng kêu khóc.
Điếu thuốc ngậm bên miệng của Thôi Đại Thành rơi xuống đất, ông vội vàng chạy vào, lúc vượt qua bậc cửa, thiếu chút nữa đã ngã.
Bà lão đi rồi.
Thôi Ngọc đứng trên bậc thềm, tiểu dạ xoa lôi hồn của bà lão kéo đến trước mặt y, nơm nớp lo sợ khom lưng, “Đại nhân, tiểu nhân xin đi trước.”
Thôi Ngọc hơi ngẩng đầu, “Ừ.”
Tiểu dạ xoa lập tức thụ sủng nhược kinh, đại nhân vậy mà đáp lại lời gã, gã nuốt nước bọt một cái, sợ mình vui đến cười ra tiếng.
Dùng hết dũng khí, tiểu dạ xoa hơi ngẩng đầu lên.
Thôi Ngọc bỗng nhiên nhíu mày, đứa nhỏ trước mặt khoảng mười một mười hai tuổi, lại có vài phần tương tự với Ly Sinh năm đó, nhất là đường nét dưới cằm.
“Ngẩng đầu.”
Tiểu dạ xoa giật mình, không dám thất lễ, lập tức ngẩng đầu, hắn ngẩn người, rất muốn sờ gương mặt của mình xem thử có dính cái gì hay không, sao mà đại nhân cứ nhìn chằm chằm vào hắn như thế?
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, “Cút.”
Tiểu dạ xoa một khắc cũng không chần chừ, lôi kéo bà lão đi, trong lòng không ngừng nói thầm ‘hù chết ta’.
Thôi Ngọc khẽ thở dài, y suy nghĩ vẩn vơ gì đấy nhỉ? Người kia là độc nhất vô nhị, ai cũng không bằng một phần.
Kỷ Thiều không biết bà nội của Thôi Ngọc chết rồi, hắn và Kỷ Cao Thụy đang đi đến chợ nội thất, mò mẫm khắp nơi.
“Ba, trong nhà không phải có ghế bập bênh rồi sao?”
Kỷ Cao Thụy vừa đi vừa nhìn, “Hư rồi.”
Kỷ Thiều sửng sốt, “Hư rồi?”
Hắn buồn bực mà hỏi, “Tối hôm qua con còn ngồi, thấy có hư gì đâu.”
“Lúc nửa đêm ba ra uống nước, cũng có ngồi một lát.” Kỷ Cao Thụy cũng buồn bực, “Buổi sáng liền phát hiện đã hư rồi.”
Ông thốt ra, “Quỷ mới biết là xảy ra chuyện gì.”
Kỷ Thiều co rút khóe môi.
Hai cha con luồn lách trong đám người, sắp bước sang năm mới rồi, đúng là thời điểm phải thay đồ dùng trong nhà, người rất đông, cửa hàng nào cũng có người ở bên trong.
Kỷ Thiều tùy tiện chỉ vào một cửa hàng, “Ba, chúng ta vào xem thử đi?”
Kỷ Cao Thụy gật đầu, ông đi cũng mỏi chân rồi, “Vào thôi.”
Cửa hàng rất lớn, vừa vào liền có mùi gỗ xông vào mũi.
Người bán hàng nhanh mắt làm một trận dò xét từ trên xuống dưới đối với hai cha con của Kỷ Thiều, sau đó dừng lại trên người của Kỷ Cao Thụy, cô nở một nụ cười nhiệt tình.
“Tùy ý xem đi, hôm nay cửa hàng ưu đãi giảm giá đến 80%.”
Kỷ Thiều bị dính câu, “Ba, giảm tới 80% lận đó.”
Kỷ Cao Thụy nhìn vật dụng xung quanh một chút, ngày mai đến khẳng định cũng sẽ nghe được câu nói kia.
“Có ghế bập bênh không?”
“Có ạ.” Cô bán hàng trẻ tuổi giẫm gót giày, lộc cộc bước đi, “Đều để ở lầu hai, để tôi dẫn hai người đi xem.”
Kỷ Thiều và Kỷ Cao Thụy đi lên lầu.
Lầu hai đều là tất cả các loại ghế.
Nữ nhân viên bán hàng thân thiết giới thiệu ghế bập bênh, Kỷ Cao Thụy khách sáo đáp lại.
Kỷ Thiều cúi đầu chơi điện thoại, hắn chơi mấy màn Russia (*trò ghép hình lập phương), sau đó thì nhắn tin cho Thôi Ngọc.
Gõ gõ xóa xóa, Kỷ Thiều gởi đi một tin: Đang làm gì đó?
Thôi Ngọc rất nhanh đã có hồi đáp: bà nội đi rồi, trong nhà có rất nhiều người.
Đi rồi sao? Kỷ Thiều cắn nát kẹo đường trong miệng, trầm mặc đi sang chỗ khác gọi điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Kỷ Thiều liền nói, “Tôi đang ở chợ, theo ba đi mua ghế bập bênh, lập tức sẽ về ngay.”
Hắn dừng một chút, “Cậu khóc sao?”
Thôi Ngọc đáp, “Không có khóc.”
Kỷ Thiều đưa mắt nhìn người bán hàng đang trao đổi với Kỷ Cao Thụy, “Tôi sẽ về nhanh thôi.”
Bên kia Thôi Ngọc đang đứng ở ngoài sân, y biết rõ cho dù mình nói không có việc gì, thì Kỷ Thiều đều sẽ không tin, nên dứt khoát không nói nữa.
Kỷ Thiều hiện tại đang muốn bay đến bên cạnh Thôi Ngọc ngay lập tức, lỡ như y có khóc, cũng có bờ vai để tựa vào.
“Đừng nên suy nghĩ lung tung.” Kỷ Thiều đầu óc trống rỗng cố gắng nói, “Ba mẹ của cậu, đoán chừng bọn họ cũng rất thương tâm.”
Thôi Ngọc ‘Ừm’ một tiếng.
“Tôi cúp đây.”
Kỷ Thiều nói xong, nhưng lại không có cúp thật, hắn đang đợi Thôi Ngọc cúp máy trước.
Thôi Ngọc cũng không có cúp.
Hai người cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở của đối phương.
Qua một lúc lâu, Kỷ Thiều dở khóc dở cười, nếu cứ tiếp tục như thế này, tốn tiền chết mất.
Thẳng đến khi Kỷ Cao Thụy gọi một tiếng, Kỷ Thiều mới chấm dứt cuộc gọi với Thôi ngọc.
“Ba, bà nội của Thôi Ngọc đã qua đời.”
Kỷ Cao Thụy kinh ngạc nói, “Chuyện khi nào?”
Ông buổi sáng ra cửa còn trông thấy Vương Hữu Hương, cười cười nói nói, cũng không có nghe nói bà lão đã đi rồi.
Kỷ Thiều bỏ di động vào túi quần, “Không bao lâu từ lúc Thôi Ngọc trở về nhà.”
Kỷ Cao Thụy thở dài, bà lão đã được tám mươi tuổi, cũng coi như sống thọ.
“Ba, chọn được chưa?”
Kỷ Thiều nhìn trái phải, hai ghế không khác nhau lắm.
Kỷ Cao Thụy chỉ một cái, “Cái đó, tương tự với kiểu dáng ở nhà.”
Kỷ Thiều không có ý kiến, cái ghế bập bênh trong nhà đã có hơi cũ, hắn nhớ lại lúc ông nội còn sống, mỗi ngày đều ngồi trên đó, sau này ông nội mất, có đoạn thời gian hắn nhìn cái ghế, trong lòng đều có chút khổ sở.
Chọn ghế bập bênh xong, Kỷ Cao Thụy trả tiền, nhờ cửa hàng vận chuyển ghế tới nhà.
Cầm lấy tấm danh thiếp trong tay, ánh mắt đảo qua ba chữ Vương Nguyệt Địch, Kỷ Thiều thấy kỳ quái, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
Kỷ Cao Thụy thúc giục, “Tiểu Thiều, nhìn cái gì đấy, đi thôi.”
Kỷ Thiều ah một tiếng, tiện tay đem danh thiếp nhét vào túi áo.
Lúc đi ngang qua cửa sổ thủy tinh, Kỷ Thiều trông thấy một cái bóng lướt qua, là Thạch Sùng Nguyên.
Kỷ Thiều kêu một tiếng, Thạch Sùng Nguyên chẳng những không dừng, ngược lại đi càng nhanh, giống như là có ai đang đuổi theo hắn vậy.
Kỷ Thiều mấp máy môi, “…”
Phía trước Kỷ Cao Thụy không thấy con trai đi tới, đang định quay đầu lại gọi, lại nghe thấy bên trái có một giọng nói, “Chú à, coi bói không?”
Kỷ Cao Thụy nhìn sang, ven đường có một thiếu niên đang ngồi, những trang bị mà thầy tướng số cần đều có đủ.
“Xin lỗi, chú không coi.”
Thiếu niên phun vỏ hạt dưa, lộ ra nụ cười sáng lạn, “Chú à, chú đứng lộn chỗ rồi.”
Kỷ Cao Thụy nghe được, cảm thấy không hiểu lắm, nhưng ông là một người đã hơn 40 tuổi, không có khả năng sẽ đi so đo với một đứa nhỏ, bởi vậy nên dịch chuyển bước chân, đứng sang bên cạnh.
Thiếu niên cười tủm tỉm nói, “Ý của cháu không phải như vậy.”
Kỷ Cao Thụy càng cảm thấy khó hiểu.
Thiếu niên vẫn đang cười như cũ, tròng mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng rực rỡ, cắn hạt dưa không ngừng, “Chú à, chú có một đứa con trai, đại học năm nhất, chuyên ngành nghệ thuật, vẽ tranh.”
Kỷ Cao Thụy dừng lại, cảm thấy không thể tin nổi.
Thiếu niên hỏi thăm lần nữa, “Chú à, coi bói không?”
Kỷ Cao Thụy như có điều suy nghĩ, “Giá cả như thế nào?”
Thiếu niên vỗ vỗ trên mặt đất, “Tùy thành ý.”
Lúc Kỷ Thiều đi đến, Kỷ Cao Thụy đang ngẩn người.
“Ba, ba ngồi ở đây làm gì?”
Kỷ Cao Thụy bừng tỉnh, trước mặt không có ai, ông ồ một tiếng, “Vừa rồi có một tiểu thầy bói…” Đi đâu mất rồi?
“Thầy bói?” Kỷ Thiều khóe miệng co rút, “Ba, ba tin mấy chuyện đó sao?”
Kỷ Cao Thụy nói, “Rất mơ hồ.”
Ông trước đây là không tin, vừa rồi gặp đứa nhỏ kia một hơi nói ra hoàn cảnh của ông, một chữ cũng không sai.
Nếu như không phải là tính ra, thì chuyện này không đến mức đặc biệt tìm người đi điều tra một người bình thường như ông đi?
Nếu như mà tính ra được thật, thì cũng quá thần kỳ rồi.
Thiếu niên trong lòng cười lạnh, Thôi Ngọc, lần trước ngươi lột da rút xương của ta, lần này cũng đừng trách ta.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Kỷ Thiều giống như bị xé rách, hắn vô thức bụm ngực, đau đến hít thở không thông.