TỔNG GIÁM ĐỐC NHÀ TIỂU HOÀNG ĐẾ

Viên Hàm Vũ chưa từng cảm thấy thang máy của công ty mình chậm như hôm nay.

Dùng sức ấn ấn nút gọi thang vẫn không thấy cửa mở ra, Viên Hàm Vũ xoay người đi về phía cầu thang bên cạnh, hận không thể tự mình mọc cánh trực tiếp bay ra từ cửa sổ. Viên Hàm Vũ không rảnh lo đến hình tượng của mình, lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất lao xuống lầu.

Trong lòng biết Nhạc Tuyên rời đi khẳng định có liên quan đến quyển sách kia, đương nhiên còn bao gồm bức vẽ hôm trước nhàn rỗi tới không có việc gì làm mà vẽ ra. Tuy rằng Viên Hàm Vũ biết, trong lòng mình nguồi kia và Nhạc Tuyên vốn chính là một người, nhưng cậu lại không biết.

Thật vất vả mới làm người kia mở rộng lòng, tiếp nhận mình, vạn không thể bởi vì một chuyện thế này lại đem hai người tách ra!

"Em! Nhạc Tuyên!".

Giọng Viên Hàm Vũ vang lên phía sau, Nhạc Tuyên dừng bước một chút, như không nghe thấy, mở cửa ngồi vào trong xe.

Cậu ta nhịn không được quay đầu nhìn về phía Viên Hàm Vũ ở phía đối diện con đường, đối phương tựa như cảm nhận được ánh mắt, vội vàng phất phất tay về phía cậu.

Giờ tan tầm, trên đường xe qua lại không ngừng, nhưng Viên Hàm Vũ lại không để ý tới nhiều như vậy, một lòng chỉ muốn ngăn người ta lại để giải thích rõ ràng.

Không có thời gian để ý tới chiếc xe bên cạnh, Viên Hàm Vũ căn bản không biết ngay bên trái mình có một chiếc xe đang vượt qua.

"Này! Cẩn thận!". Ngồi trong xe, Nhạc Tuyên đã bật mở cửa xe.

Chỉ nghe thấy "Rét.ttttt". Tiếng thắng xe, chiếc xe kia bình tĩnh dừng bên cạnh Viên Hàm Vũ.

Thậm chí không chớp mắt một cái, Viên Hàm Vũ căn bản không thèm để ý tới cái tên tài xế đang ngừng mắng mỏ kia, nhanh chóng chạy về phía Nhạc Tuyên.

Nhìn người nọ không có việc gì, Nhạc Tuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lạnh lùng liếc Viên Hàm Vũ một cái, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, không để ý người đang tới gần trong gang tấc, không muốn người ta tiếp cận, trực tiếp dẫm chân ga lái xe rời đi.

Chỉ còn một bước nữa thôi!

Bị khói xe của Nhạc Tuyên phả vào mặt, Viên Hàm Vũ thở hổn hển, phất phất tay bắt một chiếc taxi.

"Đuổi theo chiếc xe phía trước!".

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc taxi vẫn luôn theo đuôi mình, Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày. Mở di động ra, trong nháy mắt một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình, mà đều đến từ cùng một dãy số.

Không đợi Nhạc Tuyên buông điện thoại xuống, người kia lại gọi tới nữa.

Do dự một chút, Nhạc Tuyên vẫn ấn nhận cuộc gọi.

"Em nhanh dừng xe lại, anh có lời muốn nói với em!". Giọng Viên Hàm Vũ vội vàng truyền tới, "Lái xe đừng nghe điện thoại, chú ý nhìn phía trước!". Ngồi trên ghế phụ, Viên Hàm Vũ tựa như thấy được Nhạc Tuyên đang cầm điện thoại, nhịn không được nhắc nhở.

"Anh đừng đi theo em, em muốn im lặng một mình". Nhạc Tuyên lúc này không muốn đối mặt với Viên Hàm Vũ. Trong lúc còn chưa nghĩ kỹ chuyện này cần phải giải quyết như thế nào, cậu không muốn bất kì ai quấy rầy mình.

"Anh......". Viên Hàm Vũ còn muốn giải thích gì đó thì Nhạc Tuyên đã ngắt điện thoại. "Dừng bên đường đi". Nhìn xe Nhạc Tuyên càng đi càng xa, anh chỉ có thể yên lặng nhìn từ phía sau.

Hai giờ đêm Nhạc Tuyên về đến nhà.

Đèn vừa bật lên, cậu đã nhìn thấy Viên Hàm Vũ lẳng lặng ngồi ở trên sô pha.

"Ồ, vẫn còn chưa ngủ sao!". Bước chân có chút mơ hồ, vẫy vẫy tay về phía Viên Hàm Vũ, vịn sô pha nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng. "Nghỉ ngơi đi!".

"Đứng lại!". Viên Hàm Vũ trầm mặt, từ trên sô pha đứng lên, cách Nhạc Tuyên nửa thước đã ngửi được mùi rượu và thuốc lá trên người cậu. "Tự mình có nhìn thời gian không, trễ như vậy còn đi đâu!".

Nhạc Tuyên xoay người dựa vào trên tường, phần lớn mái tóc che đậy nửa bên mặt, bởi vì uống rượu, khuôn mặt vốn trắng bệch lại bị một mạt ửng đỏ thay thế, khóe miệng lại gợi lên một tia mỉm cười, lại làm Viên Hàm Vũ nhìn thấy càng đau lòng.

"Như thế nào, lúc nào em đi ra ngoài, đi đâu đều phải báo với anh sao!".

Viên Hàm Vũ nắm chặt nắm tay, chậm rãi tới gần Nhạc Tuyên. "Đường đường là Nhạc thiếu gia, phong nguyệt rải khắp nơi, em không sợ bại hoại thanh danh nhà mình sao!".

Nghe được lời này của Viên Hàm Vũ, ánh mắt Nhạc Tuyên trở nên lạnh băng, "Đừng đem cái đạo lý kia của anh mà dạy em, em và nhà em như thế nào đều là chuyện của em, cùng anh thì có nửa điểm quan hệ gì".

Đôi tay vịn hai bên hông Nhạc Tuyên, cả hai người đều có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

"Vậy em có nghĩ tới anh không! Có nghĩ tới lúc em ở bên ngoài tiêu sái, anh ở nhà có cảm giác như thế nào!".

Nhạc Tuyên nhìn Viên Hàm Vũ càng ngày càng sát mặt mình, nhịn không được nhíu nhíu mày, đẩy người ra.

"Anh thì có tư cách gì nói chuyện tình cảm với em. Em không phải người kia, từ lúc bắt đầu đã không phải". Bức ảnh kia cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi không rời đi, vốn tưởng rằng uống rượu xong thì có thể quên, nhưng lại không nghĩ rằng trí nhớ mình lại khắc sâu đến như vậy. Người kia mới là người mà Viên Hàm Vũ thích, mà Viên Hàm Vũ yêu, mà cậu từ lúc bắt đầu cũng chỉ là một kẻ thay thế.

Biểu tình hung ác trong mắt hầu như không còn, Viên Hàm Vũ vươn tay, hướng về phía khuôn mặt Nhạc Tuyên đỏ ửng kia.

"Không, hắn chính là em, em cũng chính là hắn!".

Viên Hàm Vũ rất hối hận. Nếu sớm biết Nhạc Tuyên sẽ bởi vì chuyện này đến quán bar mua say, hôm nay lúc tan sở đã không nên tin vào lời cậu nói cần phải im lặng một mình. Chuyện này làm Viên Hàm Vũ rất khó tiếp thu được, bất quá nếu chuyện đã xảy ra, anh sẽ không trốn tránh như vậy nữa, cũng sẽ không để cho Nhạc Tuyên có bất kỳ cơ hội nào rời khỏi mình.

"Em có nguyện ý nghe một câu chuyện xưa không? Về những chuyện đã qua của anh và em".

Cho dù trong lòng có một trăm điều không muốn, có một trăm giọng nói bảo Nhạc Tuyên phải cự tuyệt. Nhưng đối diện với ánh mắt thâm trầm của Viên Hàm Vũ, vẫn trái lương tâm gật gật đầu.

***

Viên Hàm Vũ tỉnh dậy.

Thân thể ngoài ý muốn phiêu phiêu, không có bất kỳ một tia cảm xúc gì.

"Nhạc....". Chuyện đầu tiên nghĩ tới sau khi phục hồi tinh thần chính là tìm kiếm người kia.

Rõ ràng Viên Hàm Vũ đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của đao kiếm đặt trên cổ mình, cũng xác thật nghe thấy tiếng mũi tên kia đâm vào trong thân thể Nhạc Tuyên, nhưng trên người lại một chút đau đớn cũng không có.

Từ hoàn cảnh xung quanh mà thấy thì anh hẳn vẫn là ở cửa thành bên.

Con đường lớn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thường thường xuất hiện tiếng vó ngựa, hình như là quân địch đang tìm kiếm người sống sót.

Làm hoàng đế cuối cùng của Nguyên triều, thi thể của Viên Hàm Vũ cũng không đặt cùng những binh lính kia. Phiêu đãng trên không trung, Viên Hàm Vũ tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia, nhưng trong vòng mười dặm, chỉ có một mình Viên Hàm Vũ.

"Người này hình như là Nhạc Tuyên?"

"Quản hắn là ai làm gì, rửa sạch xong rồi tính. Lão tử đã mấy ngày không ngủ, ghê tởm muốn chết, nhắm mắt lại đều thấy cảnh tượng này!".

Bọn lính nhịn không được oán giận, Viên Hàm Vũ nghe thấy cái tên kia lập tức đi qua theo.

Động tác của bọn lính vô cùng thô bạo, Viên Hàm Vũ đứng một bên nhìn muốn đến đỡ nhưng trực tiếp xuyên qua người mình.

Nỗ lực thử rất nhiều cách, cuối cùng anh chỉ đành có thể lẳng lặng ngồi bên cạnh nấm mồ kia, thẳng đến khi có một giọng vang lên bên tai.

"Có lẽ em ấy đã đi đầu thai".

*****

Nhạc Tuyên cau mày, nghiêng đầu hỏi: "Cho nên anh làm sao lại cảm thấy em chính là hắn?"

Viên Hàm Vũ khóe miệng hơi giơ lên một tia mỉm cười, "Trực giác!"

"Đệt!". Xoa xoa cơ bắp trên mặt, Nhạc Tuyên uống một hơi cạn sạch bia trên bàn. "Nói xong rồi, em đi ngủ". Cậu không có loại nhàn hạ thoải mái này, mà ngồi nghe Viên Hàm Vũ nói về chuyện xưa của anh và người kia, dù cho đó có thể là kiếp trước của mình.

"Kỳ thật lúc thấy phản ứng của em đối với Lạc Hà, anh đã biết em nhất định là người kia".

Nhạc Tuyên dừng bước, cảnh thường xuyên xuất hiện trong mơ kia, trong nháy mắt tựa hồ lần lượt lướt qua trong đầu.

"Còn có Ngọc Ban Chỉ kia". Viên Hàm Vũ nhàn nhạt nói: "Em cũng không nghĩ tới, vì sao em sẽ đối với mấy thứ này sinh ra phản ứng lớn như vậy sao?"

Nhạc Tuyên xoay người, trong mắt mang theo một chút mê ly.

"Anh......"

Viên Hàm Vũ vừa mới đứng lên, còn không kịp tới bên cạnh Nhạc Tuyên, chỉ thấy trên vai nặng nặng, một cái đầu to ổn định vững vàng dừng trên vai.

Mấy lời Viên Hàm Vũ còn chưa nói ra đã nuốt trở vào, vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhạc Tuyên, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Vậy......". Sau khi say rượu, giọng Nhạc Tuyên cũng không còn lạnh như băng như lúc trước, nhưng lại có nhiều thêm một chút tính trẻ con.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn liên hệ hợp tác cùng Đông Khải, tuy rằng mỗi ngày đều là bộ dáng tràn đầy tinh thần, nhưng mà Viên Hàm Vũ biết đã rất lâu cậu không có ngủ được một giấc ngon. Cộng thêm chuyện đã xảy ra hôm nay, trong lòng khẳng định vẫn nghẹn một bụng không thể xả ra.

"Ngủ đi, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày!". Đem người kéo vào trong lồng ngực, thấp giọng an ủi, đem người chậm rãi mang về phòng.

Dọc theo đường đi, Nhạc Tuyên đều rất an tĩnh phối hợp. Đến lúc nằm lên giường đôi mắt còn hơi hơi mở một chút, vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm trầm của Viên Hàm Vũ.

"Em.....". Nhạc Tuyên đột nhiên lên tiếng làm Viên Hàm Vũ hoảng sợ, nhưng mấy chữ tiếp theo lại cứ như lầm bầm.

Để sát tai vào miệng Nhạc Tuyên muốn nghe rõ ràng, lại bị đối phương ghét bỏ tát một cái.

Bắt lấy móng vuốt đang làm loạn của Nhạc Tuyên hôn một cái, Viên Hàm Vũ xoay người rời khỏi phòng, ra bên ngoài đun nước ấm.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, Nhạc Tuyên mở mắt. Hai mắt sáng ngời hoàn toàn thanh triệt, đâu còn một tia dấu vết say rượu nào.

"Em không nghĩ mình yêu anh..."

******

Sáng sớm hôm sau, Viên Hàm Vũ theo thói quen muốn duỗi tay lại không chạm vào người vốn dĩ nên nằm ở bên cạnh mình.

Lập tức xoay người xuống giường, Viên Hàm Vũ muốn nhìn một chút người nọ có phải ở trong phòng khác hay không. Nhưng trong nhà không có một bóng người, túi tài liệu của Nhạc Tuyên vẫn đặt trên bàn trà, giày lại không thấy.

Hóa ra hôm qua giải thích nhiều như vậy cũng không thể kéo về tâm của cậu. Nhưng cũng phải thôi, người này vốn đã không phải là người vui vẻ lúc trước, mình cũng không có tư cách gì để yêu cầu cậu thích mình. Hoặc là bởi vì người kia đã sớm quên mất hết ký ức một đời trước, chỉ là hiện tại thích mình mà thôi.

Thở dài một hơi, vốn dĩ những chấp niệm vẫn chôn vùi trong lòng Viên Hàm Vũ, tựa như lúc Nhạc Tuyên biến mất đã trở nên không còn quan trọng như thế. Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi, chấp nhất năm xưa chôn chặt trong lòng, rốt cuộc là đúng hay là sai.

Viên Hàm Vũ buồn bã mất mát ngồi trên giường, không biết tiếp theo mình nên làm gì, còn có điều gì có thể chống đỡ anh tiếp tục đây.

Di động đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên, là một tin nhắn được gửi đến

[Nguyên Ai đế, nhanh tới đây].

# Hết chương 20

Bình luận

Truyện đang đọc