TÔI VẪN LUÔN ĐI THEO CẬU

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: tiểu Bạch


Đối với chuyện trên cột cờ treo người giấy, nhà trường tuyên bố chỉ là trò đùa dai của sinh viên nào đó.

Mạng nội bộ trong trường bùng nổ, tất cả suy đoán đều trồi lên mặt nước, tựa như tùy tiện bắt một người đều là Sherlock Holmes vậy.

Lúc này Kỷ Thiều cũng không có tâm tư xem náo nhiệt, hắn đứng dưới lầu ký túc xá nữ, đang đối mặt với dì quản lý ký túc xá, mở miệng xin xỏ.

“Dì à, bạn học của con thật sự bị bệnh, là cô ấy gọi điện kêu con tới đây, để con lên lầu cõng bạn ấy đến bệnh viện nha.”

Dì quản lý nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều, thái độ kiên quyết, “Vậy cũng không được!”

Kỷ Thiều nhíu mày, “Con đem thẻ sinh viên cùng chứng minh nhân dân đều để ở chỗ này.”’

Dì quản lý cầm lên xem, vẫn chưa chịu thả người.

Kỷ Thiều gọi điện cho Từ Thiến, không bao lâu, Từ Thiến đã đi xuống lầu, sắc mặt tiều tụy, hai mắt thâm quầng, trong mắt có tơ máu, đặc biệt thê thảm.

Cô giải thích với dì quản lý xong, dắt Kỷ Thiều đi lên.

Từ Thiến vừa lên lầu vừa nói, “Kỷ Thiều, tối hôm qua tiểu Tuệ sau khi trở về vừa khóc vừa nháo, nói không muốn sống nữa, muốn tự sát, dọa bọn mình sợ muốn chết.”

Các cô cả đêm qua lo lắng hãi hùng, ai cũng không ngủ.

Kỷ Thiều đi bên cạnh không cách nào lý giải nổi, chẳng qua chỉ là chia tay, sao lại nghĩ không thông rồi.

Hiện tại đang là mùa đông, không có nữ sinh nào mà ăn mặc mát mẻ đi dạo ngoài hành lang cả, nhưng Từ Thiến vẫn cẩn thận đến mỗi tầng đều lớn tiếng thông báo.

Kỷ Thiều lần đầu tiên tới ký túc xá nữ, dường như thấy cũng không sạch sẽ như lời đồn, hắn tùy ý nhìn qua, trên giường chăn gối lộn xộn, quần áo chồng chất, so ra còn kém hơn so với Thôi Ngọc sắp xếp.

Từ Thiến đi tới giường đầu tiên, “Tiểu Tuệ, tụi mình chở cậu đi bệnh viện.”

Nữ sinh rúc ở trong chăn kia nói, “Mình không đi.”

Hai nữ sinh khác thấy cô cố chấp như vậy, đều xúm lại khuyên nhủ, đem cuộc đời mình nói thành bi kịch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ý đồ an ủi Ngô Tuệ.

Kỷ Thiều đứng ở cạnh cửa, lười nói vào một câu.

Qua chừng mười phút sau, Ngô Tuệ bị ba người Từ Thiến tác động, khập khiễng di chuyển đến trước mặt Kỷ Thiều, hai mắt sưng như quả hạch, “Lớp trưởng, cám ơn nha.”

Kỷ Thiều nhìn Từ Thiến, Từ Thiến đỏ mặt.

Một màn này càng kích thích đến người vừa mới thất tình là Ngô Tuệ, cô lại bắt đầu khóc nữa rồi.

Từ Thiến hờn dỗi trừng mắt nhìn Kỷ Thiều.

Hai cẩu độc thân khác trong phòng cũng bị màn này ngược đãi, các cô thật ra đều yêu thích Kỷ Thiều, hiện tại ai cũng không có khả năng nói ra.

Kỷ Thiều cõng Ngô Tuệ đến bệnh viện, lúc trở về có đi ngang qua quảng trường.

Không có gì bất thường, người giấy đã bị trường học tháo xuống, trời còn chưa sáng hẳn, người tụ tập nơi đây, đều là gan lớn như trâu, lòng hiếu kỳ mạnh.

Kỷ Thiều đứng tại bậc thang nhìn thoáng qua, nhấc chân đi đến, ở dưới cột cờ ngửa đầu nhìn lên.

Cột cờ rất cao, đứng thẳng tắp, không có nhảy ra yêu ma quỷ quái gì, cũng không giống như trong TV tiểu thuyết, phát ra vài cái âm thanh kỳ quái, chỉ là một cây cột cờ bình thường.

Bả vai bị vỗ một cái, dây thần kinh Kỷ Thiều run lên, hắn quay đầu lại, thấy Thôi Ngọc đứng phía sau hắn.

“Móa, sớm muộn gì cũng bị cậu dọa chết!”

Ánh mắt Thôi Ngọc lướt qua cột cờ, rồi quay trở lại trên người Kỷ Thiều, “Cậu tới nơi này làm gì?”

“Tôi còn chưa hỏi cậu đây này.” Kỷ Thiều chỉ chỉ lên trên, “Không phải nói trên cột cờ treo một người giấy giống người chết kia sao? Giả đấy.”

Thôi Ngọc mặt không biểu tình, “Vậy sao?”

Cái trán bị búng một cái, cậu ngây ngốc nhìn qua Kỷ Thiều, “Cậu đánh tôi.”

Kỷ Thiều liếc cậu, “Ừm.”

Có thể là đang đứng ở quảng trường, nơi đây từng có người chết, vừa rồi trên người Thôi Ngọc có loại âm khí không nói nên lời, cho dù là ảo giác, cũng làm Kỷ Thiều rất không thoải mái.

Hắn dắt tay Thôi Ngọc, “Về thôi.”

Thôi Ngọc tùy ý để Kỷ Thiều dắt lấy tay của mình, cậu không cao như Kỷ Thiều, bước chân không đuổi kịp, có mấy lần thiếu chút nữa đã ngã.

“Sáng sớm cậu đi đâu vậy?”

“Ngô Tuệ vừa chia tay với bạn trai, muốn tự sát, té ngã làm chân bị thương, nên tôi đến đưa cô ấy đi bệnh viện.”

“Ồ.”

“Ồ cái gì?” Kỷ Thiều nhướn mày, “Mùng hai tháng trước bảo vệ cổng treo trên cột cờ, mùng hai tháng này treo một người giấy, Thôi Ngọc, con mẹ nó chứ tôi muốn chuyển trường học rồi.”

Hắn thấy Thôi Ngọc bên cạnh rất bình tĩnh, một bộ dạng không thèm đếm xỉa, nhịn không được co rút khóe miệng, “Cậu không thấy sự tình rất quỷ dị sao?”

Thôi Ngọc bỗng dưng hỏi một câu kỳ quái, “Kỷ Thiều, cậu sợ tôi không?”

Bước chân Kỷ Thiều dừng lại, làm cái cằm của Thôi Ngọc đụng vào bả vai của hắn, hai người đều đau.

“Cậu có gì mà phải sợ.” Kỷ Thiều nhìn Thôi Ngọc, “Tay chân gầy tong gầy teo, tôi cầm còn không được một vòng.”

Thôi Ngọc hé miệng, lộ ra tươi cười.

Tâm tình của Kỷ Thiều bởi vì Thôi Ngọc mà thoải mái hơn một ít, kéo dài cho tới thời điểm hắn ngồi vào chỗ Từ Thiến chiếm cho mình, sau đó thất thần bày biện sách.

“Bạn nữ ngồi bên cạnh Thôi Ngọc lớn lên thật xinh đẹp ah, mũi rất cao, như người Tân Cương ý.” Từ thiến nhỏ giọng nói, “Kỷ Thiều, mình thấy hai người bọn họ rất đẹp đôi nha.”

Sau khi Kỷ Thiều sắp xếp xong, hắn nhìn vào mắt Thôi Ngọc, trong trẻo lạnh lùng nhưng tối tăm phiền muộn, chờ hắn nhìn kỹ lại, chỉ có ôn hòa trầm tĩnh như thường.

Nữ sinh ngồi bên trái Thôi Ngọc tên là Công Thiết, mặt trắng, mắt to, lông mi dài, nhìn rất đẹp.

Hai giây sau, Kỷ Thiều quay đầu lại.

Thôi Ngọc chướng mắt, loại nữ sinh này lúc học cấp 3 đã từng thấy, không chỉ một hai người.

Quả nhiên, hắn nghe được âm thanh cự tuyệt của Thôi Ngọc.

“Thôi Ngọc vậy mà không thích nữ sinh kia.” Từ Thiến đang để ý tiến triển liền cảm thấy rất khó hiểu, người theo đuổi Thôi Ngọc rất nhiều, nhưng cậu dường như chưa từng cùng một chỗ với ai.

Trần Hạo lách qua lối nhỏ đi xuống, “Ca thích.”

Hắn đẩy đẩy Phương Hiển, “Cậu còn nhớ nữ sinh đang ngồi cạnh Thôi Ngọc không? Tôi nhớ lần trước cô ấy còn ở dưới căng tin cho cậu mượn cái ô, hai cậu không phải còn trao đổi phương thức liên lạc sao?”

Phương Hiển khinh thường liếc, “Đã quên.”

Trần Hạo, “…” Nói nhảm nhiều như vậy.

Từ Thiến nhìn qua bên kia, Ngô Tuệ đang cúi đầu ghi chép, nội dung cô ghi rất nhiều, kiểm tra cẩn thận từng chữ, sau đó lại ghi tiếp.

Tối hôm qua cô cùng Tưởng Tường đi mướn phòng, thời điểm hắn đi vào cô thấy rất đau, nhưng cô lại không có đổ máu, một giọt cũng không có, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tưởng Tường rất để bụng, khẳng định cô đã làm cùng người khác, còn chất vấn cô vì sao lại nói dối.

Đó thật sự là lần đầu tiên của cô.

Bọn họ lúc đầu chỉ là tranh cãi, sau đó mắng nhau rất khó nghe, cô chạy về trường học, lúc ấy tức giận váng đầu, khóc đến hai mắt mờ mịt, cái gì cũng không nghĩ đã chạy tới quảng trường.

Hình như lúc đó là khoảng hai giờ sáng, xung quanh quảng trường rất tối, cô một mực chạy về phía trước, lúc chạy trên con đường thông đến ký túc xá, cô nhìn thấy…

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh, “Cậu nhìn thấy gì?”

Ngòi bút ma sát làm giấy rách một đường, mặt Ngô Tuệ trắng bệch tức giận hét lên với Từ Thiến, “Đồ thần kinh!”

Phòng học đang ồn ào đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn vào Ngô Tuệ, giáo sư trên bục giảng sắc mặt khó coi.

Từ Thiến cảm thấy có chút không thể hiểu nổi, cô đang cho Kỷ Thiều xem trò chơi trên di động, hỏi hắn nhìn thấy cái gì, Ngô Tuệ như thế nào lại sợ hãi như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc