TÔI YÊU EM! CÔ BÉ HAI TÍNH CÁCH

Chap 22 trở về
Một năm sau
Trên chiếc giường rộng lớn có một cô gái, khuôn mặt rất thiên thần đang nằm đó (chính là nó). Đôi mắt khẽ động đậy, dần dần mở mắt ra. Trước mắt nó là một nơi xa lạ, nó ngó tới ngó lui nhưng vẫn không biết đây là đâu. Nó muốn ngồi dậy nhưng do nó nằm quá lâu khiến cho chân nó tê cứng không nhúc nhích được. nó cố gắng đứng dậy nhưng chưa đi được bước nào nó đã ngã.
“roảng” một tiếng động phát ra từ phòng nó, kin nhanh chóng chạy lên thì thấy nó đang nằm dưới đất bất động anh hoảng hốt đỡ nó dậy, và nhanh chóng gọi cho bác sĩ.
“cô bé đã hoàng toàn bình phục, chúc mừng cậu”-bác sĩ vui vẻ.
“nhưng do nằm tên giường thời gian khá dài, nên chân của cô bé rất yếu, cần luyện tập nhiều cho đôi chân có thể đi lại bình thường.”-bác sĩ vui vẻ
“uhm, tôi biết rồi, mà từ sau hãy gọi cô ấy là nhị tiểu thư, nghe rõ chưa giờ thì ông ra ngoài đi”-kin
“vâng”-ông bác sĩ
Quay lại với nó. một lát sau nó tỉnh dậy, kin vui mừng
“em dậy rồi sao, thấy trong người thế nào”-kin
“anh….là ai?”-nó mấp máy
“anh là kin, anh hai của em”-kin
“anh trai? Sao tôi không nhớ gì hết”-nó lấy tay đánh đánh vào đầu
Kin thấy nó vậy nhanh chóng ôm nó vào lòng nói
“bảo bối ah, em đừng như vậy, do em bị tai nạn đầu chấn thương nên bị mất kí ức thôi, không sao đâu, em chỉ cần biết, em là em gái anh, là nhị tiểu thư tập đoàn xe hơi I.K thôi.”-kin an ủi nó

Nó không nói gì vùi đầu vào ngực kin rồi ngủ thiếp đi, kin mỉm cười rồi từ từ đỡ nó nằm xuống. kin nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“tôi đây, anh chuẩn bị xong hết mấy thủ tục tôi bảo chưa”-kin
“rồi thưa chủ tịch”-người bên kia
“làm cho tôi thủ tục nhập học cho nhị tiểu thư ở trường star cho tôi”-kin
“vâng tôi biết rồi”-người bên kia
Trong suốt thời gian đó, kin giúp nó tập đi, dần dần nó đi lại bình thường, nhưng nó không còn là cô bé hay vui nữa, mà trở nên lạnh lùng, ngoài kin thì nó không nói chuyện với ai hết. chắc do cú sock hôm đó con người thứ hai của nó hoàn toàn áp đảo con người thứ nhất của nó.
“ice (thấy nó lạnh lùng kin gọi nó là ice, vô tình trùng với tên của con người thứ hai của nó trước lúc mất trí), ngày mai chúng ta sẽ đi seoul. Đã nộp hồ sơ nhập học của em ở trường đó rồi”-kin
“uhm. Tùy hai”-nó nói nhưng mắt chăm chú vào máy tính
“em có thể tắt máy tính nói chuyện với anh không”- anh nó nhíu mày
“em không thích, hai nói em vẫn nghe”- nó. kin lắc đầu nhìn nó.
“cũng khuya rồi, em ngủ sớm ngày mai chúng ta sẽ đi seoul, 8h sáng bay đó. Anh ngủ trước đây”-kin
“uhm”nó thờ ơ
……………….bên hắn………………….
Suốt một năm, hắn không có chút manh mối nào của nó, ba mẹ nó thì đã từ bỏ việc tìm kiếm nó, anh nó cũng thôi hi vọng, bọn kia cũng vậy. chỉ còn hắn vẫn nuôi hy vọng rằng nó còn sống.
Mặc dù nhà emma bị phá sản, nhưng cô ta vẫn không bị đuổi khỏi trường do cô ta nhận được học bỗng vào đây. Cô ta vẫn học chung lớp với tụi hắn. nhìn thấy cô ta là hắn muốn bay tới bốp cổ cô ta. do chuyện của nó suốt thời gian qua, cảnh sát can thiệp nên jun và emma không thể nào hại tiếp ji nữa, đành sau khi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.
Trong thời gian này, snow và joon đã tới với nhau, snow và joon không còn lạnh lùng nữa. ji và soo cũng quen nhau. Mặc dù yêu nhau nhưng hai cặp này không bao giờ thể hiện tình cảm trước mặt hắn, sợ hắn đâu lòng.
Hôm nay, nghe nói lớp hắn có học sinh mới.
Reng….reng…reng. chuông báo vào học, cô giáo bước vào
“hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, em ấy không phải du học, mà là chuyển vào trường ta học, do lớp 11vip hết chỗ nên cho vào lớp ta học”-cô thông báo cho lớp xong, quay ra cửa ra hiệu cho nó vào.
Nó bước vào, cả lớp như không thể tin được, là đại tỷ của bọn nó mà, cả lớp vui mừng khôn siết.
“nè, nè, joo…. Là…là.. sun, sun của chúng ta quay về rồi kìa”-nam sinh
Khi nghe thấy tên nó hắn nhanh chóng tỉnh ngủ, bọn kia cũng vậy.nhìn lên bảng, bọn hắn không tin được là nó đang đứng trước mặt mình. Emma thì run run hai tay bấu vào nhau, lo sợ. riêng hắn không kiềm nổi xúc động chạy lên ôm chầm lấy nó.
“sun là em, là em rồi, em đi đâu trong suốt thời gian qua vậy”-hắn khóc nói. Cả lớp ai cũng khóc.
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó nhíu mày khó chịu vì trước giờ ngoài kin nó không cho bất kì người con trai nào đụng vào người. nó nhanh chóng xô hắn ra, nhìn hắn bằng con mắt lạnh lẽo vô hồn.
Hắn đứng như trời trồng tại sao nó lại cư xử như vậy. thấy tình hình khá căng thẳng cô giáo lên tiếng:
“joo, đây là học sinh mới, em ấy mới từ chuyển về trường, em để cho bạn giới thiệu.”-xong cô quay sang nó “em hãy giới thiệu mình cho các bani trong lớp biết đi”
“choi min hee, ice”-nó nói giọng lạnh tanh làm cả lớp rung người

“chỗ”-nó nhìn cô giáo
“ah, em ngồi chung bàn với myung joo nha”-cô giáo nói
“myung joo, ai?”-nó hỏi.”sao cứ thích dài dòng vậy” nó nghĩ
Cô giáo chỉ tay về phía hắn, nó nhanh chống bước xuống bàn mình, sau đó ngục mặt ngủ, chẳng quan tâm bà cô nói gì. Bà cô cũng mặc kệ nó, vì biết nó là nhị tiểu thư tập đoàn xe hơi lớn thứ hai cả nước, đụng tới nó chắc bị nghỉ việc là 100%.
Bọn hắn thì cứ chăm chú nhìn nó suốt buổi học, như sợ rằng chỉ cần lơ nó một giây là nó biến mất.
Reng……reng….reng.. chuông báo hiệu giờ ra chơi, cô vừa bước ra khỏi lớp là cả đám bu lấy nó hỏi thăm tùm lum
“sun, suốt một năm cậu đã đi đâu vậy”-nam sinh 1
“tớ cứ tưởng cậu chêt rồi chứ”-cô bạn thút thít
“sun, sao bà lại lấy tên choi min hee vậy?”nữ sinh 1
Nó bị mấy đứa trong lớp hỏi tới tắp, chưa kịp trả lời thì đứa khác nhảy vô hỏi. mặt nó ngày càng đen, hơi lạnh tỏa ra từ nó làm mấy đưa ở gần rùng mình mà không biết nó đang nổi giận.
Kin qua lớp rủ nó xuống cantee, thì thấy nó bị mấy đứa trong lớp vây quanh. Anh biết chắc nó đang giận, anh sợ nó sẽ gây ra án mạng, anh liền quát:
“mấy người biến ra khỏi chỗ ice, nhanh lập tức”
Mấy đứa nghe tiếng quát liền giật mình, quay đầu lại thấy chàng trai rất đẹp, ngang ngửa hắn. một học sinh bất ngờ thốt lên:
“đó không phải chủ tich tập đoàn xe hơi lơn thứ hai trong cả nước sao”
Nghe tên kin nó ngước nhìn, thì ra đúng là kin
“em không sao chứ”-kin ân cần hỏi. Nó không nói gì chỉ lắc đầu, tỏ ý không sao.
“canteen với anh”-kin nói xong thì cầm tay nó đẫn nó đi nhưng lại bị hắn lôi lại.
“thả tay ice ra”-kin khó chịu

“anh là gì của sun?”-hắn lạnh lùng nhìn anh
“không liên quan, với lại em ấy không phải là sun, mà là ice, em gái tôi, nghe rõ chưa, giờ thì bỏ bàn tay của cậu ra”-kin cảm thấy bực mình.
Khi nghe kin nói vậy, hắn liền thả tay nó ra, hắn đứng im bất động “không phải sun sao, sao có thể giống đến vậy, không thể nào”- hắn suy nghĩ.
Còn về emma, khi thấy nó thì hoảng hốt, vừa ra chơi là cô ta nhanh chóng bay lên sân thượng báo cho jun biết.
“alo, may gọi tao có gì không”-jun
“con sun, nó…. trở về rồi”-emma nói giọng rung rung
“mày nói cái gì, nó trở về, sao có thể chứ”-jun hét lên như không tin vào lời emma nói
“tao nói thiệt mà, không thể nào sai được, nhưng giờ nó không còn là cô bé hiền lành, nữa mà trở nên lạnh lùng”-emma
“lạnh lùng, không lẽ là cô ta…..”-jun lẩm bẩm
“cô ta, ai vậy?”-emma tò mò
“mà con nhỏ đó tên ice đúng không”-jun
“sao mày biết?”-emma bất ngờ
“ không có gì, lần này tao không dễ để nó thoát lần nữa đâu”-jun nghiến răng
“uhm, thôi tao cúp máy đây”-emma.
End chap 22


Bình luận

Truyện đang đọc