Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Bạch Vô Thường chủ động đi nhận lỗi, thái độ thành khẩn.
“Đại nhân, thuộc hạ có tội.”
Thôi Giác mí mắt cũng không nâng, “Tội gì?”
Bạch Vô Thường ttrong lòng lộp bộp, “Thuộc hạ lén sử dụng ý niệm của công tử.”
Đối với người khác mà nói, một ý niệm, không nằm ngoài hỉ nộ ái ố, tối đa nhất, bất quá chỉ là sống hoặc chết.
Nhưng mà, một ý niệm của Ly Sinh, có thể làm long trời lở đất.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho một đám ở Tam Giới nhớ thương.
Bạch Vô Thường nói xong, phía sau lưng đều ướt.
Đứa bé kia là năm đó gã gặp được lúc mang lão viện trưởng ở cô nhi viện đi, vốn dĩ không có giao tiếp gì, không ngờ tới chính là, đứa bé kia có thể nhìn thấy gã.
Thậm chí còn không sợ gã, gọi gã là đại ca.
Về sau lại gặp được mấy lần, mỗi lần Bạch Vô Thường đều chơi với nó trong chốc lát, nó sẽ dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn gã, đem đồ vật bảo bối nhất của mình đưa cho gã.
Không phải cái gì lớn lao, chỉ là mấy viên kẹo, có thể do để trong thời gian lâu rồi, giấy gói kẹo đều bị dính chung một chỗ.
Quỷ chỉ có thể nếm được vị chua cay, duy chỉ vị ngọt là nếm không ra.
Thời điểm Bạch Vô Thường ăn, như là đang nhai sáp, rất vô vị đấy, nhưng đứa bé kia không ngừng liếm liếm môi, cười hỏi gã có ngọt hay không.
Có lẽ là ở một khắc đó, Bạch Vô Thường động lòng trắc ẩn.
Đó là cảm xúc không thể có ở Bạch Vô Thường, lại hết lần này tới lần khác đã xảy ra.
Một khi đã ngoại lệ, Bạch Vô Thường liền vô thức xem đứa bé kia như em trai của mình mà đối đãi.
Lần này lúc biết được đứa bé kia sắp chết, Bạch Vô Thường dao động, dưới tình thế cấp bách, liền bí quá hóa liều.
Gã lợi dụng Kỷ Thiều.
Thôi Giác vẫn rũ mắt xuống như cũ, “Ngươi là cảm thấy cho dù hắn có làm chuyện đại họa gì, cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Tâm tư bị một câu vạch trần, da mặt Bạch Vô Thường nóng lên, quả thực gã cho rằng là như vậy, có Thôi Giác và Thôi Ngọc che chở, cho dù Kỷ Thiều có phạm bao nhiêu sai lầm, cũng sẽ không có ai dám khi dễ.
Thôi Giác hạ tay áo xuống, sổ ghi chép Sinh Tử trống không ở trước mặt của y, ý nghĩ của y khẽ động, ngày sinh tháng đẻ của Kỷ Cao Thụy liền hiện ra.
Từ lúc sinh ra cho đến chết đi, một số sai lầm hay thiện đức, đều được ghi lại tỉ mỉ.
Sau đó trong nhân sinh lại xuất hiện thêm một đứa bé, tên gọi Thập Lục.
Thôi Giác cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là ngồi ở trước án đường, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng mà, bầu không khí trong điện lại vô cùng áp bức.
Trong phút chốc, toàn thân Bạch Vô Thường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã mở miệng nói, “Thuộc hạ cam chịu bị phạt.”
Không có trả lời.
Ngay lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe phía trên truyền đến một câu, “Còn ở chỗ này làm cái gì?”
Bạch Vô Thường khóe mắt co rút, “Thuộc hạ xin cáo lui.”
Đi được vài bước, Bạch Vô Thường quay đầu lại, “Đại nhân, không biết thuộc hạ nên đi tầng nào?” Trong lòng gã nao nao, tầng thứ nhất cũng tốt, chủ yếu là thời gian, ngàn vạn lần đừng quá lâu.
Thế nhân không biết, mười tám tầng Địa Ngục không phải là dựa vào tội trạng để phân chia, mà là thời gian cùng luật hình trong mỗi tầng khác nhau, nhất là thời gian.
Tầng thứ nhất Đại Ngục, 3750 năm bằng một ngày ở nhân gian, càng xuống càng nhiều, mỗi lần đi xuống, thời gian sẽ tăng lên gấp bội, cho nên thụ hình ở tầng thứ mười tám, thống khổ không cách nào hình dung.
Đụng tới Ly Sinh, Bạch Vô Thường phải chịu hình phạt…
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh, tràn ngập cảnh báo, Bạch Vô Thường giật mình một cái, ngừng suy nghĩ.
Gã tốt xấu gì cũng là thứ quan, thân mang chức trách, lại một mực cần cù chăm chỉ, có lẽ không có khả năng ở bên trong quá lâu.
Thôi Giác hé môi, nói ra một con số.
Bạch Vô Thường nghe xong, tâm tình không tốt không xấu, chỉ cần Thập Lục không chết là được rồi, gã đi ra, Thập Lục vẫn còn.
Đứng tại cửa Địa Ngục, Bạch Vô Thường nắm tay ho nhẹ một tiếng, “Là ta.”
Mấy quỷ dạ xoa đều là lưng hùm vai gấu, hung thần ác sát, giống với chủ nhân của nơi này.
Bình thường bọn họ nhìn thấy Bạch Vô Thường, sẽ có chút khách khí, bây giờ thì không có.
Vừa rồi, bọn họ nhận được chỉ thị, đôi bên đều ngầm hiểu, không có biện pháp hạ thủ lưu tình.
Quỷ dạ xoa cầm đầu nói, “Bạch nhị ca, đại nhân trở về rồi.”
Vẻ mặt thoải mái của Bạch Vô Thường trong thoáng chốc cứng lại, xong đời.
Gã trên đường đã tính toán tốt, đầu tiên là mấy quỷ dạ xoa này còn có giao tình với gã, lúc tiến hành hình phạt, cũng có thể lưu tình với gã một chút.
Bạch Vô Thường vẻ mặt như đưa đám đi vào, mắt nhìn thấy người mặc hắc y đang ngồi ở trên ghế, đầu lưỡi trong miệng của gã giật giật, còn chưa bắt đầu, đã cảm thấy đau.
Chấp hành gồm có ba quỷ dạ xoa, một con phụ trách cắt lưỡi, hai con còn lại đứng kẹp hai bên, để đề phòng người thụ hình hoảng sợ giãy giụa mất.
Bạch Vô Thường dùng âm lượng rất nhỏ hỏi, “Mỗi lần thụ hình đại nhân đều sẽ đích thân giám sát?”
Quỷ xoa bên cạnh đáp lại gã, “Không có, đại nhân bình thường sẽ không ở đây.”
“Là ngài không may mắn.”
Nếu như không có đại nhân ở đây, bọn họ cũng có thể làm qua loa một chút, đại nhân ở đây, bọn họ ai cũng không dám phạm sai lầm.
Bạch Vô Thường lựa chọn cười mà không nói, tuyệt đối là cười khổ.
Quỷ xoa chấp hành đều là kinh nghiệm phong phú, mỗi ngày mỗi canh giờ đều lặp lại một sự kiện, một động tác, nghe tiếng kêu thảm, chúng nó sớm đã chết lặng.
Bạch Vô Thường tới đúng lúc, có một quỷ tội vừa được đưa vào, đầu lưỡi còn chưa có rút, ở đằng kia gào khóc thảm thiết.
Quỷ xoa thuần thục cạy mở cái miệng của con quỷ kia, dùng một cái kiềm sắt kẹp lấy đầu lưỡi của nó, kéo ra, càng ngày càng dài.
Tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết vang lên từng tiếng từng tiếng, càng ngày càng mơ hồ, đầu lưỡi máu chảy đầm đìa bị ném trên mặt đất.
Đây không phải là lần thụ hình đầu tiên của quỷ tội này, trái lại, nó đã chịu qua mấy trăm ngàn lần, vẫn thống khổ như cũ.
Bởi vậy mỗi lần chấm dứt thụ hình, chỉ cần có một cơn gió thoáng qua thôi, cũng sẽ quên hết loại đau đớn đáng sợ này, lúc trải qua lần nữa, chẳng khác nào là lần đầu tiên, vô luận tâm lý, hay là thân thể.
Xem hết quá trình, đầu lưỡi của Bạch Vô Thường trở nên cứng ngắc, sắc mặt còn trắng hơn cả quần áo.
Gã liếc nhìn đầu lưỡi được chất chồng thành núi ở trong máng, hiện tại liền muốn bay ra ngoài.
Còn những quỷ tội đang chờ đợi thụ hình đều nằm rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc ngồi trên ghế tiếp nhận chung trà của quỷ dạ xoa, khẽ nhấp một ngụm, y ngẩng đầu, vẻ mặt u ám.
Quỷ tội kế tiếp đã bắt đầu, Bạch Vô Thường trầm mặc, gã nhìn năm quỷ tội, rồi đến lượt gã.
Quỷ dạ xoa lén nhìn người trên ghế một cái, gã thở dài, nói với Bạch Vô Thường, “Bạch nhị ca, xin lỗi.”
Bạch Vô Thường trong lòng bồn chồn, trên mặt bình tĩnh, “Ngươi cứ tự nhiên.”
“Đừng để máu văng lên y phục của ta.”
Mấy tên quỷ dạ xoa, “…”
Bạch Vô Thường bị rút lưỡi, hắc khí trên mi tâm của Thôi Ngọc giảm đi một ít, y đứng dậy rời khỏi.
Thôi Ngọc vừa đi, Bạch Vô Thường được cứu rồi.
Tuy lần thứ hai cũng bị rút, nhưng nhóm quỷ dạ xoa dùng thủ pháp đặc biệt, không làm cho Bạch Vô Thường chịu nhiều đau đớn.
Ngay sau khi Bạch Vô Thường vừa chấp hành đợt thứ ba xong, Hắc Vô Thường đến thăm gã.
“Thập Lục đi đầu thai rồi.”
Bạch Vô Thường sững sờ, “Làm sao có thể? Hắn bất tử mà!”
Hắc Vô Thường nói, “Kỷ Thiều chỉ có năng lực thay đổi tuổi thọ tự nhiên, nhưng không kể đến chết ngoài ý muốn.”
Bạch Vô Thường nghe ra điểm mấu chốt, “Thập Lục xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Hắc Vô Thường nói, “Trượt chân rơi xuống nước.”
Rơi xuống nước? Bạch Vô Thường hỏi, “Hắn chết lúc nào?”
Hắc Vô Thường đáp, “Hôm qua lúc canh ba.”
Bạch Vô Thường trừng mắt, đó vốn là thời gian tử vong của Thập Lục, cho nên … Gã cố gắng vô ích rồi.
“Là Thôi Giác làm, hay là Thôi Ngọc?”
Hắc Vô Thường không có trả lời, mà nói một câu khác, cho tới nay, đây là câu nói dài nhất gã từng nghe, “Thập Lục kiếp này đã định từ kiếp trước, cho dù bị ngươi chặn ngang một bước, đạt được bất tử, cũng nhất định sống bơ vơ không nơi nương tựa, còn không bằng sớm đi đầu thai, từ chuyện kiếp này y sống thiện lương, kiếp sau của y nhất định sẽ sống rất tốt.”
Bạch Vô Thường hữu khí vô lực, “Không cần an ủi ta.”
Hắc Vô Thường hỏi, “Ta có an ủi ngươi?”
Bạch Vô Thường nói, “Chẳng lẽ không phải?”
Hắc Vô Thường vẻ mặt vô cảm như trước, “Không phải.”
Bạch Vô Thường co rút khóe miệng, “Đó là ta tự mình đa tình rồi.”
“Ngươi là tới xem chuyện cười của ta?” Bạch Vô Thường lè lưỡi, “Trông thấy chưa, đợi lát nữa sẽ không còn.”
“Tới kịp lúc.”
Hắc Vô Thường nói, “Là ngươi hồ đồ.”
Bạch Vô Thường không có phản bác, “Vậy ngươi nói ta có phải rất thảm hay không?”
Gã đánh chủ ý lên người bằng hữu, có người lại dùng thảm trạng của gã để cảnh cáo đến những người muốn đánh chủ ý lên Kỷ Thiều.
“Còn Thập Lục là đạo lý gì đây?”
Hắc Vô Thường, “Nhân đạo.”
Bạch Vô Thường, “Ngươi biết cái gì gọi là gia đình không?”
Hắc Vô Thường, “Không biết.”
“Thôi Giác sẽ không nói cho ta biết, bất quá,” Bạch Vô Thường như có điều suy nghĩ, “Kỷ Thiều biết.”
Hắc Vô Thường, “Ngươi còn muốn đi dạo xuống tầng thứ hai?”
Bạch Vô Thường sắc mặt biến đổi, “Không muốn.”
“Ngươi biết cắt lưỡi đau như thế nào không? Lão Hắc, cái này không phải là người có thể chịu được, ngay cả quỷ cũng không chịu nổi…”
Hắc Vô Thường nghe gã than khổ, lắc đầu thở dài, ngược lại cũng không cắt ngang.
Phúc này họa này, Kỷ Thiều kia nếu như không thể khống chế niệm tưởng của mình, phiền toái còn ở phía sau.
Lúc này, Kỷ Thiều đang ở trong cửa hàng bán đồ gia dụng, hôm nay là ngày 26 tháng chạp, lúc quét dọn vệ sinh trong nhà, hắn phát hiện ra một gói vải, còn có nhân dân tệ ở bên trong, rốt cuộc nhớ tới Vương Nguyệt Địch là ai.
Có một khách hàng hỏi, “Bà chủ có ở đây không? Tôi có mua ghê số pha mà bây giờ muốn đổi lại có được không?”
Người bán hàng đáp, “Đợi chút nữa bà chủ sẽ tới đây kiểm tra hàng ạ.”
Sau khi nghe xong, Kỷ Thiều tùy ý đi xung quanh nhìn xem, nghĩ thầm cũng không uổng công tới đây, Thôi Ngọc ở phía sau đưa cho hắn một viên kẹo sữa.
“Không phải cậu muốn đi mua bút máy sao?” Kỷ Thiều mở kẹo ra ăn, “Qua một cây đèn xanh sẽ có một tiệm văn phòng phẩm rất lớn, cậu đi đi, một mình tôi ở đây được rồi.”
Thôi Ngọc cười, “Tôi không gấp.”
Kỷ Thiều nói, “Vậy đợi lát nữa đi chung.”
Thôi Ngọc ừ, tiếp tục nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Qua hơn 10 phút sau, người bán hàng nói, “Bà chủ của chúng tôi đến rồi!”
Vị khách kia rốt cuộc cũng yên tĩnh một chút.
Kỷ Thiều ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đi tới là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy bốn mươi tuổi, hắn nuốt một ngụm nước bọt, giống hệt như bác gái ở trên tàu.
Giữa ban ngày ban mặt, hắn vẫn cảm thấy da đầu tê rần.
Không nghe người bán hàng nói thêm gì nữa, Kỷ Thiều bước lên, lướt qua Vương Nguyệt Địch.
Cánh tay của Vương Nguyệt Địch bị đụng một cái, bà trông thấy bên chân có một gói vải cũ, hình như bên trong bọc cái gì đó.
Nhiều người, cũng không biết là của ai đánh rơi.
Vương Nguyệt Địch nhặt lên, mở gói vải ra, bà kinh ngạc thốt lên, “Nhiều tiền như vậy.”
Tất cả đều là tiền cũ.
Buổi tối Vương Nguyệt Địch mơ thấy mẹ của bà, nói sắp đi đầu thai rồi, kêu bà đừng tiết kiệm tiền, muốn ăn gì thì cứ mua, phải sống cho tốt.
Ngày hôm sau Vương Nguyệt Địch liền mang theo chồng con trở về quê nhà, đi cúng bái mẹ của bà.
Những năm này, bà chưa từng trở về, bởi vì bà dùng tiền bồi thường của nhà nước mở một cửa hàng, cảm giác như là đang dùng tính mạng của mẹ mình để thỏa mãn lòng hư vinh vậy.
Giấc mơ hồi đêm qua làm cho lòng bà càng thêm hổ thẹn, còn có cái gói tiền kia, không rõ lai lịch, vải bao ở bên ngoài đã rất cũ rồi, làm cho bà cảm giác là có liên quan tới giấc mơ kia, mặc dù kỳ lạ, nhưng là, sao sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.
Vương Nguyệt Địch từ trong tủ quần áo của mẹ bà phát hiện ra tấm vải giống y như vậy, bà nức nở rơi lệ.
Sau khi khai giảng, trong lớp có thêm một bạn học mới.
Cậu trai có đôi mắt màu hổ phách, gương mặt cậu ta rất đẹp, da trắng như sứ, nữ sinh trong lớp xì xào bàn tán, da đẹp quá đi a, các cô phải sống như thế nào đây?
Giáo sư nói, “Bạn học này, em tự giới thiệu về mình một chút đi.”
Cậu trai khoát khoát tay, cười nói, “Chào mọi người, mình tên là Nam Bùi.”
Trần Hạo nghiến răng, giống như đúc cái tên thầy bói đã lừa bịp hắn, chẳng lẽ là cùng một người?
Còn Phương Ngôn đối với tất cả các nam nữ xinh đẹp khác hắn đều không quan tâm lắm.
Thôi Ngọc cúi đầu, coi như không thấy gì.
Kỷ Thiều lại cảm thấy có ấn tượng tốt với Nam Bùi, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
—-
*Lời người edit: Chương này mình quyết định đổi cách xưng hô ở dưới địa phủ thành ta-ngươi. Tại vì mình thấy ở dưới đó có đại nhân, phán quan bla bla… Giống với bối cảnh cổ đại quá nên mình đổi, với lại đổi cách xưng hô như vậy mới thể hiện được quyền uy của nhân vật, chứ anh-tôi nghe vẫn còn thân thiết quá hihi.